Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[55]

"Hoắc tổng, bác Triệu đang đợi ở phía dưới!"

Ngay lúc nguy cấp nhất, cuối cùng cũng có một vị cứu tinh tới cứu vớt Lại Đình Đình. Hoắc Vĩnh Hào quay đầu, ánh nhìn Trình Minh tỏ vẻ không vui, lại quay lại, nhìn vẻ mặt thở phào của cô, giống như đang trút được một gánh nặng, nói với Trình Minh nhưng ánh mắt vẫn chuyên tâm nhìn phía Lại Đình Đình:

"Cậu xuống trước đi!"

Cánh cửa một lần nữa khép lại, gương mặt sợ hãi kia lại quay lại, Lại ĐÌnh ĐÌnh không biết anh rốt cuộc có ý định cùng trở về nhà cùng với cô, hay để cô đi trước còn mình ở lại công ty, lưỡng lự một lúc, bèn gượng gạo đứng dậy:

"Anh làm việc đi, em trở về lập tức thay đồ!"

Nói xong muốn bỏ đi, lại bị anh kéo lại, vẫn thái độ cố chấp:

"Anh hỏi em muốn tự mặc hay để anh giúp em?"

"EM muốn mặc đồ của em, anh có hiểu không? Em không muốn mặc đồ của người khác, không muốn dùng chung đồ với người của anh, không muốn...."

Lại Đình Đình tuôn một tràng dài, rồi đến cuối lại không biết phải nói gì cho phải, bí lời, khuôn mặt uất ức, ném chiếc váy trên tay anh xuống sàn, khóc đến tội nghiệp.

Hoắc Vĩnh Hào có phần bị bất ngờ, vài giây sau mới hoàn hồn lại, không che giấu, cười cười nhìn Lại Đình ĐÌnh:

"Em ghen sao?"

"Không!!!"

"Không ghen vậy tại sao không chịu mặc, khóc cái gì, sắp làm mẹ trẻ con rồi còn khóc!"

Vừa nói vừa đem cổ áo lau nước mắt cho cô, Lại Đình đình tức đến khóc nghẹn, hai tay túm lấy thắt lưng anh, túm chặt lấy áo, khóc đến run cả hai vai.

"NHất quyết không chịu mặc?"

"Không mặc!"

Hoắc Vĩnh Hào nghĩ ngợi một lúc, chặn lại người nào đó ở trong lòng, giọng kìm nén:

"Cởi áo cho anh"

".."

Lại Đình Đình quay mặt sang phía khác, mím môi, tỏ vẻ uất ức.

Lại Đình ĐÌnh không cởi, vậy thì tự anh cởi. Hoắc Vĩnh Hào từng cúc từng cúc cởi áo sơ mi, chưa tới một phút, cầm áo sơ mi ôm lấy eo Lại ĐÌnh ĐÌnh.

Cởi áo làm cái gì? Tự dưng ôm cô? Là...là rốt cuộc muốn giở trò gì?

Đầu Lại Đình Đình hoảng loạn, cúi đầu ngó trái ngó phải muốn bỏ trốn.

...

Mười phút sau, Lại Đình Đình từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên người thay bộ đồ "mới" mà vừa hay, bộ đồ mới này lại giống hệt với sơ mi ban nãy Hoắc Vĩnh Hào cởi. Hoắc Vĩnh Hào trong lúc cô thay đồ, cũng đã thay xong chiếc áo sơ mi khác, trên người chỉnh tề, ngồi ở sô pha nhìn Lại Đình Đình loay hoay ở cửa.

"Đi thôi!"

Nói rồi đứng dậy, cầm áo vest trùm thêm một lớp ra ngoài Lại Đình Đình, thoải mái đi ra thang máy. Thư kí đứng ở bên ngoài đã đứng hai hàng tiếp rồi, nhìn Lại ĐÌnh ĐÌnh cúi mặt, trên người mặc áo sơ mi trắng liền hiểu.

"Giám đốc!"

"Có chuyện gì?"

"Tiếp tân bên dưới gọi báo, ngoài sảnh vẫn còn phóng viên. Ngài muốn..."

Lại Đình Đình nghe xong, chân tay lập tức trở nên lúng túng, cắn môi túm lấy ngón tay út của Hoắc Vĩnh Hào .

