Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Cậu sống trong những đám mây trắng mà gió thổi qua (3)

05

Mẹ Hạ Thập Vũ kể lại tình hình gần đây của cô cho bác sĩ Trương. Bà cũng giống như bác sĩ, cũng tràn đầy niềm tin vào sự hồi phục của Hạ Thập Vũ. Đặc biệt là gần đây, tâm trạng của cô thật sự rất tốt, như là những năng lượng đã từng mất đi từ cơ thể cô quay trở lại, ít khi thể hiện buồn bã. Bà nghĩ rằng đây là dấu hiệu của sự cải thiện, bà nghĩ rằng bà đã thấy ánh sáng, Hạ Thập Vũ ngày xưa sẽ quay trở lại.

Tuy nhiên, khi bà thấy Hạ Thập Vũ trở về nhà trong tình trạng này, ly trà đang cầm trên tay rơi xuống đất, chiếc cốc trà từ sứ, một lúc sau đã nát thành nát vụn.

Bà nhận ra, giống như bác sĩ Trương, bà cũng nhận ra rằng mọi thứ chỉ là ảo tưởng, một hy vọng hão huyền, một lần nữa đánh vỡ niềm hi vọng đẹp đẽ đó.

Con bé không cải thiện, vẫn mãi không cải thiện!

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vẻ mặt bác sĩ Trương trở nên nghiêm túc, "Chắc chắn có lý do gì đó, phải không? Có phải con bé gặp ai đó, bị kích động không?"

"Con bé đã đến trường." Mẹ của Hạ Thập Vũ khẽ lắc đầu, "Con bé nói muốn nhìn lại trường cũ trước khi nhập học đại học. Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi không biết."

"Cháu biết." Ngay lúc này, tiếng chàng trai ở cửa ra vào truyền tới.

Mẹ Hạ Thập Vũ và bác sĩ Trương đồng loạt quay đầu nhìn về cửa, chỉ thấy một chàng trai ướt sũng đang đứng đó. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần vải đen, mái tóc ngắn có chút xoăn tự nhiên vẫn còn dính nước. Cậu như vừa chạy đua, vẫn còn thở hổn hển. Ánh mắt của cậu có chút hỗn loạn, trong đôi mắt màu hổ phách, có sự tự trách và hối hận.

"Cháu là..." Mẹ Hạ Thập Vũ khẽ nhăn mày. Bà có linh cảm rằng sự thay đổi của Hạ Thập Vũ chắc chắn có liên quan đến chàng trai này. Vì thế nên bà ngay lập tức hình thành ấn tượng xấu về cậu.

"Cháu là Mộc Tư Nam, bạn của Cung Húc, chiều nay cháu cũng đã đến trường." Mộc Tư Nam giải thích, "Rất xin lỗi, cháu đã nói một câu rất quá đáng."

"Như là..." Bác sĩ Trương khoanh tay trước ngực, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Mộc Tư Nam sau đó liền kể lại từng chuyện sau khi gặp Hạ Thập Vũ, cách cô ấy phản ứng và thay đổi biểu cảm.

Bác sĩ Trương nghe xong, khuôn mặt ông trở nên rất tồi tệ, mọi thứ trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Mộc Tư Nam đưa mắt về phía Hạ Thập Vũ, ngồi đó như bức tượng, không chuyển động, không cười, đôi mắt vô hồn. Từ đầu đến cuối, cô như hồn lìa khỏi xác, như thể cho dù có xảy ra chuyện gì cô cũng không nhìn thấy, không nghe thấy gì.

"Xin lỗi, là lỗi của cháu." Mộc Tư Nam càng tự trách mình hơn. Nhìn Hạ Thập Vũ như vậy, ngay cả người có trái tim sắt đá nhất cũng sẽ có chút lòng trắc ẩn.

"Xin lỗi, là lỗi của cháu."

"Cảm ơn cháu, những gì cháu nói đều rất có ích." Bác sĩ Trương nói, "Chỗ này tạm thời không có vấn đề gì, Thập Vũ cần phải ở lại bệnh viện để quan sát một thời gian."

"Bác sĩ Trương, Thập Vũ như vậy..." Mẹ Hạ Thập Vũ ánh mắt tràn đầy lo lắng.

"Tôi cần phải xác nhận lại một chút." Ánh mắt bác sĩ Trương có chút áy náy, "Xin lỗi, có thể là do tôi đã chẩn đoán sai."

"Hả?" Mẹ Hạ Thập Vũ nhìn bác sĩ Trương kinh ngạc, "Chẩn đoán sai? Bệnh của Thập Vũ..."

"Cô ấy bị bệnh?" Mộc Tư Nam rất ngạc nhiên, "Cô ấy..."

"Ừ." Bác sĩ Trương nói, "Mẹ Hạ, cô đi làm thủ tục nhập viện đi, Thập Vũ cần ở lại bệnh viện để quan sát một thời gian, hơn nữa vết thương trên đầu cũng cần được xử lý."

"Được, tôi sẽ đi ngay." Mẹ Hạ Thập Vũ đứng lên rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Mộc Tư Nam, bác sĩ Trương, và cả bức tượng Hạ Thập Vũ.

"Cô ấy phát bệnh vì cái chết của Cung Húc, phải không ạ?" Mộc Tư Nam do dự một lúc, nhưng vẫn hỏi. Cậu nhớ lại Hạ Thập Vũ gầy gò tiều tụy không ra hình người tại lễ tang Cung Húc, lẽ nào cô ấy biến thành như vậy là vì phát bệnh?

Đó là căn bệnh rất đáng sợ sao?

Có thể biến một người thành người khác sao?

"Đúng vậy, đó chính là nguyên nhân. Mà khiến con bé trở nên như vậy, ngoài cái chết của Cung Húc, còn có những ánh mắt lạnh lùng khiển trách của những người khác nữa." Bác sĩ Trương nhàn nhạt nói, "Sự thù ghét và hối hận đè nặng quá mức lên con bé khiến nó không chịu đựng nổi, dẫn đến bị bệnh."

"Vậy chuyện chẩn đoán sai bác vừa nói là gì?" Mộc Tư Nam hỏi.

Bác sĩ Trương nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa xác định được. Trước đó, tôi chẩn đoán là PTSD, hay còn gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Nhưng dựa trên tình trạng hiện tại và những gì cháu nói, nó giống rối loạn sức khỏe tâm thần hơn. Nhưng để xác định điều này, chúng ta cần kiểm tra thêm."

"Đó là cái gì?" Mộc Tư Nam vẫn luôn không quan tâm đến y học, khi nghe Bác sĩ Trương nói vậy, cảm thấy vô cùng mơ hồ.

"Cũng chính là rối loạn lưỡng cực mà chúng ta thường nói. Đó là một dạng của rối loạn tâm thần, đề cập đến một loại bệnh bao gồm cả giai đoạn hưng cảm và trầm cảm. Theo thống kê của NAMI (Hiệp hội Bệnh tâm thần Quốc gia), có hơn một tỷ người trên thế giới mắc bệnh này. Nhưng với bệnh của Hạ Thập Vũ, hiện tại chỉ mới ở giai đoạn nghi ngờ."

Sau đó, bác sĩ Trương không còn nói nhiều với Mộc Tư Nam, mà bắt đầu tìm cách giao tiếp với Hạ Thập Vũ.

Mộc Tư Nam cảm thấy mình ở đây đang làm phiền bác sĩ Trương khám chữa bệnh cho Hạ Thập Vũ, vì vậy sau khi nhìn Hạ Thập Vũ một cái, cậu đứng dậy lịch sự rời đi.

Trái tim cậu lẫn lộn với nhiều cảm xúc, cậu không thể nói rõ đó là những cảm xúc gì.

Sau khi về nhà, cậu lên mạng tìm hiểu về chứng rối loạn lưỡng cực mà bác sĩ Trương nói.

Mặc dù bác sĩ Trương nói rằng bệnh của Hạ Thập Vũ vẫn chưa có được chẩn đoán cuối cùng, nhưng Mộc Tư Nam cảm thấy sự nghi ngờ của bác sĩ Trương là chính xác.

Sau cái chết của Cung Húc, cậu gặp Hạ Thập Vũ ba lần, mỗi lần cô ấy có một trạng thái khác nhau. Lần đầu, như một kẻ điên; lần thứ hai tại nghĩa trang, cô ấy đau khổ u sầu, như thể mãi mãi không thể hồi phục được; và lần thứ ba, tại trường, cảm xúc cô ấy rất bất ổn, cảm giác cả người cô ấy đều bồn chồn không yên.

Mộc Tư Nam vô thức siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

Nói thật thì, cậu cũng từng trách Hạ Thập Vũ, nếu cô ấy kiểm tra thiết bị cẩn thận hơn, Cung Húc sẽ không chết.

Nhưng bây giờ, chính mắt cậu nhìn thấy Hạ Thập Vũ trở nên như vậy, lại không thể căm ghét được nữa.

Người sống mới là người chịu nhiều đau khổ nhất, vì khi chết, mọi thứ đều không cảm nhận được nữa. Không còn cảm giác đau đớn, không bị tổn thương, nhưng cùng với đó, cũng không có tương lai nữa.

Nhưng Hạ Thập Vũ, cô ấy có gì?

Cô ấy thực sự còn sống, nhưng sống mà không có tương lai.

Mộc Tư Nam tắt trang web, tìm một bài hát để nghe, nhưng tâm trạng vẫn rối bời. Cậu mở cửa nhà, quyết định đi dạo dưới gió buổi tối.

Mà lúc này, trong bệnh viện, Hạ Thập Vũ tựa vào giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa đã ngừng từ lâu, bầu trời đêm rất trong, vô số ngôi sao lấp lánh ánh sáng huyền bí, chớp nháy chớp nháy như những bí mật nhỏ của cô thiếu nữ.

Cậu sẽ là ngôi sao nào vậy, Cung Húc?

Ánh mắt cô trong sáng, như kính cửa sổ được lau sạch bởi cơn bão, long lanh trong suốt, không chút tì vết.

Cô nhắm mắt lại, tựa vào sau, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cô nghĩ, ngày mai khi mở mắt, nhất định sẽ là một thế giới khác.

Mẹ Hạ Thập Vũ nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, nụ cười trên khuôn mặt bà hoàn toàn tan biến. Bà ngồi xổm bên cửa, sau đó dùng tay che miệng, cố nén tiếng khóc nghẹn bên ngoài.

Bà đã không biết phải làm gì mới được nữa.

Năm ngày sau, Hạ Thập Vũ được xuất viện. Mẹ Hạ đã làm xong thủ tục xuất viện, đưa cô về nhà.

Hôm đó trời nắng, không khí vẫn vô cùng nóng bức.

Trên đầu Hạ Thập Vũ vẫn đeo băng dính, chỗ đau vẫn chưa lành, nhưng trạng thái tinh thần của cô khá tốt.

Cô ấy trông khỏe mạnh tươi tắn, bất kể ai nhìn cũng nghĩ cô rất khỏe mạnh, rạng rỡ.

Cô xuống xe trước, nên không thấy được rằng, sau khi Hạ Thập Vũ rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của mẹ Hạ nhanh chóng tan biến, sắp không nhịn được khóc thành tiếng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro