Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu Là...

Hơi thở mùa hạ thoáng qua trên góc sân trường vắng lặng, 18 năm tuổi trẻ thực sự đã trôi qua lặng lẽ như thế, tình cảm thuở thiếu thời cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi...
Khung trời thanh xuân quả thật đẹp đẽ đến vậy, thời son trẻ của chúng ta đã từng nồng nhiệt và điên cuồng đến thế, liệu rằng cậu có từng biết...

Một thiếu nữ luôn dõi theo hình bóng cậu,
Một trái tim ôm ấp nỗi nhớ mong tha thiết,
Và cả một tuổi xuân đã vì cậu mà trở nên rực rỡ tươi đẹp xiết bao...

Tớ đã không còn nhớ rõ, ngày tớ gặp cậu là mưa hay nắng, cũng quên bén đi chiếc áo cậu mặc có màu gì. Nhưng có lẽ, cả đời này tớ cũng không sao quên được cảm giác khi lướt qua cậu lúc đó, cái cảm giác chết tiệt mà đến tận bây giờ tớ vẫn không sao lí giải nổi. Để rồi sau đó tớ trở thành kẻ tương tư...

3 năm, 1095 ngày, 26280 giờ, 1576800 phút, không khi nào tớ thôi nhớ về cậu, chàng trai chỉ với một nụ cười đã cướp mất trái tim tớ. Cậu không rực rỡ như ánh ban mai, không lạnh lùng, ra vẻ 'cool boy' như bao chàng trai khác. Nhưng tớ của khi đó chính là vì vẻ ngoài đơn thuần, không chút giả tạo ấy của cậu thu hút. Tớ nhớ những lần 'tình cờ' chạm mặt dưới sân trường, cậu cười rồi nhìn tớ bảo:"Trùng hợp thật!". Có lẽ ánh mặt trời quá chói hoặc cũng có thể là do trái tim của tớ đã đập nhanh quá mức cho phép. Khoảnh khắc đó tớ nhận ra cả thế giới của mình đã bắt đầu vì cậu mà rung động.

Dần dà, tớ với cậu trò chuyện nhiều hơn, chúng ta từ những con người xa lạ bỗng chốc gần gũi hơn bao giờ hết. Cậu kể tớ nghe về môn học cậu yêu thích,  với đầu óc ngu muội của mình, tớ cũng chỉ biết im lặng lắng nghe rồi thi thoảng gật đầu vờ như mình cũng hiểu. Cứ mỗi lần như thế cậu lại gõ nhẹ trán tớ, rồi bảo cậu biết tớ ngốc không cần phải giả bộ thông minh. Ôi trời ơi, tớ thề là tim tớ đã ngừng đập trong thời khắc đó đấy! Tớ cũng kể cậu nghe rất nhiều về gia đình và cuộc sống của mình. Bởi vì đối với tớ, cậu từ lâu đã chẳng phải người ngoài. Cậu biết thêm nhiều điều về tớ, chắc cũng sẽ thích tớ nhỉ?

Thế rồi, đông qua xuân tới hạ lại về, tình cảm của tớ dành cho cậu như bốn mùa luân chuyển, đã trở thành lẽ đương nhiên.

Nhìn ngắm cậu, nghe cậu than vãn hôm nay giáo viên đáng ghét cỡ nào, cùng cậu ngả mình trên đồi cỏ xanh mướt sau trường lặng nhìn gió thoảng mây bay dường như cũng đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của tớ. Từ khi nào mà những quyển vở của tớ đã viết đầy tên cậu. Nhật kí hằng ngày luôn cùng chung chủ đề liên quan đến cậu. Nếu cậu là Mặt Trời thì tớ chính là quả địa cầu, dùng cả cuộc đời để xoay quanh một nhân vật tỏa sáng là cậu.

1095 ngày thích cậu chính là 1095 ngày tớ thay đổi tích cực nhất. Tớ biết hài lòng với những gì mình đang có, sống vui vẻ, cười nhiều hơn. Hạnh phúc của tớ cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chính là được thích cậu! Người ta thường nói, đơn phương một người cũng giống như nghe một bản nhạc. Có lúc vui lúc buồn, khi trầm khi bổng, lúc đau lòng mà rơi lệ, khi hân hoan mà mỉm cười. Có lẽ tớ đã tìm thấy giai điệu của đời mình. Cậu của khi ấy đã khiến tớ hiểu thế nào là mùi vị của thanh xuân.

Tuổi trẻ vốn dĩ rất ngắn ngủi, như cơn mưa rào mùa hạ chỉ chực ào xuống rồi lại tạnh ngay. Cớ sao lại khiến chúng ta hoài niệm đến thế?

Thật ra, rất đơn giản. Trong độ tuổi thuần khiết, tươi đẹp nhất của cuộc đời, bạn đã từng nếm trải vị ngọt của tình đầu, từng vô tư nói cười cùng lũ bạn, từng đỏ mặt làm thinh khi nghe tên mình được nhắc đến trong cuộc hội thoại giữa những bạn nam. Cũng từng một lần yêu thầm một chàng trai, lén lút nhìn trộm người ấy trong tiết học. Từng giả vờ bình tĩnh khi người ấy cười với bạn một cái, dù lòng đã gợn sóng không yên. Đã từng 'vô tình' chạm mặt người ấy trên tất cả mọi nẻo đường từ phòng ăn đến cửa lớp, ra chơi tiết nào cũng lượn lờ xung quanh lớp người ta. Thực sự ngốc vô cùng! Nhưng biết làm sao bây giờ, tâm tư sớm đã gửi trao, linh hồn đã chẳng còn nơi thân xác, liệu có thể không ngốc sao?

Đó là ma lực, cũng là điểm yếu chí mạng của thanh xuân!

Nhờ có cậu thời son trẻ của tớ cũng đã từng đẹp đẽ như thế. Dù không nói ra, tình cảm tớ dành cho cậu vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, chưa từng hao hụt cũng chưa bao giờ có ý định từ bỏ. Vì cậu là tuổi trẻ nồng nhiệt, là thanh xuân rực rỡ, là bí mật lớn nhất đời tớ. Mai này dù đường đời còn lắm chông gai, thế sự xoay vần còn đầy rẫy gian truân cạm bẫy. Tớ vẫn sẽ luôn khắc ghi trong lòng những hồi ức qúi giá về thuở thiếu thời của bản thân-một mảnh ghép son trẻ vì cậu mà còn đang dang dở.

Nếu có thể quay ngược thời gian, tớ hứa sẽ kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện, nói ra hết những cảm xúc thật của bản thân. Liệu rằng cậu còn ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc tớ như trước? Nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa rồi, thời gian chẳng chờ đợi một ai. Dù không muốn nhưng tớ đành phải bỏ dở đoạn tình cảm này ở lại nơi đây, tại thời khắc thiêng liêng nhất của một thời xuân xanh sắp chỉ còn là dĩ vãng, trong kí ức của một người con gái đã từng vì cậu mà ngập tràn sắc xuân.

Dẫu mai này mỗi đứa có một nơi phương trời, xin hãy nhớ rằng, trong những năm tháng tươi đẹp nhất đời người, chúng ta đã từng là những con người tuyệt vời như thế, đủ dũng khí để thầm yêu một người trong im lặng, đủ bình thản để làm bạn cùng người ấy 3 năm. Chưa một lần thổ lộ, chưa một lời oán trách...

Cậu là tuổi trẻ nồng nhiệt, là thời niên thiếu điên cuồng, là giấc mơ vĩ đại nhất thời son trẻ.

Tớ đã từng rất thích, rất thích, rất thích cậu!

Nhưng bây giờ, tạm biệt nhé, Thanh Xuân của tớ...

[20042019]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #youth