Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trốn tránh

Trên xe về nhà cùng Thẩm Văn Lang, Cao Đồ căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, bàn tay siết chặt mép ghế. Mùi hoa diên vỹ và xô thơm vẫn vương vấn trong không gian hẹp, khiến tim cậu đập loạn nhịp.

Ngồi cạnh, Thẩm Văn Lang đắc ý nở một nụ cười trầm ấm, ánh mắt nhìn Cao Đồ đầy tinh nghịch. "Sao cậu căng thẳng vậy... không thoải mái sao?" – giọng anh trầm nhưng ẩn ý trêu chọc.

Cao Đồ đỏ mặt, cúi gằm, không dám trả lời, chỉ biết nhắm mắt lại, tự nhủ: "Chỉ cần về nhà thôi... chỉ cần về nhà thôi..."

Khi xe dừng trước cửa căn nhà của Thẩm Văn Lang, cậu như một con thỏ hoảng sợ, bật dậy và phóng nhanh như tên bắn về phía phòng mình. Cánh cửa phòng đóng lại rầm, và Cao Đồ thở dốc, ép mình vào cửa như để tìm chút an toàn giữa những cảm xúc rối bời.

Bên ngoài phòng, Thẩm Văn Lang chỉ đứng mỉm cười, nhìn theo dáng lưng nhỏ xíu của cậu, tay chống hông, vừa đắc ý vừa hơi tự hài lòng: "Con thỏ nhỏ của tôi... luôn chạy trốn nhanh như vậy."

Không gian nhà giờ chỉ còn tiếng thở gấp của Cao Đồ sau cánh cửa, và nụ cười bí ẩn của Thẩm Văn Lang ngoài kia, như một lời hứa rằng cậu sẽ không thoát khỏi vòng tay anh dễ dàng đâu.

Thẩm Văn Lang thay đồ xong, đi ra bếp nấu bữa tối. Mùi thơm của thức ăn lan khắp căn nhà, nhưng đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, anh vẫn không thấy Cao Đồ bước ra khỏi phòng.

Anh nhẹ nhàng bước tới cửa, gõ khẽ: "Cao Đồ... ra ăn tối đi, đồ ăn nóng lắm rồi." Giọng trầm ấm, nhưng mang theo một chút nhún nhường.

Bên trong phòng, Cao Đồ vẫn nép sát cửa, lắc đầu, tim đập rộn ràng, không dám mở ra. "Tôi... tôi không đói...," cậu lắp bắp, giọng run rẩy.

Thẩm Văn Lang nhíu mày, mất kiên nhẫn, giọng trở nên nghiêm khắc: "Cao Đồ! Ra ngay, nếu không tôi đập cửa xông vào đấy."

Cao Đồ giật mình, cố gắng lùi sát vào góc phòng, nhưng thân hình nhỏ bé chẳng thể nào chống lại quyết tâm của Thẩm Văn Lang. Trong lòng vừa sợ vừa hổ thẹn, cậu thầm nghĩ: "Anh ấy... chắc chắn sẽ đập cửa thật... tôi không thể thoát..."

Thẩm Văn Lang hít một hơi, nắm chặt tay, rồi thở đều: "Được rồi, tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng. Ra hay tôi sẽ... tự mở cửa." Giọng anh vừa nghiêm vừa mang vẻ đắc ý, khiến Cao Đồ đỏ mặt, run rẩy, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau một hồi do dự, Cao Đồ hít một hơi thật sâu, rồi run rẩy mở cửa bước ra. Mái tóc hơi rối, mặt đỏ bừng, nhưng cậu vẫn cố giữ dáng vẻ bình tĩnh, dù tim đập rộn ràng.

Thẩm Văn Lang nhìn cậu, ánh mắt vừa trêu ghẹo vừa dịu dàng. "Cuối cùng cũng ra rồi," – anh nói, giọng trầm ấm, nhưng nụ cười trên môi đầy đắc ý.

Cao Đồ cúi đầu, lắp bắp: "T... tôi... tôi không muốn làm phiền anh..."

"Phiền gì chứ," – Thẩm Văn Lang cắt ngang, kéo ghế mời cậu ngồi, tay vẫn đặt nhẹ trên mép ghế gần Cao Đồ, vừa tinh nghịch vừa bảo vệ. – "Ăn đi, cho nóng ."

Cao Đồ ngồi xuống, cẩn thận gắp từng miếng, mắt vẫn thỉnh thoảng lén liếc về Thẩm Văn Lang. Không khí vừa ngượng ngùng vừa ấm áp, mùi thơm của bữa tối hòa cùng mùi xô thơm và pheromone trước đó, tạo nên một cảm giác kỳ lạ: vừa gần gũi, vừa căng thẳng.

Thẩm Văn Lang ngồi kế bên , nhìn Cao Đồ ăn, ánh mắt tràn đầy thích thú và một chút kiêu ngạo. "Cậu ăn chậm vậy... hay là đang lo lắng tôi làm gì cậu?"

Cao Đồ đỏ mặt, lắp bắp gắp thức ăn nhanh hơn, tim đập thình thịch, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự an toàn lạ kỳ khi được ngồi cạnh anh.

Bữa tối kết thúc, Cao Đồ đứng dậy, tay siết lấy bát đĩa, cẩn thận chuẩn bị dọn dẹp. "Tôi... tôi rửa bát ," – cậu nhỏ nhẹ, giọng vừa lễ phép vừa kiên quyết.

Thẩm Văn Lang nhướng mày, bước ra chắn trước mặt cậu, ánh mắt vừa nghiêm vừa tinh nghịch: "Không được. Ra phòng khách ngồi ăn trái cây đi, để tôi lo phần này."

Cao Đồ đỏ mặt, lắc đầu: "Không, tôi... tôi muốn rửa bát. Anh đã nấu ăn rồi."

Thẩm Văn Lang trừng mắt, hơi hạ giọng: "Cậu cứng đầu thật... nhưng thôi, được rồi.  Nhưng cậu làm thì làm, tôi không cho phép rơi vãi đâu." Anh nhún vai, giọng vừa nghiêm vừa thừa nhận sự cứng đầu của Cao Đồ.

Cao Đồ hơi do dự, nhưng rồi vẫn kiên quyết đứng ở bồn rửa, tay nhúng vào nước, cẩn thận rửa từng chiếc bát, Thẩm Văn Lang đi ra phòng khách , chuẩn bị một khay trái cây tươi ngon.

Không khí trong nhà vừa ấm áp vừa có chút căng thẳng nhẹ, khi Cao Đồ chăm chú làm việc, còn Thẩm Văn Lang thỉnh thoảng liếc qua, nụ cười trầm ấm và ánh mắt đầy đắc ý. Anh biết rằng, dù cố gắng đuổi cậu ra phòng khách, con thỏ nhỏ vẫn không chịu khuất phục, khiến anh vừa thích thú vừa hơi bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro