Trọng sinh
Diêm điện , trong căn phòng cấm là 1 khối cầu thủy tinh , trong khối cầu thủy tinh đó là 1 tinh thể màu xanh nước biển lập lòe , bên cạnh là Nee đang nằm nủ ngon lành . Rung..rung ,tinh thể màu xanh lớ dần và Ba.. tiếng thủy thinh vỡ . Nee vội tỉnh dậy và đứng trước tinh thể 1 cách cung kính :
- Chủ nhân , người đã trở lại . Để tôi báo cho Diêm vương
Tinh thể màu xanh phát ra âm thanh :
-Cũng đc , ta lên trần gian kiếm thân xác mới đây ngươi muốn theo ta thì theo
- Vâng thưa chủ nhân
Tinh thể màu xanh dần dần bay lên cao . Rầm .... cánh cửa bị xô 1 cách thô bạo . Diêm vương 1 thân trường bào đen chạy vào . Bình thường ai cững nói diêm vương là 1 lão già nhưng ko diêm vương của ta 1 người đàn ông anh tuấn mang vẽ lãnh khốc , nhưng anh chỉ ôn nhu với 1 mình cô . Anh nhìn lên tinh thể màu xanh , hỏi:
-Muội muội định đi đâu ?
- Muội cũng ko niết có lẽ muội sẽ lên nhân gian để kiếm thân xác mới và khi đó muội sẽ ở trên ấy 1 thời gian khi nào muội xuống cũng đc
- Đc ta chờ muội .
Tinh thể màu xanh dần biến mất , Nee quay lại về phía diêm vương cung kính nói :
- Diêm vương , tôi đi theo bảo vệ chủ nhân
-----------------------------------------------------
Thành phố x nước z nămxxx
Linh hồn cô lơ lửng trên ko trung . Cô có thể tháy đc tất cả kí ức của người khác. Người tốt có, người xấu có . Bất chợt linh hồn cô dừng lại ở kí ức của cô bé khoảng chừng 5 tuổi . Trong đó cô thấy đc sự hận thù và bi thương trong ấy . Mới 5 tuổi mà chịu đắng cay tủi nhục , nhưng cô bé đó may mắn hơn cô là còn có mẹ yêu thương , cô bé còn có 1 ân huệ là báo thù cho mẹ nhưng lại ko thực hiện đc nay cô sẽ thực hiện nó . Linh hồn cô bay về 1 khuôn viên rộng lớn và vào thẳng vào 1 căn phòng cũ kĩ . Bên trong ko có gì đáng giá ngoài chiếc chăn cũ kĩ đã mục nác , bên cạnh là cô bé nằm bất động , cô nhìn kĩ đó là cô bé có kí ức ko thể đau thương hơn nữa . Trên người chi chít vết thương nhưng ko che mất sự xinh đẹp trong đó lớn lên chắc sẽ là mĩ nữ . Nee ái ngại hỏi :
- Chủ nhân , có thực là ngài muốn lấy thân xác này ko ?
- Ta quyết định rồi
Tinh thể dần dần dung lượng vào cơ thể . Trước mặt cô là 1 cô bé xinh xắn mặt bộ váy hồng phấn nắm tay người phụ nữ trung niên tẻ trung có thoáng hương thơm của hoa ải hương , chắc là mẹ cô bé . Cô bé đó mỉm cười với cô :
- Chị ơi chị thay em báo thù cho mẹ đc ko ?
- Đc . cô trả lời.
-Cảm ơn chị . Cô bé nắm tay mẹ mình mình rồi biến mất đẻ lại là tiếng cười trong trẻo của cô bé , Chắc Băng Băng đã mãng nguyện ra đi . Từ nay sẽ ko còn là Băng Băng mà sẽ là Huyết Băng . Cô sẽ sống thay và trả thù cho Băng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro