Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[56]

"Hoắc phu nhân, chỗ này..."

Nhân viên nọ nhìn vết bầm ở hạ eo phía sau lưng, qua chiếc gương e dè nhìn Lại Đình Đình. Lại Đình Đình không hiểu, quay lại nhìn vết bầm ở phía sau hơi hoảng, sau đó vội vàng giải thích:

"Không sao đâu, một vài ngày nữa là biến mất thôi. Làm phiền cô rồi."

Nhân viên kia đối với vị khách này không dám xảy ra sơ suất, khoác áo lông cho Lại Đình Đình, ra hiệu cho hai nhân viên đứng bên cạnh, lấy cớ đi lấy váy đến đây rời khỏi phòng thay đồ.

Vị trưởng phòng kia nghe thấy vội vội vàng vàng sai người đem thuốc bôi tới cho cô, đích thân tới gặp Hoắc Vĩnh Hào , vẻ mặt cung kính:

"Hoắc tổng, vết thương của bà tổng mặc váy của bên chúng tôi tuyệt đối không xảy ra vấn đề. Sẽ không vì chất liệu mà khiến bà tổng bị khó chịu."

Hoắc Vĩnh Hào đang ngồi đợi ở bên ngoài, nghe lời của hắn, lập tức đứng dậy, nhíu mày nghi ngờ. Vết thương? Lại Đình Đình bị thương mà anh không biết?

Lại Đình Đình ngồi trong phòng thay đồ, bốn bề là gương, chần chừ nhân lúc nhân viên không ở đây, lo lắng cho vết bầm bèn đứng sát lại một chiếc gương, len lén vén áo choàng tắm ra một chút, muốn nhìn rõ lại. Đang loay hoay thì đột nhiên cánh tay bị bắt lấy, xoay lại, trước tình huống bất ngờ như này, Lại Đình Đình vội vàng túm áo choàng lại, giữ chặt cổ hoảng hốt.

"Anh...anh..."

Hoắc Vĩnh Hào thô lỗ giật tay cô ra, kéo áo ra muốn nhìn cho kĩ, nhìn chiếc bụng nhô lên rõ rệt, đây là lần đầu tiên anh được tận mắt thấy dáng vẻ lúc bụng to của Lại Đình Đình, thế nhưng lúc này anh không có tâm trạng, nhìn vết bầm ở sau lưng, muốn chạm vào.

Lại Đình Đình vội vã xoay người đi, túm lấy áo che lại.

"Bị lúc nào? Tại sao không nói cho anh?"

Hoắc Vĩnh Hào nhớ tới lúc sáng chạm vào người cô liền nhăn mặt, buổi chiều chạm vào eo khiến cô khó chịu cô cũng không chịu mở miệng, rốt cuộc vẫn là không hiểu cô ngốc này vì cái gì mà không chịu nói.

Giọng lớn tiếng quát.

Lại Đình Đình cúi mặt, không trả lời, hai tay vẫn túm chặt lấy cổ áo.

Phía bên ngoài đùn đẩy nhau vào can ngăn lại nghe thấy giọng tức giận của anh, bèn bảo nhau lui đi, tốt nhất là đừng có vào.
Hoắc Vĩnh Hào nhìn cô yên lặng, dùng sức lên bả vai của cô có phần mạnh hơn, lại lớn giọng:

"Lại Đình Đình"

Lại Đình Đình bị anh gọi tên làm cho giật mình, hai vai căng thẳng co rúm lại, bàn tay run rẩy bật khóc bị doạ sợ.

Lại Đình Đình tủi thân muốn khóc, cổ họng thút thít không dám khóc thành tiếng.

Hoắc Vĩnh Hào đứng bên cạnh không nói năng gì, đi đến cầm lấy váy bầu lại quay trở lại chỗ cô, muốn cởi áo khoác lông, Lại Đình Đình cầm lấy váy bầu muốn sang phòng khác thay lại bị anh giữ lại, giọng dịu hơn vài phần.

"Đừng đi, không thấy em anh không yên tâm."

Sau đó lại muốn cầm lấy váy bầu thay cho cô. Lại Đình Đình hai tay run run lại giằng lại .

"Hoắc tổng, chúng tôi đã cho người đem váy về biệt thự rồi, tôi dặn người thay đồ cho bà tổng."

Hoắc Vĩnh Hào lau nước mắt cho cô, lưu luyến nhìn Lại Đình Đình sau đó đưa váy bầu cho vị trưởng phòng, nhìn Lại Đình Đình lên tiếng nhắc nhở:

"Cẩn thận!"

Vị trưởng phòng đón lấy váy bầu, gật đầu lia lịa.

Lại Đình Đình thay xong đồ tâm trạng ổn định vài phần, ra khỏi phòng thay đồ trông thấy Hoắc Vĩnh Hào lặng lẽ đi tới bên cạnh.

"Hoắc tổng, lần sau lại quay lại!"

Hoắc Vĩnh Hào ôm lấy eo cô rời khỏi, lần này biết cô bị đau, biết điều bèn hạ xuống dưới, cũng không dùng sức lên eo, vừa đi vừa cúi nhìn khuôn mặt Lại Đình Đình.

Lại Đình Đình nói không sao không cần tới bệnh viện, nhưng Hoắc Vĩnh Hào lại kiên quyết nói phải chính tai nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì anh mới yên tâm. Kết quả vừa tới bệnh viện đã được toàn những lãnh đạo ra đón, đích thân trưởng khoa cùng bác sĩ ưu tú nhất kiểm tra vết thương cho cô. Lại Đình Đình bị xoay như chong chóng, nằm trong phòng chờ, chờ Hoắc Vĩnh Hào đi nói chuyện riêng cùng bác sĩ.

Mười phút sau, Hoắc Vĩnh Hào trở lại trên tay cầm tờ giấy báo cáo tình trạng vết thương, nhìn Lại Đình Đình ngủ ngồi trên ghế sô pha, giọng dịu dàng chạm lên má cô.

"Đồng, về nhà thôi."

Lại Đình Đình giật mình tỉnh dậy, trông thấy anh, miệng mấp máy muốn nói gì đó, sau cùng lại quyết định im lặng, vịn lên thành sô pha đứng dậy.

Thân hình cao lớn của Hoắc Vĩnh Hào bao trùm lên người Lại Đình Đình, một tay ở hạ eo bảo bọc, một tay giữ lấy gáy Lại Đình Đình, nhìn khuôn mặt uất ức của cô, lòng nặng trĩu.

"Đồng, đừng như vậy, đừng tránh anh..."

"..."

Lại Đình Đình yên lặng không đáp, trong đầu cô rối loạn, cảm nhận sự run rẩy từ bàn tay anh, bàn tay vội nắm lấy mấy ngón tay anh bộc lộ cảm xúc, Hoắc Vĩnh Hào sau đó chủ động nắm lấy tay cô, siết thật chặt sợ rằng cô sẽ rời xa anh, nhìn tâm trạng so với ban nãy của cô khá hơn nhiều, hôn lên trán Lại ĐÌnh Đình một cái, vuốt vuốt mái tóc dài của cô giọng hài lòng:

"Về nhà thôi."

Lại Đình Đình ngoan ngoãn để cho Hoắc Vĩnh Hào ôm lấy eo ra khỏi bệnh viện, ở bên ngoài, một lần nữa chống lại sức mạnh của đám phóng viên, ngồi trong xe mà lòng vẫn còn hoảng loạn. 

Xe chạy về hướng nhà mẹ Hà, Lại Đình ĐÌnh nhìn anh, giống như đang thắc mắc, ban sáng còn nói phải đi dự tiệc sao?

Người bên cạnh nghịch nghịch mấy ngón tay cô, nhìn Lại Đình Đình cưng chiều:

"Không đi nữa, buổi tối ở nhà cùng em!"

Lại Đình ĐÌnh ồ lên một tiếng, nhích nhích người, dựa vào vai Hoắc Vĩnh Hào tìm một chỗ để ngủ. Hoắc Vĩnh Hào nhân lúc người nọ không để ý, tay phải ôm lấy vai Lại ĐÌnh Đình, tay trái chần chừ đặt lên bụng, đứa bé đột nhiên đạp một cái, Hoắc Vĩnh Hào chưa từng trải qua cảm giác này, vô thức cười một cái, vẻ mặt hiếu kì, ở bên cạnh chờ đợi.

Về đến nhà, lại Đình ĐÌnh tỉnh dậy không hiểu vì lí do gì, mà Hoắc Vĩnh Hào đến tận lúc đi ngủ vẫn cười ngốc ngốc một mình, nhìn thấy cô vẻ mặt lại càng thỏa mãn, rõ ràng là có vấn đề. Lại Đình Đình ngồi ở giường, cầm lấy điều khiển ti vi nhảy kênh, lướt qua kênh tin tức, vốn là lướt qua rồi lại quay lại, nhìn hình ảnh Hoắc Vĩnh Hào ở  trên bảng tin, lại ngỡ ngàng nhìn thấy chính mình ở bên cạnh, hoài nghi nhìn Hoắc Vĩnh Hào.

"Hoắc Vĩnh Hào chính thức lên tiếng chuyện kết hôn, Lý gia - Lý Tư Tư không phải cô dâu nhà họ Hoắc!"

Video buổi chiều cùng Hoắc Vĩnh Hào đến bệnh viện bị phát tán, hình ảnh Hoắc Vĩnh Hào ôm lấy cô rồi khỏi bệnh viện phụ sản rõ mồn một, thậm chí, ánh mắt Hoắc Vĩnh Hào còn chính diện nhìn vào ống kính. Này rõ ràng là anh cố tình để cho họ đăng lên.

"Cả thế giới đều biết em là người của anh rồi."

Hoắc Vĩnh Hào ở bên tai cô thì thầm.

"Xem xem ngoại trừ anh còn có ai khác muốn lấy em!"

Người bên cạnh đắc ý cười, hôn lên má Lại Đình ĐÌnh, lại tiếp tục khoe khoang:

"Bà xã, em chỉ có thể lấy anh thôi. "

"Vậy còn Lý Tư Tư?"

Lý Tư Tư chẳng lẽ lại chịu để yên cho anh làm mất hình tượng của ả chắc? Ả sẽ để yên cho cô sao? CÒn có Hứa Yên, có mẹ Lại.

"Cô ta thì có liên quan gì? Em chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh anh, những chuyện khác, để anh xử lí."

Hoắc Vĩnh Hào vốn cho rằng lúc nói xong câu này, Lại Đình Đình nhất định sẽ cảm động mà nhào vào lòng anh, kết quả, Lại ĐÌnh Đình lại không quan tâm, đặt tay lên bụng cười khúc khích. Nhìn bụng thi thoảng lại động đậy, Lại Đình ĐÌnh trong lúc cười vui vẻ nắm lấy tay Hoắc Vĩnh Hào đang nắm tay cô, đặt lên bụng, giọng ngọt ngào:

"Anh Văn, con của chúng ta..."

Lại Đình Đình nói được nửa câu, giữa chừng phát hiện hình như cách gọi không đúng, quay lại nhìn thấy anh đang chăm chú nhìn mình, đột nhiên im bặt, liếm liếm cánh môi cười gượng gạo.

Hoắc Vĩnh Hào một tay đặt trên bụng, một tay kéo gương mặt người nọ đối diện với mình, nhìn đôi môi bị cô "tra tấn" cúi xuống muốn được hôn. Lại Đình Đình ban đầu có phần kháng cự, sau đó cũng không có bài xích như trước, cố gắng để bản thân thả lỏng, bàn tay túm lấy phần vải ở cánh tay anh, nắm chặt.

"Đồng. khi nào anh mới có thể lại "ăn" em?"

"Một năm."

Ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt Lại Đình Đình đỏ ửng, nghe câu hỏi của Hoắc Vĩnh HÀo tính toán hồi lâu, nhỏ giọng  trả lời.

Một năm?

"Vậy thì anh chết mất!"

Hoắc Vĩnh Hào gục mặt vào hõm vai cô, giọng đè nén hết sức, một năm, một năm bắt anh chỉ có thể ôm có thể hôn, lại không thể tiến vào, rõ ràng là đang thử thách sự nhẫn nhịn của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#sung