"Không cần sợ, vừa hay có thể thông báo em là người của Hoắc Vĩnh Hào này."

Lại Đình Đình nghe anh nói vậy, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng là từ thang máy ra đến ngoài sảnh, cả người lại hoảng hốt hơn cả ban sáng. Lúc sáng không biết thì không sao, bây giờ đã biết đám nhà báo kia điên cuồng cỡ nào rồi, nghe Hoắc Vĩnh Hào ở bên cạnh an ủi nhưng mà...đứng trước họ, cô vẫn thấy mình không tự tin nổi.

Xe dừng bác Triệu đã đợi ở bên ngoài, Lại Đình Đình an ổn đi đến trước sảnh, Hoắc Vĩnh Hào mở cửa xe đợi cô, Lại Đình Đình vẫn còn hoảng nhìn trái nhìn phải vội vàng muốn lên xe, vừa hay nhìn thấy Lý Tư Tư sang trọng gỡ mắt kính nở nụ cười đi đến phía mình. Chuyện này...

Hoắc Vĩnh Hào đương nhiên ngay lập tức phát hiện Lý Tư Tư cũng càng ngày càng gần, quay lại nhìn gương mặt trắng bệch của cô, mỉm cười, hôn lên trán Lại Đình Đình:

"Đợi anh, giải quyết xong lập tức trở về với em!"

Xe chuyển bánh, Lại Đình Đình ngồi trong xe khó chịu quay lại nhìn. Lý Tư Tư ở trước mặt đám kí giả khoác tay anh, mà người kia ban nãy còn vỗ về cô không phải sao?

Nhanh như vậy, đã cùng Lý Tư Tư khoác tay thân mật rồi.

"Lý Tư Tư dù sao cũng là con gái của Lý Bằng, trước mặt đám phóng viên vẫn là giữ mặt mũi cho cô ta một chút, nhưng mà, con nhất định không được suy nghĩ linh tinh."

Bác Triệu nhìn qua gương khàn khàn an ủi.
Lại Đình Đình hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, bật cười trước câu nói của bác, phải rồi, cô không được suy nghĩ linh tinh. Hoắc Vĩnh Hào sẽ giải quyết ổn thoả thôi, tuyệt đối không thể nghĩ linh tinh.

7h tối, Hoắc Vĩnh Hào vẫn chưa trở lại nhà mẹ Hà. Lại Đình Đình ngồi trong phòng khách đợi từ chiều đến tận bây giờ, sốt ruột cầm điện thoại gọi cho Hoắc Vĩnh Hào .
Đổ chuông đã ba lần rồi nhưng không có người bắt máy, Lại Đình Đình gọi duy nhất một cuộc, không thấy trả lời bèn lặng lẽ trở lại ghế, tiếp tục đợi.

Mẹ Hà biết con gái sốt ruột nhưng cũng không thể giúp được gì, chuyện đám trẻ vẫn là để cho chúng tự giải quyết, ăn cơm tối xong thì trở về phòng, để Lại Đình Đình yên tĩnh ngồi.

Hoắc Vĩnh Hào không phải nói sẽ về cùng ăn cơm tối sao? Bây giờ đã mười giờ rồi, Lại Đình Đình thôi không đợi nữa, mệt mỏi trở về phòng, cũng khoá trái cửa không muốn bản thân phải suy nghĩ rồi lại chạy xuống phòng khách, ngốc ngốc ngồi đợi.

Lại Đình Đình nằm xuống giường, chớp chớp mắt liên tục vài cái, cũng may là buổi chiều về lập tức uống trà gừng, nhiệt độ cũng giảm đi nhiều rồi, nếu không lúc Hoắc Vĩnh Hào trở về cô cũng không biết phải nói sao cho phải.

Hoắc Vĩnh Hào trở về đã là 12 giờ đêm, khẽ khàng vặn chìa khoá vào trong phòng, trông thấy Lại Đình Đình say ngủ lập tức vào phòng tắm, rũ sạch mùi rượu trên người  mới trèo lên giường ôm lấy bảo bối.

"Đồng..."

Lại Đình Đình ậm ừ ở cổ họng, mắt vẫn nhắm tịt nhưng tay lại không ngừng đẩy anh ra, bộ dạng ngủ mà vẫn còn ấm ức. Mãi sau mới chịu ngoan ngoãn để cho anh ôm, hai mày khó chịu cau có.

Sáng sớm, Lại Đình Đình tỉnh dậy, đầu nặng trĩu vội sờ lên trán, may quá, không có nóng, nhìn thấy anh nằm ngủ bên cạnh, liền ngốc ngốc nhìn, được một lúc lại chìm vào mộng đẹp, một tay vẫn bám lên bả vai anh.

Điện thoại đổ chuông chưa đến mười giây, đã bị Hoắc Vĩnh Hào nhanh tay tắt đi. Cánh tay Lại Đình Đình vẫn còn bám trên bả vai anh, mà khuôn mặt vẫn vùi vào trong lòng anh say ngủ. Hoắc Vĩnh Hào từ ngày có con, liền trở thành kiểu, sáng nào ngủ dậy cũng phải đấu tranh tư tưởng rất lâu để có thể đến công ty. Ngày nào thức dậy nhìn thấy cô, anh đều có suy nghĩ không đi làm, chỉ muốn ôm lấy bảo bối này mà dày vò.

"Đồng..."

Giọng nói Hoắc Vĩnh Hào khàn đục, lúc sáng sớm ở bên tai nỉ non. Lại Đình Đình che lấy tai, ngọ nguậy hai cái lại tiếp tục ngủ.

Ngứa quá, Lại Đình Đình mơ màng che lấy cổ, khó chịu mở mắt, vừa tỉnh táo thì đã thấy khuôn mặt anh vùi vào cổ, mà chỗ cổ áo đã bị kéo xuống quá nửa, người nọ lập tức hoảng loạn, muốn tìm lấy chăn mà che đậy cơ thể, nhưng bên dưới bị anh giữ lại, hai tay phản kháng cũng bị anh bắt lấy, nhìn Hoắc Vĩnh Hào ở trên ngực dở trò đồi bại, ấm ức.

"Dừng lại...Hoắc Vĩnh Hào, anh dừng lại."

Hoắc Vĩnh Hào hôn từ ngực trở lên cổ, liếm láp không ngừng, thậm chí một tay còn vuốt ve cơ thể cô. Lại Đình Đình run bần bật, phản kháng dự dội.

"Đồng, anh thực sự rất yêu em!"

Lời nói ra, Hoắc Vĩnh Hào liền cắn nhẹ lên bả vai cô, cắn xong lại ở bên cạnh liếm nhẹ lên dấu răng vừa rồi, buông Lại Đình Đình ra. Lại Đình Đình ngay lập tức chống tay loạng choạng ngồi dậy, túm lấy cổ áo  muốn chạy thẳng vào nhà vệ sinh, Hoắc Vĩnh Hào nắm lấy cổ tay cô, xoa nhẹ vết hằn trên cổ tay. Lại Đình Đình tức giận rụt tay lại, eo bị đập nhẹ vào cạnh bàn, nước mắt tủi thân lăn dài trên gương mặt.

"Xin lỗi, Đồng, là anh không đúng, xin lỗi..."

Lại Đình Đình gỡ tay anh ra, vịn lên bàn đứng dậy, một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Lại Đình Đình vào trong đã mười phút rồi, Hoắc Vĩnh Hào ở bên ngoài sốt ruột gõ cửa cô cũng không trả lời, muốn đi lấy chìa khoá lại sợ cô phản ứng dữ dội hơn trước, ở bên ngoài đi đi lại lại.

Gần nửa giờ sau, Lại Đình Đình mới bình tĩnh mở cửa, nhìn thấy Hoắc Vĩnh Hào liền coi như không thấy, vòng qua đi ra cửa.

"Đồng..."

"Em xuống gặp mẹ, đừng đi theo em."

"Đừng như vậy, xin lỗi, Đồng, xin lỗi, anh không nên làm như vậy, anh không..."

Lại Đình Đình phản kháng đẩy anh ra, càng cố đẩy anh ra, anh lại càng ghì chặt lấy cô, Lại Đình Đình thôi không phản kháng, lúc này cái ôm của anh mới chịu nới lỏng, cúi xuống muốn hôn lên môi Lại Đình Đình, Lại Đình Đình lại quay mặt không muốn tiếp nhận.

"Em muốn gặp mẹ."

"Anh đi cùng em!"

Đây rõ ràng không phải câu trả lời cô muốn anh nói. Hoắc Vĩnh Hào chỉnh lại tóc cho cô, hài lòng ôm lấy eo Lại Đình Đình. Cơ thể Lại Đình Đình vừa bị anh chạm vào eo lập tức lùi lại.

"Sao vậy, có phải có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có."

Lại Đình Đình lắc đầu để cho anh ôm lấy eo lần nữa, cắn môi chịu đựng, ban nãy va chạm cũng không quá mạnh, chỉ là khi bị chạm vào chỗ eo liền nhói lên một trận, bình thường không chạm vào cũng sẽ không có vấn đề.

Lại Đình Đình cùng Hoắc Vĩnh Hào nói chuyện với mẹ Hà được một lát, sau đó bị Hoắc Vĩnh Hào cưỡng ép đến công ty, ngồi trong xe không mấy vui vẻ.

Hoắc Vĩnh Hào nghe xong lịch trình ben quay qua nắm lấy tay cô nghịch nghịch, vừa nói:

"Buổi tối có một buổi tiệc, chờ anh họp xong sẽ dẫn em đi thử đồ."

Lại Đình Đình muốn nói không, nhưng cô lại không có cách nào mở miệng, cúi đầu không trả lời.

Hoắc Vĩnh Hào vừa đến công ty đã lập tức phải đi họp, Lại Đình Đình tự mình trở về phòng, nhìn căn phòng một lượt thở dài. Điện thoạt cứ bật lên lại tắt đi, cô muốn nói chuyện cùng mẹ Lại, nhưng cô lại không thể.

Cuộc họp kéo dài đến tận trưa, Hoắc Vĩnh Hào vừa trở về liền ném tài liệu sang một bên, đi tới muốn ôm lấy cô. Kết quả, Lại Đình Đình không chịu đụng chạm, anh vừa tiến tới hai bước đã đứng dậy, trốn tránh. Hoắc Vĩnh Hào nói chiều nay không có lịch trình, tất cả thời gian đều dành cho cô và con.

Lại Đình Đình cùng anh ra xe, lúc đến sảnh mới chịu để anh chạm vào người, trước sự soi mói của đám phóng viên để cho Hoắc Vĩnh Hào ôm lấy vai, ngồi vào trong xe.

Hoắc Vĩnh Hào trước tiên dẫn Lại Đình Đình đi ăn, ăn xong cùng cô trở về công ty, dành thời gian cho cô nghỉ trưa, sau đó mãi đến ba giờ chiều mới bắt đầu chuẩn bị cho buổi tiệc buổi tối.

Anh một mực muốn ôm lấy cô, lại bị Lại Đình Đình trốn tránh, giằng co một hồi cuối cùng vẫn bị anh ôm lấy, Lại Đình Đình ở trong lòng cắn môi muốn gỡ cánh tay đặt ở eo, nhưng gỡ không được, mím môi chịu đựng.

Người bên cạnh từ sáng tới giờ bị cô làm lơ tức giận, cắn lên môi cô tỏ thái độ, cái người này, chẳng lẽ muốn giận dỗi với anh đến tận tối?

Lại Đình Đình cảm thấy bản thân bị coi thường, đem móng tay bấm lên mu bàn tay Hoắc Vĩnh Hào, gạt ra, cô càng dùng sức thì eo lại càng bị ghì chặt, thế nhưng Lại Đình Đình lại kiên quyết không chịu nói, cụp mắt đi cùng anh vào trong cửa hàng.

Hoắc Vĩnh Hào trước nói về đứa bé ở trong bụng, yêu cầu váy không được quá bó sát vào người, cũng không được quá hở, nhìn một loạt mẫu thiết kế trong cửa hàng, chọn lấy bộ váy trắng bảo thủ nhất, sau đó quay lại muốn giúp Lại Đình Đình thay đồ.

"Hoắc tổng, chuyện này...chúng tôi nhất định sẽ phục vụ bà tổng chu đáo. Hoắc tổng, mời anh qua bên này đợi một lát."

Lại Đình Đình đi một mạch vào bên trong khong ngoái lại nhìn người nào đó lấy một lần, bỏ lại Hoắc Vĩnh Hào nhìn theo bóng cô, suy nghĩ một hồi bèn phẩy phẩy tay, ngồi chờ ở ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#sung