Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[51]

Nơi này vốn không thuộc về Lại Đình Đình, những có tiền mới ở lại đây, còn cô, cô chẳng có gì cả. Phút chốc Lại Đình Đình bỗng nhận ra sự hiện hữu của mình thật nự cười, cô rời khỏi Hoắc Vĩnh Hào là vì muốn tìm một cuộc sống yên ổn, thế nhưng cô lại ở lại đây, so với cuộc sống trước kia có khác gì?

Lại Đình Đình lập tức quay trở về phòng, đồ đạc ngày hôm qua cũng may chưa có lôi ra, nhanh chóng xách vali xuống dưới tầng, khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, Lại Đình Đình do dự cầm điện thoại muốn báo cho Từ Huy một tiếng, cuối cùng đành chọn im lặng.

Trên người Lại Đình Đình không có tiền, một đồng cũng không có, cô cũng không thể vay ai, Lại Đình Đình nhìn chiếc điện thoại phân vân đưa cho ông chủ quán. Dù sao thì cô cũng chẳng có ai để liên lạc, bán đi cũng tốt.
Lại Đình Đình đem số tiền bán điện thoại, trả tiền nhà trọ, chỉ còn lại một chút tiền sống qua ngày, cô phải nhanh chóng kiến tiền, bé cưng cũng sắp chào đời rồi, cô phải kiếm thật nhiều tiền.

Lại Đình Đình quay trở lại căn nhà ngày trước cùng Tiểu Thu đã thuê, phần là vì nơi này không khí mát mẻ, trong lành lại gần trường, phần vì cho rằng Hoắc Vĩnh Hào nhất định sẽ không nghĩ ra rằng cô lại về đây.

Vừa đem đồ đạc vào trong nhà, Lại Đình Đình thậm chí không ngoái lại một lần, lập tức khoá cửa cẩn thận rồi rời đi.

Đi đến tối muộn vẫn không tìm được công việc nào phù hợp, họ nhìn bụng cô sau đó đều lắc đầu. Lại Đình Đình lặng lẽ trở về nhà, ngay cả tiền đi xe bus cũng không dám bỏ ra, tiết kiệm từng đồng một, một mình lẻ loi đi trên đường, cái bụng bắt đầu réo lên, Lại Đình Đình mới nhận ra sáng đến giờ mình quên mất là còn có bảo bối bên cạnh, xoa xoa cái bụng lẩm bẩm:

"Bảo bối, chúng ta đi ăn."

Sau đó nhìn ngắm một hồi rẽ vào một quán mì bên đường, gọi một tô mì.

Lại Đình Đình đi đến đầu ngõ, nhìn đoạn đường vào trong nhà tối om, hơi sợ hãi chần chừ ở đầu ngõ không đi vào, mãi một lúc sau mới đủ dũng khí, từng bước một đi vào.

"Thầy Tiết, em muốn anh cõng em!"

"Trật tự, đừng quậy!"

Lại Đình Đình đi được vài bước liền khựng lại, bị giọng nói kia làm cho phát hoảng, có lẽ không đâu, cô tự trấn an mình, bước đi thật nhanh rời khỏi đây, ai ngờ gàn đến cổng nhà trọ còn bị gọi lại.

"Lại Đình Đình? Lại Đình Đình, là em đúng không?"

Tiết Thiên buông vội tay người con gái kia, chạy lại chỗ Lại Đình Đình, cô thực sự không muốn lại một lần nữa phải chuyễn chỗ ở, cô thực sự....

"Thầy Tiết!"

Lại Đình Đình gượng gạo chào một tiếng, nhìn Tiết Thiên khó xử.

Tiết Thiên nhìn chăm chăm vào cái bụng cô, Trịnh Giai ở phía sau rảo bước đi đến, cũng nhìn chằm chằm.

"Chị là Lại Đình Đình?"

"Xin lỗi, thầy Tiết, em còn có việc, xin phép thầy!"

Lại Đình Đình vội vã rời khỏi, mãi sau khi ngồi trong nhà trọ mới hoàn hồn lại, thở dài một hơi.

Lại Đình Đình không sao, không sao nữa rồi.

——————-

Sáng sớm, Lại Đình Đình chuẩn bị rời khỏi nhà, tiếp tục tìm việc vừa mở cổng đã thấy Tiết Thiên đứng chắn đường, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết nên làm gì.

"Mấy tháng rồi? Là của Hoắc Vĩnh Hào sao?"

"..."

"Anh ta bỏ em rồi?"

"Là em tự bỏ đi!"

Không phải là anh chán ghét cô, đúng, là cô tự bỏ đi.

"Sao em lại ở đây?"

Lại Đình Đình khoá cổng, nhìn bóng người con gái đứng cách đó không xa, khẽ cười.

"Cô ấy rất đáng yêu, thầy nhất định phải trân trọng cô ấy! Sau này thầy coi như không quen em là được. Thầy Tiết, em còn có việc!"

Tiết Thiên thậm chí còn chưa nói được một chữ, đã bị cô một mạch từ chối, nhìn Lại Đình Đình bỏ đi, lại nhìn Trịnh Giai đứng bên kia đường, đi đến. Chẳng qua là đầu óc vẫn còn bận tâm đến người kia, không tài nào gỡ bỏ ra được.

————————

Trình Minh gần đây đến công ty giống như xuống địa ngục tăm tối, bởi vì Lại Đình Đình không có ở đây, cho nên Hoắc Vĩnh Hào không cần kiềm chế cảm xúc, một ngày đến công ty là một ngày anh xả giận lên đầu hắn, hắn thực sự không dám đến công ty nữa rồi.

"Trình Minh, cậu cút vào đây cho tôi!"

"Giám đốc, tôi...tôi đang ở bên ngoài, tôi lập tức trở về!"

Trình Minh vội vàng cầm tập tài liệu trở về, nhìn Hoắc Vĩnh Hào lửa giận đùng đùng, nuốt nước bọt:

"Giám đốc, Lại Đình Đình ngày hôm qua đã rời khỏi nhà của Từ Huy rồi!"

"Cô ấy đi đâu?"

"Hiện tại đang ở nhà trọ lúc trước ở."

"Ảnh đâu?"

Trình Mình nghe xong hơi do dự, nên đưa hay không nên đưa? Nếu đưa nhất định lão đại tức giận. Nếu như không đưa lão đại sẽ càng tức giận.

"Giám đốc... ảnh..."

"Để trên bàn, còn cậu cút ra ngoài cho tôi!"

Trình Minh đặt xấp ảnh úp xuống bàn , xoay người chạy vội ra ngoài.

Lại Đình Đình, em dám ở cùng Tiết Thiên!
Hoắc Vĩnh Hào xem xong tức giận ngút ngàn, cầm điện thoại gọi cho cô, lại không gọi được, đùng đùng bỏ ra ngoài.

"Giám đốc, lát nữa còn có cuộc họp, anh không thể..."

"Hoãn đi!"

Hoắc Vĩnh Hào nói xong bước vào thang máy, điện thoại vẫn liên tục gọi cho người nào đó, kết quả vẫn chưa một lần bắt máy.
Xe dừng ngoài đầu ngõ, Hoắc Vĩnh Hào một mạch đi vào, nhìn Tiết Thiên đứng dựa vào cổng nhà trọ của cô, mặt đầy tức giận:

"Hoắc Vĩnh Hào anh đến đây làm gì?"

"Vậy cậu đứng ở đây làm gì?"

"Tôi đợi Lại Đình Đình, còn anh, anh bỏ cô ấy rồi, anh đến đây làm gì?"

"Mẹ nó, Tiết Thiên, tôi nói cho anh biết, đồ của Hoắc Vĩnh Hào này, không cần cũng không đến lượt anh!"

Hoắc Vĩnh Hào tức giận giáng xuống Tiết Thiên cú đấm, bên kia cũng không chịu thua, đương nhiên cũng đáp trả, hai bên ẩu đá khiến người đi qua cũng nán lại nhìn. Một khí chất cao ngạo, một thư sinh vậy mà lại ở đây đánh nhau.

Lại Đình Đình xế chiều trở về, từ xa đã thấy Hoắc Vĩnh Hào đứng ngoài cổng, lại quay ra khỏi ngõ.

"Lão đại, Lại Đình Đình thấy anh đã bỏ chạy rồi, có cần tôi..."

"Không cần!"

Hoắc Vĩnh Hào nghe xong ánh mắt nhìn ra đầu ngõ, lập tức cúp điện thoại, rảo nhanh về phía đầu ngõ. Lại Đình Đình một mình khệ nệ xách túi đồ, đương nhiên là đi không nhanh bằng người nào đó, cứ đi được vài bước lại ngoái lại nhìn, trông thấy anh đang đi theo thì rối bời, nhìn trái nhìn phải không biết trốn đi đâu.

"Đứng lại!"

"..."

"Lại Đình Đình em còn chạy thì đừng trách anh!"

Hoắc Vĩnh Hào tức giận chạy lại, túm lấy cánh tay cô giữ chặt, nhìn Lại Đình Đình cúi gằm mặt thở gấp gáp.

Lại Đình Đình lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt Hoắc Vĩnh Hào ban nãy đánh nhau đương nhiên là vẫn còn bầm dập, khoé miệng vẫn còn chút máu đọng lại, còn bắt đầu bầm tím. Anh như thế nào lại đi đánh nhau với người khác. Anh là trẻ con ba tuổi sao?

"Sao lại chạy? Em đang mang thai có biết không hả?"

"Em...em còn có việc, em..."

Lại Đình Đình ấp úng mãi không thôi, cô nói dối, cô nhìn thấy anh thì mất bình tĩnh, cô...có anh cô căn bản không phải cô nữa rồi. Lại Đình Đình vốn muốn tìm một cái cớ hoàn hảo hơn, chỉ là càng nói càng thấy lộ, đành im bặt.

Lúng túng gỡ tay anh ra, Hoắc Vĩnh Hào càng bị gỡ lại càng túm chặt, tay trái Lại Đình Đình cảm thấy tê rần, cô không dám nói, Hoắc Vĩnh Hào ở bên cạnh đột nhiên ôm lấy bụng, mất hình tượng xuýt xoa lên một tiếng.

"Anh...anh làm sao vậy?"

"Đau bụng, dẫn anh về nhà, nghỉ một lát anh lập tức đi ngay!"

Mục đích đã rõ ràng, ngay cả khi cô và anh hai người đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Hoắc Vĩnh Hào vẫn không ngừng muốn xen vào cuộc sống của cô.

"Anh về đi!"

Lại Đình Đình bắt đầu mất bình tĩnh, giọng nói trở nên nghẹn ngào, cúi gằm mặt lạnh nhạt nói.

"Anh không có tiền!"

Anh đường đường là chủ tịch, anh lại không có tiền. Chẳng lẽ cô có?

"Vậy gọi cho Trình Minh đi, bảo anh ấy đến đón anh!"

"Điện thoại hỏng rồi!"

Lại Đình Đình thực sự là không cãi nổi người đàn ông này, nhưng cô lại không thể nào cho anh vào nhà.

"Ngồi năm phút, chỉ ngồi năm phút thôi!"

Hoắc Vĩnh Hào thực sự nhớ cô phát điên rồi, năm phút, năm phút không được vậy hai phút cũng được, miễn là cô chịu ở cùng anh. Lại Đình Đình không nói gì, rảo bước trở về nhà. Người nào đó mặt dày đi phía sau, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, bèn đi nhanh về phía trước, cuối cùng vẫn là không nhịn được đến lúc vào trong nhà, ở ngoài ngõ điên cuồng quấn lấy môi Lại Đình Đình. Eo bị anh ôm lấy kéo sát vào người, Lại Đình Đình không thích như vậy, nếu như anh cứ dịu dàng như vậy cô nhất định sẽ mềm lòng mất.

Cô càng muốn đẩy anh ra, càng trốn tránh thì Hoắc Vĩnh Hào lại càng mất khống chế, ban đầu có thể là nhiệt tình, sau dần cảm giác giống như đang cố tình dày vò, Lại Đình Đình nhỏ giọng cất tiếng khóc, nước mắt len lỏi chảy vào miệng, Hoắc Vĩnh Hào lưu luyến rời ra, nhìn Lại Đình Đình uất ức, nhẹ nhàng lau nước mắt.

"Bao giờ thì theo anh về nhà!"

Lại Đình Đình lùi lại hai hước, hai tay run run lau nước mắt, đem đôi mắt ngập nước nhìn anh:

"Sau này anh đừng đến đây nữa! Cuộc sống của em rất tốt, anh cũng sớm tìm đối tượng đi, em cảm thấy Lý Tư Tư cũng ổn, hai người môn đăng hộ đối."

"Vậy còn em?"

"Lấy chồng, sinh con, tìm một người có thể chấp nhận em. Tóm lại, người đó không phải anh!"

"Tại sao không phải anh? Lại Đình Đình em đem con anh đi gọi người khác làm bố, em coi anh là gì? Văn Thành Vũ này chết rồi, hay là không đáng để em dựa dẫm?"

Lại Đình Đình bật khóc, bả vai bị anh tức giận trút lên nó, đau ê ẩm, thống khổ nói:

"Vậy thì sao? Anh sẽ tiêm thuốc? Hay là anh đốt nhà để lôi em về?"

Lại Đình Đình rốt cuộc cũng vùng ra, đi mà như đang chạy vào trong nhà, cánh cổng vốn sắp đóng lại, cuối cùng vẫn bị một lực mạnh, đẩy ra, khiến cho Lại Đình Đình may mà phản ứng kịp, lùi lại hai hước, sợ hãi nhìn Hoắc Vĩnh Hào sừng sững đi vào.

Lại Đình Đình bị dồn vào tường, trái phải không có đường lui, cúi mặt như đứa nhỏ bị phạt, không nhìn anh. Hoắc Vĩnh Hào có vẻ như không tức giận vì câu nói kia, chạm vào môi cô quệt một đường, nhìn Lại Đình Đình run rẩy ở bên tai thấp giọng:

"Đồng, anh thực sự rất rất nhớ em!"

Sau đó cúi xuống đặt lên môi cô nụ hôn. Lại Đình Đình cúi gằm mặt lảng tránh, lại bị anh giữ lấy gáy, luồn lách vào bên trong, Hoắc Vĩnh Hào mỗi lần hôn cô đều giống như muốn cắn nát nó vậy, Lại Đình Đình trước kia ngày nào cũng càu nhàu, cô nói nếu còn như vậy cô không để cho anh hôn nữa, nhưng mỗi lần đều là cô không chống đỡ nổi, lần nào cũng bị anh hôn đến choáng váng không biết gì. Lần này cũng y như vậy, trong lòng cô kiên quyết muốn phản đối như lại vẫn có một ý định nào đó len lỏi như đang đón chờ nụ hôn kia. Lại Đình Đình, mày điên rồi!.

"Đừng mà..."

Hoắc Vĩnh Hào vẫn ôm cô tiếp tục hôn, hôn đến tai thì bắt đầu liếm láp, Lại Đình Đình nghiêng đầu đưa tay che lấy tai lại bị anh hôn lên tay, uất ức khóc như đứa trẻ.

"Hoắc Vĩnh Hào cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!"

"Lại Đình Đình, em dám nói như vậy một lần nữa, anh lập tức lôi em trở về, sau này đến cả ánh mặt trời em cũng không thể nhìn thấy! Xem em còn dám nói nữa không!"

Hoắc Vĩnh Hào thì thầm ở môi cô, Lại Đình Đình run run ánh mắt nhìn Hoắc Vĩnh Hào căm phẫn.

"Ăn uống đầy đủ, ngày mai lại đến thăm em!"

Trước khi đi còn đặc biệt hôn lên môi cô một cái rồi mở cửa đi ra ngoài. Hoắc Vĩnh Hào đi được hai bước, rốt cuộc lại quay lại, ôm lấy mẹ bầu đang khóc, bất lực:

"Còn muốn đuổi anh đi, khóc như vậy làm sao anh đi đây? Hay là anh..."

"Không cần."

Lại Đình Đình nín khóc, quệt nước mắt lạnh lùng nói.

Hoắc Vĩnh Hào đứng trầm ngâm một lúc, hôn lên trán cô âu yếm, rồi mới rời khỏi.

Lại Đình Đình trở vào nhà, ngồi ngoài thềm nhà khóc một trận, mãi đến lúc lên đèn, mới có ý vào trong nhà, nhưng bởi vì ngồi quá lâu mà chân bỗng nhiên bị chuột rút hại Lại Đình Đình đứng dậy xong lại phải ngồi xuống, đau đến chảy cả nước mắt.

"Sao vậy?"

Lại Đình Đình ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời đơ ra, Từ Huy?

"Sao anh lại đến đây?"

"Chuột rút à?"

"Đừng...đừng chạm!"

Từ Huy giữ lấy cổ chân cô ấn nhẹ, Lại Đình Đình bật khóc một trận, lau nước mắt vịn vào thành tường đứng dậy.

"Sao anh lại đến đây?"

"Dẫn Tư Duệ đến gặp em!"

Lời vừa dứt, ngoài cổng đã ríu rít tiếng trẻ con chạy vào trong đây, Tư Tư Duệ vui vẻ cầm lấy gói bánh chạy đến ôm chân Lại Đình Đình.

"Mẹ!"

Lại Đình Đính khó xử nhìn Từ Tư Duệ đang ôm lấy chân, luống cuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#sung