Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[20]


Lại Đình Đình buổi sáng đến trường, tranh thủ tan học sớm bèn ghé qua nhà chọn lấy một bộ đồ mới, sửa soạn bèn đến Hoắc thị. Bảo vệ thay mới toàn bộ, tiếp tân ngoài sảnh cũng không phải cô gái mấy hôm trước, không ai ngăn cản cô, Lại Đình Đình đi thẳng lên phòng giám đốc, thang máy vừa mở đã thấy Trình Minh đứng lù lù ngoài cửa đợi, tươi cười:

"Đến rồi, giám đốc đang đợi em!"

"Anh Trình, không phải đến phòng nhân sự sao?"

"Không cần, mau, đi thôi!"

Hắn lôi cô đi đến phòng giám đốc,nhìn Lại Đình Đình e dè, mở cửa đi vào:

"Giám đốc!"

Hoắc Vĩnh Hào ngẩng đầu, nhìn người con gái đứng chôn chân ngoài cửa:

"Đến đây!"

Trình Minh ngu ngơ, đặt dấu chấm hỏi to đùng, lưỡng lự bước vài bước, lại bắt gặp ánh mắt giết người của anh, lại lùi về chỗ cũ. Hình như không phải nói hắn thì phải.

"Cậu ra ngoài đi!"

"Vâng, giám đốc!"

Hắn đi ra ngoài, đi ngang qua chỗ cô đang đứng, cười một cái trấn an, rảo bước đi ra cửa.

Hoắc Vĩnh Hào nhìn cô chằm chằm:

"Tôi nói đến đây!"

Lại Đình Đình miễn cưỡng đi đến trước mặt hắn, cúi gằm mặt không nói chuyện. Cô thấy sợ người đàn ông này, trước sợ một, giờ sợ mười, chỉ cần nghe thấy tên liền cảm thấy run sợ, ở gần hắn thì ngột ngạt bức bách, rất khó chịu.

Hoắc Vĩnh Hào lấy trong ngăn kéo ra một tấm thẻ nhân viên, đứng dậy, đi đến trước mặt cô. Nếu như cô không muốn chủ động, vậy hắn sẽ chủ động.
Đặt tấm thẻ nhân viên vào tay cô, cũng tiện thể kéo luôn eo người nào đó lại gần, nhìn vẻ mặt cam chịu, hài lòng.

Không có cuồng nhiệt, ép buộc, chỉ là môi chạm môi, rất nhanh rồi lướt qua, nhìn hàng lông mi khẽ rung của cô, lại cúi xuống chạm thêm một cái.

"Hoắc tổng!"

Anh không đáp, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cơ thể cô, gục xuống hõm vai người nào đó thở đều đều.
Tư thế duy suốt mấy phút đồng hồ, Lại Đình Đình đứng ngọ nguậy hai chân không dám lên tiếng cũng không dám đẩy anh ra, hít một hơi.

Trình Minh đứng bên ngoài gõ cửa khe khẽ, không thấy ai đáp lại, phân vân có nên vào hay là, nghĩ ngợi một hồi bèn mặt dày xông vào, ôm lấy chồng tài liệu thở hổn hển.

"Giám đốc!"

Hà Gia Đồng giật mình vội vàng đẩy anh ra, lùi lại mấy bước không dám nhìn hắn. Gương mặt Hoắc Vĩnh Hào đen như đáy nồi, nhìn kẻ phá đám:

"Gan cậu gần đây lớn không ít đấy!"

Hắn nào có, chỉ là...hắn muốn vào nhắc nhở giám đốc, rằng sắp có buổi họp mặt đối tác, muốn nhắc nhở anh thôi,có nhất thiết phải đay nghiến hắn như thế. Trình Minh nhìn cô méo mó, Lại Đình Đình trốn tránh, chạy ra ngoài đóng cửa rầm một cái.

Khuôn mặt đỏ bừng bừng nhìn đám thư kí, lại xấu hổ.

"Cô với giám đốc là quan hệ gì?"

"Giám đốc thích cô sao?"

"Có phải người hôm trước bị ngất ở đây là cô không?"

"Cô là vợ à? Hay là bạn gái?"

"Cô với giám đốc sẽ kết hôn sao?"

Một tá câu hỏi dồn dập về phía cô, Hà Gia Đồng lắc lắc trốn tránh,ngồi xuống ghế chờ nhìn bâng quơ coi như không nghe thấy mấy lời bàn tán của đám thư kí.

Hoắc Vĩnh Hào cầm điện thoại đi sang phòng họp, quay sang nói Trình Minh:

"Bảo cô ấy vào phòng của tôi!"

"Giám đốc, có cần chuẩn bị bàn không?"

"Không cần, bảo đám người kia cút xa ra cho tôi!"

Trình Minh quay lại, mở cửa phòng giám đốc nhìn cô, lườm ghuýt đám nhân viên lo chuyện bao đồng:

"Hết việc rồi à? Tin tôi khâu miệng các cô lại không? Đình Đình, giám đốc nói em vào phòng ngài ấy đợi, sau này làm việc ở đấy, không cần đề ý đến mấy bà tám này."

Lại Đình Đình đứng dậy cúi đầu xin phép mấy người kia, ngoan ngoãn đi vào trong phòng giám đốc, thở dài thườn thượt.

"Yên, cậu nghĩ cách gì đi, mình không muốn làm ở đây!"

"Ngốc ạ, vậy không phải tốt sao? Không thích là không thích, nhưng đây rõ ràng là một cơ hội, sau này hồ sơ sẽ điền tên của Hoắc thị vào đấy, đẹp hơn biết bao nhiêu! Ở đây làm cho mình, cậu lông bông ở bên ngoài còn đáng lo hơn ấy!"

"Nhưng hình như...!"

"Nhưng cái gì mà nhưng,chỉ là chung một phòng thôi, anh ta mà làm gì mình đến đòi công bằng cho cậu, ngoan, làm việc đi!"

Hứa Yên dỗ dành, không thấy cô dám cãi lời hài lòng cúp máy. Mặc dù ghét anh ta, nhưng dù sao cũng phải công nhận, anh ta đối với Đình nhà cô thực sự tốt, chỉ ngoại trừ lúc anh ta hóa thú làm tổn thương cô, thì những lúc khác, nâng Lại Đình Đình chẳng khác gì viên ngọc quý. Thực ra, nó cũng muốn thử bước chân vào Hoắc thị làm việc một lần. Ai chẳng biết lương bổng đãi ngộ ở đấy cao hơn hắn mấy chỗ khác, chỉ là đòi hỏi quá cao, nó với không tới.

------------------------

Lại Đình Đình ngồi trong phòng đợi suốt một tiếng đồng hồ, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng lưng không ngọ nguậy.

Ba giờ chiều người nào đó mới trở về từ phòng họp, nhìn cô ngồi như tượng không nhúc nhích đi đến bàn làm việc.

Lại Đình Đình nghe điện thoại xong, bèn đứng dậy, nhìn anh chuyên tâm ký tài liệu, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.

"Anh Trình, em phải làm gì vậy?"

"Em chỉ cần thay anh cà phê thôi!"

"Hả?"

"Còn  nữa. Còn nữa, phải sắp xếp lại tài liệu cho giám đốc, bưng nước rót trà, nhiều  lắm, trọng trách vô cùng cao cả!"

Trình Minh nhìn thấy độ của cô, nghĩ thêm vài việc lặt vặt, lại chỉ dám kiếm mấy chuyện việc nhẹ bảo cô, nhìn ánh mắt nghi ngờ kia đau đầu. Việc nhẹ cho cô chỉ có giám đốc là hài lòng, còn hắn thì phải đối diện với cả tá câu hỏi của cô,phận làm thư kí, dính phải ông chủ dễ tính thì không sao, mà dính phải người khó tín thì ngày ngày phải sống trong nơm nớp lo sợ như vậy đấy.

Lại Đình Đình trở lại trên tay bưng tách cà phê nóng hổi đặt lên bàn của anh, đứng nhìn chằm chằm.

"Đi ngủ đi, khi nào cần sẽ gọi em!"

Hoắc Vĩnh Hào cúi đầu nhìn văn kiện, miệng lại nói với cô, bấm điều khiển. Lại Đình Đình nhìn cánh cửa ở trước mặt, kí ức dội lại buổi chiều mấy ngày trước, không kìm được mà run rẩy hai cái, tay run run đổ cả mồ hôi, nhìn anh vẫn cúi đầu không nói gì, dò dẫm đi đến.

Lúc bàn tay cô chạm cánh cửa thì có người ở phía sau kéo lại, túm lấy bàn tay lạnh toát của cô, làu bàu:

"Sợ thì nói sợ, tôi cũng không có ép em!"

Ngón tay mảnh khảnh túm lấy eo áo anh, gương mặt trắng bệch rốt cuộc cũng có chút hồng hào trở lại, Lại Đình Đình như đứa bé bị dọa sợ, tìm lấy được một vị cứu tinh, dịu dịu trong lòng anh khóc một trận.

Hoắc Vĩnh Hào vì sự chỉ động của cô mà rộn ràng trong lòng, cảm giác cô chủ động ôm lấy anh, lại ngọt ngào như vậy.

"Giám đốc!"

Khoảnh khắc như vậy, lại xuất hiện kẻ phá đám. Cứ mỗi lần tâm trạng tốt lên một chút, thì Trình Minh lại chen ngang, mẹ nó, Hoắc Vĩnh Hào muốn chửi thề, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ, có nên đổi thư kí biết điều một chút không?

Trình Minh gõ cửa xong không thấy gì bèn mở cửa đi vào, nhìn Hoắc Vĩnh Hào dịu dàng lau nước mắt cho cô, lại nhìn tư thế ân ân ái ái kia liền biết ngày tận của hắn đến, chân run run:

"Giám đốc, tôi thực sự không cố ý đâu! Cái đó..."

"Lương của cậu bao nhiêu?"

ANh ngồi xuống ghế, cầm tách cà phê cô pha đem đến trước mặt, khuấy nhẹ. Hắn lắc lắc đầu, quay sang nhìn cô cầu cứu, ai ngờ Lại Đình Đình ngay cả đầu cũng không ngẩng, cúi gằm mặt, không ai cứu hắn.

"Giám đốc, tôi còn có mẹ già, tôi..."

"Tháng này lấy nửa lương thôi!"

"Vâng, tài liệu để ở đây, giám đốc, tôi ra ngoài!"

Trình Minh chạy như bay đến bàn, đặt tài liệu xong chạy vội ra khỏi phòng, dự lưng vào cửa phòng giám đốc thở hổn hển. Nửa lương...nửa lương còn hơn mất việc, chuyện tốt, vẫn là chuyện tốt....

Căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, Lại Đình Đình đứng sau lưng anh, quay lại nhìn cửa phòng đóng kín, lại quay lại chạm phải ánh mắt của anh, hai mắt long lanh, mũi vẫn còn sụt sùi, muốn khóc.

"Đến đây!"

Hoắc Vĩnh Hào ngòi trên ghế, cao ngạo nhìn cô, chìa tay về chỗ cô chờ đợi, đợi cô đi đến, liền kéo ôm vào lòng, ngồi ở trên người anh thỏa mãn, ôm lấy eo nhỏ gục mặt ở hõm vai thủ thỉ:

"Em không cần làm việc, ngoan ngoãn ở đây để tôi thấy em là được, những chuyện khác tôi lo giúp em!"

"Tại sao tốt với tôi như vậy? Tôi cũng không có thích anh!"

Lại Đình Đình nhìn anh, đôi mắt long lanh, nghe câu nói của anh có chút dao động, anh ta thực sự để tâm cô sao? 

Là bởi vì cô chính là Hà Gia Đồng, cho nên mới để tâm cô?

"Vậy khi nào em có thể thích tôi?"

Văn Thành Vũ  nhìn cô, sự lo âu cùng hoảng sợ lẫn lộn trong ánh mắt cô, lưỡng lự vài giây hỏi nhỏ.

Lại Đình Đình không đáp, cô không rõ, cô không biết mình có thể hay không? Anh ta tốt với cô, thái độ sau khi biết cô chính là đứa bé kia, thay đổi rất nhiều, rất dịu dàng, rất quan tâm. Nhưng cô không để tâm đến chuyện ấy, cô chỉ để tâm đến những lần bị đem ra đùa bỡn,trêu đùa, lại có thể thích một người khi đầu óc chỉ nhớ đến mấy câu chuyện ám ảnh kia?

-------------------

Chap này ngọt vch í, ư ư 

#Ltt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#sung