
Trốn tránh (2)
Sau khi rửa xong bát đĩa, Cao Đồ cẩn thận lau tay rồi bước ra phòng khách. Nhưng khi nhìn quanh, không thấy Thẩm Văn Lang đâu — chỉ có một dĩa cherry đỏ mọng, trái cây cậu thích, đặt ngay trước mặt. Cậu không nhịn được, ngồi xuống và bắt đầu ăn từng quả một, vừa hứng thú vừa cẩn trọng.
Bỗng, từ phòng làm việc, Thẩm Văn Lang bước ra, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh cậu. Khoảng cách khiến thỏ nhỏ giật bắn người, trái tim đập loạn nhịp. Mặt cậu đỏ bừng, tay run run cầm dĩa cherry, như thể sợ chỉ một động tác nhỏ cũng bị anh nhận ra.
"Ngon không ?" – Thẩm Văn Lang nói, giọng trầm ấm nhưng pha chút tinh nghịch, ánh mắt dừng lại trên Cao Đồ, như đang thưởng thức từng cử chỉ nhỏ của con thỏ nhỏ.
Cao Đồ cúi gằm, lắp bắp: "N... Ngon...lắm cảm ơn Thẩm tổng...Cậu ăn không".
Thẩm Văn Lang mỉm cười, hơi nghiêng người lại gần, ánh mắt lấp lánh đầy đắc ý: " tôi thích nhìn cậu ăn hơn. Thật là... dễ thương."
Cao Đồ vừa bối rối vừa ngượng, cố gắng tập trung vào dĩa cherry, nhưng nhịp tim vẫn đập rộn ràng, cảm giác như cả phòng khách chỉ còn hai người, và mỗi trái cherry đỏ mọng như một nhịp rung làm cậu thêm hồi hộp.
"Từ nay ở nhà, cậu không được gọi tôi là 'Thẩm tổng' nữa. Gọi thẳng tên tôi đi."
Cao Đồ đỏ mặt, tim đập thình thịch, vừa ngạc nhiên vừa ngượng: "...T... tên ạ?"
"Ừ," – Thẩm Văn Lang gật đầu, ánh mắt lấp lánh, nụ cười tinh nghịch. – "Ở đây là nhà tôi, không phải công ty. Không cần lễ nghi quá mức."
Cao Đồ nghe vậy, cảm giác vừa bối rối vừa hồi hộp. Tim đập mạnh, trong đầu quay cuồng với ý nghĩ về sự thân mật lạ kỳ này.
Ăn xong, Cao Đồ bỗng thấy tim mình vẫn đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng, ánh mắt cứ vô tình dán lên Thẩm Văn Lang. Chỉ trong chớp mắt, cậu như con thỏ hoảng sợ, ba chân bốn cẳng phóng thẳng về phòng mình.
Thẩm Văn Lang mỉm cười, theo dõi bóng lưng nhỏ bé của cậu vụt đi, ánh mắt đầy thích thú.
Cánh cửa phòng đóng lại rầm, và Cao Đồ ép mình vào góc, thở hổn hển, cố gắng trấn tĩnh sau những cảm xúc vừa trải qua. Trái tim cậu vẫn loạn nhịp, từng hơi thở đều dồn dập, và cậu thầm nhủ: "Anh ấy... gần quá... không chịu nổi ..."
Không gian nhà bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Cao Đồ và nụ cười tinh nghịch của Thẩm Văn Lang, như hứa hẹn rằng cuộc "trốn chạy" này sẽ không kéo dài lâu.
Trong không khí yên tĩnh, Thẩm Văn Lang đứng ngoài cửa phòng, hít một hơi nhẹ. Một mùi xô thơm thoang thoảng, quen thuộc nhưng lại tinh tế, từ cơ thể Cao Đồ tràn ra. Anh nhếch miệng cười đắc ý, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú khó giấu.
"Ha... mùi này thật dễ chịu, đúng là... không thể giấu được," – anh thì thầm, giọng trầm ấm, như vừa nhận ra một bí mật ngọt ngào mà chỉ mình anh biết.
Bên trong phòng, Cao Đồ vẫn đang ép mình vào góc, thở hổn hển, hoàn toàn không nhận ra rằng mùi xô thơm của cậu đang khiến Thẩm Văn Lang đắc ý đến mức nào.
Cuối tuần, Thẩm Văn Lan phải đi dự tiệc, và tất nhiên Cao Đồ đi cùng. Nửa buổi tiệc trôi qua, Cao Đồ bắt đầu cảm thấy cơ thể như bị lửa đốt, nóng bức đến mức khó chịu. Vì buổi tiệc có khá nhiều Alpha , khiến Cao Đồ vốn vẫn còn rối loạn pheromone bị ảnh hưởng.Cơn phát tình đã đến sớm hơn mọi khi. Anh biết mình không thể ở lại nữa.
Trong khi mọi người vẫn đang nhộn nhịp, Cao Đồ khẽ cúi người, lẻn ra khỏi phòng tiệc, bước đi nhanh nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Cậu đi dọc hành lang nhìn quanh,tìm kím nơi trú ẩn. Nhận thấy Cao Đồ rời đi, trong lòng vừa lo vừa tò mò. Thẩm Văn Lang nhanh chóng đi theo Cao Đồ .
Bỗng, Cao Đồ bị một bàn tay mạnh mẽ kéo vào phòng. Cậu giật mình, phản xạ vùng vẫy, cố tìm cách thoát ra. Tim đập thình thịch, cơ thể nóng rực đến mức không còn suy nghĩ gì khác ngoài việc thoát ra.
Nhưng rồi, giữa những hoảng loạn và bối rối, cậu nhận ra giọng nói quen thuộc vang lên gần bên tai:
"là tôi."
Giọng nói ấm áp, trầm trầm, chứa đầy sự quan tâm nhưng cũng vừa đủ để làm Cao Đồ lặng đi một nhịp. Cậu dừng lại, không còn vùng vẫy nữa, mắt mở to nhìn người đứng trước mặt. Đó chính là Thẩm Văn Lang – người duy nhất khiến cậu vừa sợ, vừa an tâm một cách lạ thường.
Thẩm Văn Lan khẽ cười, ánh mắt dịu dàng :
"Sao vậy ."
Cao Đồ cảm thấy cơ thể vẫn còn run rẩy, nỗi sợ hãi dâng lên trong cậu. Không được nếu cứ thế này Thẩm Văn Lang sẽ phát hiện ra mất.
Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng thở đều và ánh mắt giao nhau giữa hai người, đầy những cảm xúc chưa nói thành lời.
Cao Đồ muốn trốn , muốn chạy trốn khỏi Thẩm Văn Lang nhưng cơ thể đã bị Thẩm Văn Lang giữ chặt .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro