05
Nước Mỹ
Cứ như ngày thường Vạn Kiếm Nhất tiếp tục lịch trình của mình nhưng đặc biệt hôm nay y sẽ đi xem món cổ vật sẽ được vật chuyển vào ngày mai cùng với Tâm Thanh .
Hiện tại đã là giờ nghĩ trưa , các sinh viên ồ ạt ra khỏi các phòng học một cách nhanh chóng. Y đang đứng ở hành lang của một lớp học, chuông báo hiệu giờ nghĩ trưa đã tới . Vị giáo viên trẻ mang trên vai chiếc balo nhỏ bước ra ngoài,khi nhìn thấy y không khỏi nở nụ cười tươi chào hỏi.
" Chào cậu, tôi nghĩ chúng ta sẽ ghé qua cửa hàng nào đó trên đường đi để giải quyết bữa trưa, cậu nghĩ sao" .
" Tất nhiên là được chứ giáo sư , tôi thật sự rất háo hức để được nhìn thấy nó , phải nói là một tác phẩm tuyệt đẹp người nên nhìn thấy vẻ đẹp ấy !! "
" Đi thôi nào "
cả hai cùng bước ra khỏi trường học, lái xe vào cung đường lớn tiến về Getty nơi đặc món đồ. Không quên tấp vào một nơi bán hàng ăn nhanh và mua chúng, cậu nhóc Tâm Thanh khá thích các món đồ ăn vặt nên đã đề xuất ngay khi được hỏi đến. Lái xe vào khung viên lưu trữ sao cánh cổng sắc dày cọm . Vạn Kiếm Nhất không khỏi suy nghĩ cổ vật có khi còn được bảo vệ tốt hơn cả ngân hàng chính phủ .
Họ đi vào sảnh chính của kho và được Tom người quản lý nơi đây hướng dẫn, đi qua các cánh cửa cũng như các căn phòng chưng bài lớn để đến với một gian phòng có thể được xem là khổng lồ , ánh đèn công suất được bật lớn làm cả khu vực sáng lên trong bóng tôi , một tấm phù điêu bằng đá cẩm thạch lớn hiện ra , không thể không choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó thật không thể tiết kiệm được lời khen như Tâm Thanh khi nhìn thấy nó .
Màu trắng xanh của đá cảm thạch hiện lên lấp lánh dưới ánh đèn cao áp, từng hoa văn chạm trổ tinh xảo hiện lên ẩn hiện các đường vân chìm. Các kí tự hoa văn kì lạ , với kinh nghiệm thực tế không biết đã nhìn thấy bao nhiêu ngôn ngữ cổ của bản thân nhưng y vẫn không thể tìm thấy thứ gì giống như nó , một ngôn ngữ mới chăng ? . Vạn Kiếm Nhất không khỏi thốt lên câu hỏi trong đầu
" nó được tìm thấy ở đâu?? "
Như biết được câu hỏi sẽ được đưa ra
Tom đưa ra câu trả lời ngay khi nghe thấy
" tôi cũng không rõ , chỉ biết rằng một người nông dân đã tìm thấy nó ở franklin esttes khi cố gắng đào giếng cho cánh đồng của mình. Khi biết được sự hiện diện của vật thể này đã có nhiều nhà khảo cổ đến để tìm kiếm nhưng chẳng có gì ngoài tấm bia đá lớn duy nhất này ở đó, không một công trình hay thậm chí một món đồ vật cổ có ở nơi đó, chỉ có tấm bia cao. 3m này trơ trọi sâu dưới lòng đất 30m . Như được đặt ở đó không có dấu hiệu nào về niên đại cũng như vết tích thời gian về thứ này nó như được thần linh đánh rơi một cách vô tình hahhaha. Thật kì la phải không " .
Vạn Kiếm Nhất không khỏi nghi hoặc tại sau mình không biết về sự hiện diện của nó , theo lời kể đã có nhiều nhà khảo cổ tìm kiếm. Tâm Thanh đứng cạnh như hiểu suy nghĩ của vị giáo sư yêu nghề của mình
" giáo sư người đừng lấy làm lạ khi người không biết về nó , khi được tìm thấy lúc ấy người đang đi khảo sát bên Ai Cập vẫn chưa về, hiệu trưởng có đề suất thông báo cho người nhưng không ai liên lạc được vì ở đó không có sóng vệ tinh. Giờ người về là hiệu trưởng mới thông báo được đấy " .
Đúng thật điện thoại của y đã mất sóng khi ở đó, nhưng khi trở về có ai thông báo cho y đâu ??? . Tạm thời gát chuyện đó sang một bên Vạn Kiếm Nhất tiến lại gần tảng đá lớn , có một cảm giác thôi thúc y chạm vào vật thể xinh đẹp này. Nhìn các dòng chữ được chạm khắc tinh tế , dù không hiểu được nhưng trong tâm trí y mách bảo nó không phải là một tấm phu điêu chiến công mà là một lời hứa hẹn chẳng? . Một suy nghĩ kì lạ, vì là một hiện vật to lớn và bền chắc nên việc được chạm vào là điều được phép cộng thêm nghề nghiệp giáo sư khảo cổ của y, nên không lấy làm lạ hay ngăn cản khi Vạn Kiếm Nhất tiến lại gần tìm hiểu. Tâm Thanh cùng Tom đứng bên kia phiến đá thảo luận với nhau về việc vận chuyển vào ngày mai. Chạm vào phiến đá , cảm giác mát lạnh được truyền đến lòng bàn tay một cảm giác lạnh lẽo cô độc lạ thường, lần theo các hoa văn chạm khắc bàn tay y bị một cái lạnh thấu xương xâm nhập, khi nhìn thấy tấm phù điêu trái tim y lại có thứ gì đó đau nhói. Một cảm giác thân thuộc đến lạ thường , cứ miên man chìm trong suy nghĩ Vạn Kiếm Nhất chạm phải thứ gì đó sắc nhọn, ngón tay y bị đâm vào rơi vài giọt máu . Một cạnh đá sắc bén nhô ra trên mặt phẳng trơn láng, từng giọt máu như được dẫn chảy ngược vào trong theo một khe nhỏ . Y không khỏi khôm người quan sát chăm chú nhưng chẳng thấy gì ngoài màu đen xâu thẩm của bóng tối . Không có gì ngoài một khe hở nhỏ Vạn Kiếm Nhất chỉ nghĩ đơn giản một lỗi tạo tác hoặc do di chuyển tạo nên ngoài ý muốn. Tiếng Tâm Thanh kêu y vang vọng trong kho chứa yên tĩnh
" giáo sư, người lại đây xem này là tuyến đường chúng ta sẽ đi vào ngày mai " .
Xoay người di chuyển nhanh đến nơi của vị giáo viên trẻ, mà không để ý đến họa tiết ở khe hở như sống lại di chuyển che phủ vết nức ấy.
" giáo sư người xem " đưa mái tính bảng ra trước mắt y
" chúng ta sẽ xuất phát lúc 3h sáng bằng xe tải, di chuyển trên quốc lộ đến sân bay. Chắc tầm khoản 7h sẽ cất cánh, và độ khoản 21h sẽ hạ cánh. "
" Một chuyến đi dài nhỉ "
" đúng vậy giáo sư ngày mai là cả một hành trình dài , người xem lịch trình thế này được không? " .
" Được rồi cậu chuẩn bị rất tốt " y không tiết lời khen ngợi cậu thanh niên này , lich trình được chuẩn bị kĩ càng , dự trù mọi tình huống còn biết liên lạc bên vẫn chuyển , sắp xếp chuyến đi một cách tỉ mỉ cận thận . Sau khi xem xét mọi thứ chuẩn bị kĩ càng , họ đều ra về khi trời chuyển sang chiều tối . Chiếc xe lăng bánh ra khỏi bảo tàng lưu trữ để lại Tom đang đứng nhìn theo từ trong kho. Tom quay đầu dọn dẹp vài thùng cát tong rổng bên góc phòng , như cảm nhận được gì đó mà quay lưng lại nhìn vào tấm phù điêu đá .
" Kì lạ sau cảm giác nó sáng hơn lúc trước. Vết nức ở đây đâu rồi ?? "
" Có khi nào mình nhìn lằm không? Quái lạ ?? " không khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không nhớ rõ Tom đành bỏ qua mà tiếp tục các việc làm khác.
Trên xe Vạn Kiếm Nhất vẫn cầm lái như lúc trước, Tâm Thanh người ngồi bên ghế phụ đã qua tiếp xúc với Vạn Kiếm Nhất biết y là một người dễ tính hơn vẻ bề ngoài nên đã không kiên dè mà thoải mái trò chuyện hơn lúc trước, còn không ngần ngại mời y đi ăn tối với gia đình mình khi y đưa cậu ấy về nhà sau chuyến khảo sát nhỏ .
Nhưng đã bị y từ chối khéo, hiện tại Vạn Kiếm Nhất chỉ muốn về nhà và thoải mái ngủ một giấc dài dành sức cho chuyến bay ngày mai. Có thể rất làm lạ nhưng rất ít người biết y rất sợ máy bay, không hẳn là sợ mà khi ở trên không trung một độ cao nhất định y sẽ cảm thấy bồn chồn lo lắng, cảm giác lo lắng sẽ gặp nguy hiểm. Nhất là các chuyến đi dài trên không, y rất ít khi chợp mắt được vì khi ngủ kí ức lúc ấy sẽ càng rõ ràng, Vạn Kiếm Nhất không phải không muốn biết nhiều hơn, nhưng những kí ức khi ngủ trên các chuyến bay luôn luôn hiện về một khung cảnh duy nhất. Đó là cảnh y đứng trước từ đường đổ nát nhìn trên cao bầu trời xa xâm , ánh kiếm sáng ngời được bao quanh bởi hàng ngàn thanh kiếm ,một bóng người trên thân đầy màu ngự không tại trung tâm trận pháp. Một bóng người mờ nhạt nhưng mỗi khi nhìn vào thì trái tim y luôn đau nhói . Luôn luôn là như thế và luôn kết thúc bằng một màng máu tươi đầm đìa . Không còn thấy gì phía trước ngay cả bóng người . Đó là tất cả những gì y thấy được trong mơ , nhưng cũng có đôi khi lại có vài trường hợp đặc biệt khung cảnh được thay đổi bằng cảnh y nằm trong vũng máu lớn, như sắp trút hơi thở cuối cùng nhưng vẫn luôn nhìn về một hướng như chờ đợi để từ biệt. Vạn Kiếm Nhất không sợ thấy mình chết đôi khi khung cảnh ấy còn tốt hơn rất nhiều so với trước đó. Nhưng hiện tại y thật sự rất mệt mỏi một cách kì lạ, y chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc thật sâu mà thôi . Màng đêm buông xuống, hai còn người ở hai nơi khác biệt đều đồng thời chìm vào giấc ngủ. Vạn Kiếm Nhất sâu trong tâm trí luôn quanh quẩn hình ảnh của phiến đá khi sáng, cách ánh sáng cũng như hoạ tiết được hiện thực trong tâm trí y .
Lần này trong giấc mộng không có gì ngoài một nền trời trắng, xung quanh không một sự vật hiện hữu. Chỉ có duy nhất tảng phù điêu bằng đá , Vạn Kiếm Nhất đi xung quanh tảng đá lớn mò mẫm các họa tiết chìm ở trên mặt phẳng trơn bóng. Trên người y mặt một bộ đạo bào màu trắng tinh ,thắt lưng với họa tiết màu xanh dương được buộc ở eo. Bộ trang phục cực kỳ đơn giản nhưng lại mang đến cho y sự thân thuộc lạ thường , cứ như thế y cứ đi xung quanh lần mò tìm hiểu, bộ đạo bào bay nhẹ nhàng phía sau khi chuyển động, không một anh thanh không một sự vật nào hiện hữu nơi đây ngoài y và tảng đá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro