Nếu rời khỏi Thiên Khải-END
Thiếu niên ca hành đn - Tiêu Vũ - Nếu rời khỏi Thiên Khải
----------------------------------------------------------
Gió lạnh cắt da cắt thịt, tuyết trắng hơn xương. Bầu trời thành Thiên Khải mây đen giăng đầy, phong vân dũng động.
Tiêu Vũ mặc một thân áo đỏ quỳ gối trên nền đất, đầu gối không chút cảm giác, da tay tím tái, sắc mặt trắng bệch. Dây tua đỏ trên tay áo hắn phiêu phiêu, tựa như cánh diều muốn tự do bay lượn trên bầu trời lại bị người ta giữ chặt, muốn thoát khỏi trói buộc lại nhận ra bản thân không nơi để đi.
Trong miệng sền sệt, Tiêu Vũ mặt không chút thay đổi nuốt xuống bụng. Hắn kéo một chút cổ áo, tiểu hài tử cổ nho nhỏ, mảnh dài, trắng nõn, mạch máu cách làn da hiện lên màu xanh trắng. Tiêu Sở Hà từ xa nhìn lại thấy màu đỏ giữa một mảnh tuyết trắng phau, trong mắt hình như có kinh diễm chợt lướt qua, lại giây lát biến mất.
Tiêu Vũ lung lay một chút, sợi tóc trên trán bay múa theo gió, tạo thành một hình gợn sóng trên không trung rồi rơi xuống, trộn lẫn với hoa tuyết trên nền đất trắng phau. Tiểu hài tử mắt nhắm lại, lông mi đen nhánh rủ xuống, trên tóc, trên vai đọng đầy tuyết. Hắn nằm trên đất, im ắng như người chết.
Tiêu Sở Hà thở ra khói trắng, áo choàng trên người bao bọc lấy thân hình đỏ thẫm như ngọn lửa cháy mãi không tắt kia, dùng hơi ấm trong ngực sưởi ấm hắn. Lúc trở lại phủ thời gian đã qua một chén trà.
Thái y bắt mạch, nói thất điện hạ bệnh tình tái phát, muốn tĩnh dưỡng.
Tiêu Sở Hà đáp, ta đã biết.
Hắn đưa thất đệ đi, phụ hoàng định là biết được.
Đệ đệ sinh ra tâm thất thiếu hụt, trái tim này còn đập đã là phúc phận lớn lao. Phụ hoàng sao lại nhẫn tâm, để hắn quỳ dưới trời gió tuyết hai canh giờ!
Tiêu Sở Hà ngồi bên giường bệnh, cẩn thận nhấc vạt áo đỏ, vén ống quần lên. Tiêu Vũ đầu gối xanh đen, sưng vù, vết sẹo chồng chất.
Hỏng bét.
Tiêu Sở Hà tay run run hít sâu một hơi, tự tay bôi thuốc lên vết thương. Y phục màu đỏ biến thành màu trắng. Tiêu Sở Hà dùng nội lực hong khô tóc cho đệ đệ, đắp chăn cho hắn rồi mới đóng cửa rời đi.
Là nên tìm Minh Đức đế nói chuyện một chút.
Hoàng hôn đỏ như máu chiếu sáng đường chân trời. Vĩnh An Vương phủ một gạch một ngói nguy nga tráng lệ, tựa như một bức họa được khắc trên đá.
Tiêu Vũ tỉnh dậy đã là sẩm tối. Trong phòng không có người, chỉ có hai nha hoàn canh giữ ngoài cửa. Hắn vừa nhấc chăn ra khỏi người ngồi dậy, Tiêu Sở Hà liền đẩy cửa bước vào.
“Tỉnh rồi? Xem ta mang gì về này.” Hắn nâng nâng cằm, bảo Tiêu Vũ ngồi trên giường đừng động đậy, bước chân nhanh nhẹn cầm túi giấy ngồi xuống ghế cạnh giường, chìa ra cho hắn xem.
Tiểu hài tử liếc mắt một cái, nhận lấy mở giấy dầu ra. Trong chốc lát, mùi gà nướng tỏa ra trong phòng thơm nức mũi. Tiêu Vũ hai mắt sáng lên, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, được đến Tiêu Sở Hà một cái xoa đầu.
Tiêu Vũ ở dưới ánh mắt của ca ca có chút cố sức mà xé xuống một cái đùi gà đưa cho hắn.
Hai huynh đệ cùng nhau ăn. Thịt gà rất thơm, nhưng Tiêu Vũ lại chẳng nếm ra được vị gì, đầu lưỡi nhạt nhẽo vô vị. Hắn quả thực là thích ăn, đời trước cũng thích. Nhưng kẻ bị chư thiên thần phật bỏ rơi như hắn, ngay cả tư cách làm một người bình thường cũng không có.
Hắn nuốt xuống một miếng thịt, bên miệng dính một chút dầu, bóng nhẫy.
Tiêu Sở Hà rút ra khăn tay, cẩn thận lau khóe môi cho đệ đệ. Lúc hắn ra khỏi ngự thư phòng, Minh Đức đế còn ngồi trước án thư, tấu chương trên án một cuốn cũng chưa xem qua.
Vì một Tuyên Phi, đáng giá hắn dày vò nhi tử của mình ư?
Hay là hắn chỉ đang giận chó đánh mèo, bắt nạt Tiêu Vũ yếu thế?
Minh Đức đế dựa vào lưng ghế, lần đầu tiên sau khi thất hoàng tử sinh ra nghĩ lại chính mình. Từng vụ từng việc kéo tơ lột kén, Tiêu Nhược Cẩn đổ mồ hôi lạnh, hắn đối với lão thất thật là sai lầm chồng chất. Giờ hắn mới nghĩ đến, một đứa nhỏ tâm thất thiếu hụt như Tiêu Vũ sao lại chịu nổi hắn dày vò đến bây giờ? Nếu không phải Tiêu Vũ là hoàng tử, sợ là đã sớm bị hắn dày vò mất mạng!
Minh Đức đế nắm chặt nắm tay, hạ quyết tâm muốn bồi thường.
Chỉ là người hắn nghĩ đến bây giờ không phải Tiêu Vũ 6 tuổi, mà là Xích Vương Tiêu Vũ 20 tuổi vì tranh quyền thất bại mà tự sát lại trọng sinh, trở về năm 6 tuổi kia. Hắn có khi cũng nghi ngờ, đời này tâm thất thiếu hụt, là vì nhát dao đâm xuyên qua tim của đời trước.
Hắn mơ hồ không rõ cười khẽ một tiếng. Lúc này là thật sự không có tâm. Đều bị đâm thủng máu chảy đầm đìa, làm sao còn có tâm? Trong lòng nguội lạnh, lửa có mạnh đến mấy cũng sẽ có ngày lụi tàn, mà Tiêu Vũ đã sớm xẻ tim đốt máu, đến bây giờ cũng chỉ còn lại một đống tro. Không hơn.
Hắn nói.
“Lục ca, nếu ngày nào đó ngươi rời khỏi Thiên Khải, có thể đưa ta theo không?”
Tiêu Sở Hà sững sờ, ngờ ngợ ra điều gì lại không nói ra. Hắn mất mẹ từ nhỏ, nhưng lại được phụ hoàng ưu ái, vương thúc yêu quý, dốc lòng tài bồi. Hắn có sư phụ, có bằng hữu, có hết thảy tốt đẹp trên thế gian này. Mà Tiêu Vũ, lại chẳng có gì cả.
Phụ hoàng thiên vị ca ca, mẫu phi bỏ rơi, hắn ở trong hoàng thành này một bước khó đi, tứ cố vô thân.
Lúc này Tiêu Sở Hà đột nhiên ý thức được, nếu có ngày ấy, sợ là lão thất sẽ không quay về nữa.
Phụ hoàng người thấy không? Người có thấy đứa nhỏ này bị dồn vào đường cùng thế nào không? Người có biết trong hoàng thành này không có thánh tâm đó là một bước cũng khó đi không?
Chua sót nảy lên trong cổ họng, tim gan như thiêu như đốt. Tiêu Sở Hà biết hắn biết. Hắn cũng biết phụ hoàng biết. Nhưng quân vương ban cho, đều là ân. Mà ân này, Tiêu Vũ không chịu nổi.
Hắn đã sống uổng một đời, đời này, thuận theo tự nhiên đi thôi.
Thời gian trôi qua nhanh, đứa nhỏ sáu tuổi năm nào giờ đã tròn mười tuổi.
Thế nhân biết thất hoàng tử Tiêu Vũ được thánh tâm, ân sủng không thua gì lục hoàng tử Tiêu Sở Hà. Mà quan hệ của hai người quả thật thân mật. Từ năm Tiêu Vũ sáu tuổi cùng ăn cùng ở, cùng nhau tập võ, cùng nhau lớn lên.
Có kinh nghiệm từ trước, Tiêu Vũ tập võ làm ít công to. Hắn đối với hoàng đế thất vọng tột đỉnh, đối với Tuyên phi càng là tránh mà không gặp, năm này tháng nọ, dần dần nỗi hận trong lòng cũng vơi bớt đi phần nào, tâm thần thông thấu khiến tu vi ngày đi ngàn dặm, tiến triển thần tốc.
Cơ Nhược Phong tấm tắc lấy làm lạ, đồng thời trong lòng cực kỳ kích động.
Mười tuổi Kim Cương phàm cảnh. Tiêu Sở Hà năm đó cũng bất quá là như thế.
Lại qua một năm, Tiêu Vũ nhác thấy đĩa bánh lục ca hắn đưa cho Tiêu Sùng, bĩu môi, lấy cớ chiếm làm của riêng sau đem về phòng.
Hắn cầm lấy một cái đưa lên miệng, bình thản ăn hết một nửa. Sau đó hai mắt tối sầm lại, không còn biết trời trăng gì.
Mưa to như trút nước, kinh lôi nổ vang trên đầu, lòng người bất an.
Minh Đức đế đi qua đi lại trước cửa phòng, nhìn cung nhân hối hả lướt qua nhau. Cơ Nhược Phong lúc đến thấy chính là cảnh này. Chỉ có Tiêu Sở Hà là được ở trong phòng cùng Tiêu Vũ.
Sau một canh giờ cung nhân tan hết, hai người trưởng thành ở bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình trạng của đứa nhỏ không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể hắn bị thương căn bản, di chứng nghiêm trọng.
Sau này sợ là càng thêm sợ lạnh.
Cũng vì năm đó quỳ ngoài trời tuyết hai canh giờ, Tiêu Vũ trên người bệnh căn không dứt. Vạn hạnh trong bất hạnh, hắn không mù. Bất hạnh trong vạn hạnh, mạng này của hắn sợ là không lâu.
Một năm này, Lang Gia Vương thúc mất, lục ca bị biếm rời khỏi thành Thiên Khải, Tiêu Vũ cũng theo hắn đi rồi.
Bên ngoài tường thành Thiên Khải trời cao đất rộng, mặc sức tung hoành.
Tiêu Vũ mặc một thân áo đỏ, phát quan không buộc, chỉ dùng một cây trâm búi lên. Dục Tú Phường đặc chế y phục, chỉ cho người dung mạo xuất sắc, thiên tư cao tuyệt. Thất hoàng tử giống mẹ, thu thủy vì thần, ngọc vì cốt, có một bộ xinh đẹp túi da. Y phục tinh xảo mặc trên người hắn cũng chỉ như dệt hoa trên gấm.
14 tuổi Tự Tại Địa Cảnh. Cơ Nhược Phong tự thẹn không bằng.
Rời khỏi Thiên Khải ngày đầu tiên, Tiêu Vũ muốn đến chùa Hàn Thủy.
Hắn đến rồi lại đi, chỉ để lại bóng lưng cho nơi thanh tịnh này.
Tuyết Lạc sơn trang mở cửa đãi khách đã năm năm. Một năm này Tiêu Sắt 22 tuổi, Tiêu Vũ 19.
Phương thiên địa này trở thành nhà của bọn họ, trở thành nơi trú ẩn, trở thành cảng tránh gió. Tiêu Vũ là hoàng tử, là hoàng tử được thánh thượng ưu ái. Hắn ở nơi này, Minh Đức đế sao có thể để hắn chịu đói? Đồ ngon vật lạ, bổng lộc ban thưởng nối liền không dứt. Cơ Nhược Phong một năm bốn mùa chu cấp, hai huynh đệ sống đầy đủ sung túc, chẳng thiếu thứ gì.
Cứ thế trôi qua năm năm, Tiêu Vũ cảm thấy thân thể ngày càng yếu nhược, nhiều lúc ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện đã mất mấy ngày đêm.
Dầu hết đèn tắt, thuốc và kim châm vô y. Cho dù đột phá Tiêu Dao Thiên Cảnh đã được ba năm, nhưng gân mạch trệ sáp, hiển nhiên là mạch tượng của người sắp chết.
Hôm nay Tiêu Sùng đến đây, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, hai mắt nhắm lại ngủ say. Lúc ngủ là ban ngày, lúc tỉnh đã là ban đêm của hai ngày sau.
Tiêu Vũ cầm một vò rượu kính minh nguyệt trên cao, minh nguyệt kính hắn, soi sáng khuôn mặt hắn, cái bóng sau lưng như chim liền cành đồng hành, khiến hắn tưởng như có người thứ ba.
Hắn uống nửa vò rượu, say ngã xuống đất. Cái bóng ôm lấy hắn, tuy hai mà là một.
Tiêu Vũ nằm trên đất, thấy trên đất lạnh lẽo, lại không lạnh bằng một năm kia, gió rét cắt da cắt thịt, tuyết trắng hơn xương.
Hắn chỉ cảm thấy rất mệt, thân thể nặng như bị đá đè lên không sao động đậy nổi. Tiêu Vũ không cử động được, cũng không muốn cử động.
Hắn nghĩ, chết như vậy cũng tốt.
Tiêu Sùng đến đây ngày thứ ba, đệ đệ y suýt chết.
Ngự y toàn lũ vô dụng, bọn họ đều nói, Tiêu Vũ sống không quá 20.
Năm nay hắn đã 19. Chỉ còn một năm. Một năm.
Tiêu Sắt xa nhà. Tiêu Vũ muốn theo hắn đi. Hắn muốn đi xem thế giới này, muốn xem thiên hạ từng tâm tâm niệm niệm, muốn xem lục ca của hắn giục ngựa lao nhanh, muốn xem nhị ca của hắn ngồi lên long ỷ kia.
Tiêu Vũ gặp được Lôi Vô Kiệt, gặp được Đường Liên, gặp được Thiên Nữ Nhụy, gặp được Tư Không Thiên Lạc, gặp được Nguyệt Cơ Minh Hầu, gặp được Bạch Phát Tiên, gặp được Vô Song của Thành Vô Song…
Gặp được Vô Tâm.
Là huynh đệ, lại cũng là người xa lạ.
Ta năm nay 19, là ca ca ngươi.
Thì sao?
Tiêu Vũ cười một tiếng, không trả lời.
Dịch Văn Quân chắc không biết, đứa con trai thứ hai này của nàng, từng không màng luân thường, không chút để ý thân phận huynh đệ cùng cha khác mẹ. Dùng một chén rượu thổ lộ nỗi lòng với ca ca y.
Đáng tiếc, Tiêu Vũ không thể.
Hắn muốn như Tiêu Sở Hà, tiêu sái, không khom lưng uốn gối, không lo sợ bất an. Hắn muốn như Tiêu Sùng, có sư phụ thương yêu, có thuộc hạ trung thành.
Đáng tiếc, hắn muốn sống thì phải tranh. Hắn muốn sống thì phải tàn nhẫn. Không tàn nhẫn sẽ chết, không tàn nhẫn thì sẽ giống như bây giờ, sống không lâu.
Ám Hà trở thành thuộc hạ của hắn, vì tòng long chi công, vì một ngày có thể sống dưới ánh mặt trời. Quỷ y trở thành thuộc hạ của hắn, vì hắn có thể đảm bảo an toàn cho nàng. Lạc Thanh Dương che chở hắn, vì mẫu phi của hắn Dịch Văn Quân.
Tiêu Sắt có Minh Đức đế, có Cơ Nhược Phong, có Lang Gia Vương Thúc, có tứ thủ hộ. Hắn? Hắn chẳng có gì. Từng ấy năm vẫn độc thân đi trước, một người giữa thây sơn biển máu. Không tàn nhẫn sẽ bị bầy sói hoàn hầu, chết không có chỗ chôn!
Vô Tâm khẽ nhíu mày, dường như thắc mắc, lại dường như lo sợ, y hỏi.
Ngươi không có tâm ư?
Từng có. Nhưng không còn nữa.
Y về Thiên Ngoại Thiên rồi, trước khi đi còn nói với Tiêu Vũ.
Chờ ta trở lại, ca ca cùng ta đi gặp mẫu thân được không?
Tiêu Vũ nhìn đỉnh núi cao chót vót phía xa xa, trả lời.
Được. Ta đi với ngươi.
Hai người bọn họ đều biết, Tiêu Vũ không còn thời gian nữa.
Y đi rồi, Tiêu Vũ theo chân Tiêu Sắt về thành Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt kiếm tiên Lý Hàn Y thật là danh bất hư truyền.
Lôi Vô Kiệt bị một chiêu đánh bại, bái nàng làm sư. Hắn nói.
Đợi ta xuống núi nhất định sẽ mời ngươi uống rượu. Ngươi đừng quên!
Tiêu Vũ chỉ cười cười nhìn hắn rời đi. Tiêu Sắt đưa cho hắn một miếng bánh.
Lôi Gia Bảo quần ma loạn vũ, phong vân quỷ quyệt. Lúc Vô Tâm đến nơi, Tiêu Vũ dùng một cây sáo cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng, lại vì vận dụng nội lực mà gân mạch suy kiệt, chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Tiêu Sắt đối đầu với Đường lão trọng thương hôn mê bất tỉnh.
Y đỡ Tiêu Vũ trên lưng, tim trong ngực vọt lên cổ họng.
Hoa Cẩm tốn công phí sức kéo hắn về tử quỷ môn quan. Vừa tỉnh, Tiêu Sắt đã ôm chặt lấy hắn. Lôi Vô Kiệt đỏ hốc mắt, Vô Tâm đứng bên cạnh mỉm cười.
Tiêu Vũ bỗng thấy hoa mắt.
Lời hứa kia, hắn thực hiện rồi.
Vô Tâm hỏi Dịch Văn Quân năm ấy tại sao lại bỏ rơi y, có phải Minh Đức đế ép nàng hay không? Nàng nói.
Là ta tự nguyện trở về, không ai ép ta.
Tiêu Vũ quay lưng, không chút do dự rời đi nơi này. Hắn nghe thấy tiếng nàng gọi nhưng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng.
Tiêu Sùng chờ hắn ở cửa cung. Hắn vừa bước ra một bước đã bị ôm lấy. Bàn tay của huynh trưởng cho hắn vô tận dũng khí và ấm áp, hắn khóc.
Lần đầu tiên. Từ khi trở lại năm sáu tuổi đến tận giờ, hắn khóc như đứa trẻ.
Minh Đức đế già rồi, cũng biết hai đứa con trai đều có khúc mắc trong lòng, không chịu tha thứ cho hắn. Lan Nguyệt hầu nói với hắn lão thất không còn lại nhiều thời gian, Minh Đức đế trong lòng bồn chồn, không muốn chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lại trách bản thân năm xưa bắt nạt một đứa trẻ.
Lão thất tiến cung, cùng lão lục đến gặp hắn. Hai đứa con trai này đều là người có bản lĩnh.
Có bản lĩnh không muốn ngôi vị hoàng đế, không có bản lĩnh thì đấu đến ngươi chết ta sống.
Minh Đức đế hốt hoảng nhìn Tiêu Vũ, nhớ đến năm nào hắn quỳ gối trên nền tuyết, thân mình hỏng rồi, thân tình, cũng không còn.
Tiêu Sùng lên ngôi, Tiêu Sắt rời khỏi Thiên Khải. Tiêu Vũ theo Vô Tâm về Thiên Ngoại Thiên. Lôi Vô Kiệt trở thành kiếm tiên, thỉnh thoảng đến thăm bọn họ, còn mang theo rất nhiều của ngon vật lạ.
Hắn nói.
Từng hứa sẽ mời ngươi uống rượu, không thể thất hứa.
Hắn nghe thấy Lôi Vô Kiệt nói.
“Tiêu Vũ, ta thích ngươi.”
Rồi lại nghe thấy Vô Tâm nói.
“Ca ca, ở lại đây với ta cả đời được không?”
Đêm ấy Tiêu Vũ say rượu, lại nâng chén kính minh nguyệt, minh nguyệt kính hắn trường mệnh an khang, từ đây lại vô bệnh vô tai.
Lôi Vô Kiệt và Vô Tâm đứng sau lưng hắn, nhìn hắn mỉm cười.
-------------------------HẾT-------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro