Chương 2: Hồi ức giống như một người kể chuyện dai dẳng (2)
3
Ăn xong bữa trưa, tôi ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn lên bầu trời xanh.
Thời gian cứ thế trôi qua một cách nhàm chán, tôi chẳng muốn làm gì cả. Tôi nghĩ rằng cứ để bản thân mình thoải mái như vậy cũng tốt. Mà cũng rất hiếm khi, tôi có thể kiểm soát được mình không nghĩ về những chuyện quá khứ.
Gần hai giờ, mẹ gọi tôi bắt đầu đến bệnh viện.
Tôi đáp lại một tiếng, buộc tóc đuôi ngựa, tắt điều hòa trong phòng rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra là luồng khí nóng tràn vào. Mùa hè năm nay có vẻ nóng nực đến lạ thường, cái nắng vàng chiếu rọi vào người, cái nóng như thiêu đốt khiến người ta chỉ muốn quay lưng lại vào phòng điều hòa.
Mẹ lái xe ra khỏi gara, tôi đóng cửa gara rồi ngồi vào xe.
Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè, nhưng thời tiết quá nóng, cho nên trên đường có rất ít người đi bộ, cả dọc đường cũng chỉ có vài chiếc ô tô chạy qua.
Sau khi đỗ xe ở tầng hầm, mẹ cứ thế đưa tôi lên thẳng tầng sáu. Ở đây là khoa thần kinh, bác sĩ Trương tôi phải gặp đang ở trong căn phòng cuối hành lang.
Bây giờ đã là giờ làm việc của bác sĩ, mẹ tôi ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang, một mình tôi gõ cửa phòng khám của bác sĩ Trương.
Đây đã là một thói quen. Mỗi lần đến, mẹ đều sẽ đợi tôi ở cửa, để tôi tự bước vào cánh cửa này một mình.
Bác sĩ Trương ngồi sau chiếc bàn làm việc, trên bàn có đặt rất nhiều hồ sơ bệnh án. Ông ngồi trên ghế tựa, nhìn tôi nở nụ cười.
"Chào buổi chiều, bác sĩ Trương." Tôi mỉm cười chào hỏi ông.
"Thập Vũ, chào cháu."
Một năm qua cũng đủ thân thuộc để ông ấy gọi thẳng tên tôi. Ông khẽ giơ tay, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Tôi kéo ghế ra, ngồi đối diện với ông ấy.
"Dạo này cháu thế nào?" Ông ấy mở hồ sơ bệnh án của tôi, trên trang đầu tiên, có dòng chữ "PTSD (Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý)" ở cột bệnh tật.
Phải rồi, tôi bị bệnh, tính ra cũng gần cả năm rồi.
Cái chết của Cung Húc đã trở thành bóng đen tôi không thể thoát khỏi. Ngay cái tháng cậu ấy vừa rời đi, giờ tôi cũng không thể nhớ được mình đã trải qua như thế nào nữa. Mỗi lần nghĩ đến, đầu tôi như muốn nổ tung.
Sau đó mẹ đưa tôi đến gặp bác sĩ, chính bác sĩ Trương đã khám cho tôi.
Trong tháng đầu tiên điều trị, tôi vẫn còn rất đau đớn, ngày nào tôi cũng gặp ác mộng giống nhau, rồi một thời gian dài sau đó, tôi đột nhiên không còn mơ nữa. Cứ lúc tốt lúc xấu như vậy, cho đến tận hôm nay.
Tôi nói với bác sĩ Trương về tình hình gần đây của tôi một cách chi tiết, tôi kể cho ông ấy nghe về giấc mơ của tôi, về cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở kinh khủng ấy, về nỗi nhớ da diết bất kể ngày đêm của tôi với Cung Húc.
Tôi cần phải nói với ai đó, tôi không thể nói với mẹ tôi, một năm bệnh tật này cũng khiến tôi không có bạn bè, vì vậy người duy nhất tôi có thể nói là ông chú mặc đồ trắng ngồi đối diện tôi.
Từ đầu tới cuối ông vẫn luôn mỉm cười, đôi mắt dịu dàng, kèm chút khích lệ, điều đó khiến tôi cảm thấy an tâm, cảm thấy rằng ông ấy là vô hại.
"Ừm, không sao cả, cháu làm rất tốt. Bác nói rồi, cháu cần học cách kiềm chế. Bác nghĩ cháu đã học được không ít rồi đấy, sắp tốt nghiệp được rồi." Ông vừa cười vừa nói đùa với tôi, "Dạo này tình hình không tệ, bác kê lại thuốc mới cho cháu. Nhớ uống thuốc đầy đủ, đừng có cảm thấy tình hình ổn rồi mà không uống thuốc đấy."
"Vâng ạ." Tôi không hiểu ông ấy dựa vào đâu mà phán đoán tình hình của tôi tốt hay xấu, nhưng ông ấy đã nói tình hình của tôi tốt, vậy thì hẳn là tốt rồi.
"Bác sĩ Trương?" Tái khám xong, trước khi ra khỏi phòng, tôi muốn hỏi ông ấy một câu.
"Sao thế?" Ông ấy rất kiên nhẫn đợi tôi nói.
"Ngày 28 là giỗ một năm của cậu ấy, cháu có thể đi gặp cậu ấy không ạ?" Tôi rất muốn đi, nhưng không biết tôi của bây giờ có thể đi tới đó được không.
Bác sĩ Trương từng nói với tôi, rằng đừng nhớ lại những điều đó, cũng đừng chạm vào bất cứ thứ gì liên quan đến hồi ức, nhưng có nhiều chuyện không phải chỉ trốn chạy là có thể không nghĩ đến được đâu.
Những ký ức đó đều có sinh mệnh, chúng rất xảo quyệt, cứ luôn nhằm lúc tôi không để ý mà hiện lên.
"Cháu muốn đi không?" Ông nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.
"Cháu muốn đi."
Làm sao tôi có thể không muốn đi chứ?
Chàng trai mà tôi yêu vô cùng ấy đã ngủ yên ở đó cả năm trời rồi! Tôi lại chưa bao giờ đến gặp cậu ấy.
"Vậy cháu đi đi, đi gặp cậu ấy. Nhớ kỹ, sau khi trở về thì tới chỗ bác một lúc nhé." Bác sĩ Trương không cản tôi, có lẽ là do tôi hồi phục khá tốt.
Tâm trạng của tôi trở nên đặc biệt tốt, màn sương mù bao trùm trái tim tôi vì giấc mơ đêm qua cuối cùng cũng tan biến.
Lúc đi ra ngoài, chính tôi cũng cảm nhận được, khóe miệng của mình đang không ngừng nhếch lên.
Đã một năm rồi, cuối cùng tôi cũng được phép gặp cậu ấy!
Khi về đến nhà, tôi bắt đầu lục tung các hộp tủ để tìm quần áo.
Đã một năm rồi, Cung Húc, tớ nên mặc gì đi gặp cậu đây?
Đã một năm rồi, Cung Húc, tớ nên dùng biểu cảm gì để gặp cậu đây?
Đã một năm rồi, Cung Húc, tớ nên nói những gì với cậu đây?
Đã một năm rồi, Cung Húc, cậu có bằng lòng muốn gặp tớ không?
Não bộ hoạt động quá mức, nhiều ý nghĩ quấn lại vào nhau, lộn xộn, không cắt đứt mạch suy nghĩ được, mà để ý còn loạn hơn.
Bốn ngày nhanh chóng trôi qua, cuối cùng, tôi vẫn là chọn mặc một chiếc áo sơ mi trắng với váy kẻ sọc.
Gần cuối hè, có lúc sẽ có trận mưa rào kèm sấm chớp. Khi tôi ra ngoài bầu trời vẫn còn đẹp, nhưng khi xe bus đi được nửa đường thì bầu trời chợt trở nên u ám.
Khi bước xuống xe, gió cuốn cát bụi dưới đất bay tứ tung.
Tôi xuống xe, mua một bó hoa ngoài nghĩa trang. Nghĩa trang được xây dựng dưới chân núi, cây cối xanh tươi, nhìn thoáng qua cũng thấy khắp nơi đều tràn ngập sắc xanh, từng hàng bia mộ trắng xóa trông thiêng liêng đến lạ thường.
Gọn gàng, được xếp có trật tự, dưới mỗi bia mộ đều có một người đang ngủ say giấc.
Tôi biết rằng Cung Húc đang ở đây, nhưng tôi không biết cậu ấy được chôn cất vị trí nào. Tôi tìm kiếm từng người một từ hàng đầu tiên, cuối cùng tôi dừng lại trước bia mộ thứ ba từ bên trái ở hàng phía trước.
Trên bia mộ có một bức ảnh nhỏ. Trong bức ảnh, chàng thiếu niên tuấn tú, đang nhìn về hướng đống bia mộ, ánh mắt như có hơi ươn ướt.
Tôi đặt những bông hoa trước bia mộ của cậu ấy, từ lúc bước chân vào nghĩa trang, trái tim tôi đã bị thắt lại.
"Cậu có khỏe không?" Cùng với giọng nói run run là những giọt nước mắt mà tôi đã cố gắng dùng tất cả sức lực cũng không thể kìm nén được của mình. Nước mắt rơi xuống đất, rất nhanh thấm vào nền xi măng, để lại hai vệt đen sẫm, rồi từ từ biến mất.
"Ôi, sao tớ lại khóc thế này! Thật là, xin lỗi nhé!" Tôi vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, "Tớ vốn đã tự dặn lòng mình không được khóc rồi, tớ làm gì có tư cách khóc trước mặt cậu chứ!"
Bởi vì, người còn sống thì không có tư cách để khóc.
Nhất là, nhất là khi...
"Xin lỗi nhé, Cung Húc! Tớ xin lỗi! Nhưng mà, tớ rất nhớ cậu, Cung Húc! Cậu ở bên kia có nghe thấy không? Tớ thật sự rất nhớ cậu, nhớ đến nỗi dạ dày cũng xoắn lại với nhau rồi..." Tôi vuốt ve bức ảnh trên tấm bia mộ, trút bỏ những suy nghĩ và sự tự trách đã ăn sâu vào xương tuỷ suốt cả năm nay.
Đột nhiên, một giọng nói đanh thép vang lên sau lưng tôi: "Tại sao cô lại ở đây?"
Cơ thể tôi trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tôi nghĩ mình nên quay người bỏ chạy, nhưng làm cách nào cũng không thể cử động được, cơ thể tôi cứng đơ như thạch cao.
"Tõm----"
Âm thanh tiếng nước rơi rất to như vang lên trong sâu thẳm tâm hồn tôi, nước từ bốn phương tám hướng tràn vào miệng, vào mũi tôi. Tôi không thở được, nước làm nghẹt khí quản, trái tim, từng tấc xương và từng mạch máu.
"Hạ Thập Vũ, cô cút khỏi đây cho tôi!" Cô gái đó chạy về phía tôi, chộp lấy bó hoa trên mặt đất rồi ném vào mặt tôi.
Cú đập này, chân tay tôi tê cứng như thể bị đá đè lên, cuối cùng tôi cũng lấy lại được tinh thần.
"Xin lỗi, tôi đi ngay đây."
Tôi muốn chạy trốn, liền chạy trốn ngay lập tức, rất nhiều cảm xúc tiêu cực ùa về phía tôi như dời non lấp bể, dạ dày và trái tim tôi co giật, các cơ quan trong cơ thể co thắt dữ dội, cảm giác nôn mửa lại một lần nữa nhấn chìm tôi.
Tôi biết tôi phải rời đi ngay bây giờ.
"Đợi chút, nhặt đống hoa ghê tởm của cô đi luôn đi!" Thanh âm của cô ấy tràn đầy sự thù ghét, thậm chí còn có chút độc ác và châm chọc, "Cô tưởng rằng anh tôi sẽ nhận hoa của cô sao? Anh ấy thậm chí còn không muốn nhìn thấy cô, tất cả những thứ liên quan đến cô, anh ấy đều không muốn nhìn thấy! Bởi vì----chính cô đã hại chết anh ấy! Đồ sát nhân!"
Nước mắt không ngừng rơi lã chã, tôi vội cúi người, ngồi xổm xuống. Tầm nhìn mơ hồ, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên mặt đất. Gió thổi càng ngày càng lớn, sắc trời càng ngày càng âm u.
Những cành nằm rải rác trên mặt đất, đều là những bông hồng trắng tôi đã mua.
Gai hoa hồng đâm vào tay tôi, máu đỏ thẫm chảy ra nhìn thấy mà đau lòng.
Trái tim tôi đau nhói, lời nói của Cung Nhã như con dao sắc nhọn, đâm vào trái tim tôi những vết sẹo. Gió vừa thổi như liền có thể thổi qua trái tim tôi, và rồi tất cả nhận thức của tôi chỉ còn lại là nỗi đau vô bờ bến.
Đau đến mức tôi không thể nói nên lời, đau đến mức làm thế nào tôi cũng không thể nhặt được hoa hồng dưới đất, đau đến mức tôi không thể ngừng những giọt nước mắt.
"Chính cô hại chết anh ấy! Đồ sát nhân!"
Phải rồi, tôi là một kẻ sát nhân.
Chính tớ đã hại chết cậu.
Tớ xin lỗi!
Tớ thật sự xin lỗi, Cung Húc!
4
Hồi ức như cơn sóng thần, cuốn trôi đi chút tỉnh táo còn sót lại cuối cùng của tôi.
Tất cả sự kiềm chế và tránh né, lúc này đối diện với câu hỏi như vậy, tôi trở nên yếu đuối đến không thể chịu nổi đả kích.
......
Ngày 28 tháng 7, trời quang, gió nhẹ.
Biển, cát, những con sóng cuộn vào mu bàn chân, những bọt sóng nhỏ li ti.. Tôi theo sau Cung Húc, bước vào dấu chân của cậu. Hai người, một chuỗi dấu chân. Tôi quay đầu nhìn lại, lòng tôi hạnh phúc biết bao, giống như đã làm một việc gì đó hạnh phúc vui vẻ, mà người kia không biết, nhưng tôi biết tất cả. Lén lút, với chút sợ sệt, thích.
"Hôm nay thực sự là một ngày đặc biệt." Cung Húc đi phía trước, nói.
"Ngày đặc biệt như thế nào?" Tôi hỏi.
Chúng tôi đến vùng biển này để lặn, không có nơi nào thích hợp hơn vùng biển này cho những người yêu thích lặn hơn nữa.
"Ừ, ngày tôi thách thức kỷ lục của mình." Cậu bước chậm lại, "Thập Vũ, cậu nghĩ hôm nay tớ có thể thành công không?"
Tay tôi để sau lưng, nhìn vào cổ cậu, đường tóc cậu thực sự đẹp, đẹp vô cùng.
"Chắc chắn sẽ thành công." Tôi nói.
"Sao chắc chắn vậy?" Cậu quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt rất tập trung, khiến người ta cảm thấy bây giờ trong mắt cậu chỉ nhìn thấy được một mình tôi.
"Bởi vì là Cung Húc mà, nếu là Cung Húc, chắc chắn sẽ thành công." Tôi nói một cách kiên định.
Nụ cười ở khoé môi cậu càng rõ hơn , đôi mắt đẹp ấy cong lên: "Ừ, nhờ vía lời cậu, chắc chắn sẽ thành công."
Đến điểm lặn, cậu bắt đầu mặc bộ đồ lặn.
Tôi ngồi xổm trên đất, giúp cậu kiểm tra thiết bị lặn xem có vấn đề gì không.
"Thập Vũ." Cung Húc gọi tôi.
"Hửm?" Tôi quay đầu nhìn cậu, cậu mặc bộ đồ lặn, những sợi tóc mềm mại bị gió biển thổi lay động, khiến người ta muốn giơ tay chạm vào.
"Nếu như lần này phá kỷ lục thành công, khi lên bờ tớ có điều quan trọng muốn nói với cậu." Ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc, trái tim tôi đập "thình thịch".
Tôi giả vờ bình tĩnh, trong lòng lại như dời non lấp bể : "Được, thực ra tớ cũng có điều quan trọng muốn nói với cậu."
Tôi lén quay đầu nhìn cậu, cậu ấy cũng giống tôi, trong mắt có chút mong đợi và chần chừ.
Như để che đậy điều gì đó, cậu nhặt chiếc mũ lặn đội lên đầu, mái tóc đen mềm mại bị giấu dưới lớp mũ. Cậu đi đến bên cạnh tôi, cúi xuống lấy bộ điều chế khí từ tay tôi.
"Chờ chút!" Tôi gọi Cung Húc sắp nhảy xuống nước lại, "Tớ xuống với cậu."
"Vậy cậu lặn đến 50m nhớ dừng lại, rồi lên bờ đợi tớ." Cậu đồng ý với yêu cầu của tôi.
Tôi nhanh chóng thay đồ lặn. Một năm trước tôi chỉ là người ngoại đạo, giờ đây tôi cũng có thể lặn xuống nước, nhưng độ sâu lặn của tôi chỉ có 50 mét.
Nhưng, thế thì có sao?
Cậu ấy ở dưới nước, tôi muốn bên cạnh cậu ở nơi đó. Tôi có điều quan trọng muốn nói với cậu ấy, tôi muốn trốn dưới nước nói với cậu ấy.
"Sẵn sàng chưa?" Cung Húc hỏi tôi.
Tôi chỉ tay "OK" với cậu, rồi chậm rãi lặn xuống điểm lặn.
Dưới biển có cá bơi, càng xuống dưới, màu cá càng đẹp hơn, khi đến 50 mét, tôi dừng lại.
Cung Húc vẫn đang tiếp tục lặn xuống nữa, cậu lặn xuống từ đằng sau tôi. Khi cậu lặn vượt qua tôi, một lượng lớn bọt khí phun ra từ miệng cậu.
Tôi luôn có cảm giác có gì đó không đúng, sao lại có nhiều bọt khí vậy?
"Cung Húc?" Tôi vươn tay muốn nắm lấy cậu, nhưng cậu lại trượt qua đầu ngón tay tôi.
Trong lòng biển tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước chảy.
Cảm giác tồi tệ đó trở nên mạnh mẽ hơn, cuối cùng tôi cũng biết được chỗ nào không đúng rồi! Những bọt khí nổi lên đó, đến từ bộ điều chế khí!
Khí ôxy tràn ra rồi!
Bộ điều chế có vấn đề!
"Cung Húc!"
Tôi nghĩ không tốt, nhanh chóng vượt giới hạn mình lặn đuổi theo xuống. Nhưng bất kể tôi lặn xuống thế nào, cũng vẫn thiếu một chút, chỉ còn thiếu chút nữa thôi.
Cung Húc, Cung Húc, Cung Húc...
Tôi gọi thầm tên cậu, nôn nóng đến mức nước mắt ngập tràn, trái tim tôi như bị bàn tay lớn nắm chặt, nếu tiếp tục như vậy sẽ nổ tung.
Cung Húc, cậu không được xảy ra chuyện! Chúng ta đã thỏa thuận rồi, cậu lặn thành công rồi có điều quan trọng muốn nói với tớ, chúng ta vẫn còn nhiều điều chưa nói, cậu không được xảy ra chuyện đâu, không được xảy ra chuyện, không được xảy ra chuyện gì đâu!
Tôi dốc hết can đảm và sức mạnh tiếp tục lặn xuống, nhưng không lặn sâu hơn được nữa. Dưới nước tối tăm, tôi có cảm giác như thấy Cung Húc mở mắt, sau đó cả người cậu chìm nhanh xuống nước, tay tôi không kịp bắt lấy.
Sau đó tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, ký ức rối bời. Có người đưa tôi lên mặt nước, trên bãi cát có rất nhiều người, tôi không biết họ đang nói gì, mặc dù giọng họ rất to, tôi chỉ thấy miệng họ mở ra đóng lại, không thể nghe rõ nội dung của cuộc trò chuyện.
Cung Húc đâu?
Cung Húc đã lên chưa?
Tại sao cậu ấy không ở đây?
Tại sao tôi tìm kiếm trong đám đông, nhưng mãi không thấy Cung Húc?
Tôi vô cùng lo lắng, vô cùng sợ hãi. Cậu ấy vụt qua ngón tay tôi, bọt khí như bong bóng nổi lên từ mép miệng cậu ấy. Thực ra, tôi đã hiểu rõ trong lòng, hiểu rằng Cung Húc đã nằm yên dưới đáy biển, không bao giờ quay trở lại nữa.
Nhưng tôi không muốn nghĩ về điều đó, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng làm tôi trở nên khó chịu. Nhưng thực tế không phải là nếu tôi không nhìn, không nghe, thì thời gian có thể dừng lại, mọi thứ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Người trên bãi cát đi tới đi lui.
Cung Húc được đưa lên, chiếc mũ lặn rơi xuống, mái tóc mềm mại bám đầy cát bụi. Tôi quỳ bên cạnh cậu, chậm rãi lấy tay phủi nhẹ đi chỗ cát dính trên đó.
Cậu ấy vốn là chàng thiếu niên sạch sẽ, với nụ cười chói cháng nhất, giọng điệu ấm áp nhất, nhưng bây giờ cậu ấy nằm đây, lạnh lẽo, không bao giờ mở mắt nữa.
Tôi vừa phủi và thì thầm nói chuyện với cậu. Thực sự tôi cũng không nhớ bản thân đã nói những gì. Có lẽ không thể tạo thành câu hoàn chỉnh, không ai nghe rõ tôi nói những gì.
Tại sao không thể phủi sạch những hạt cát đó? Tại sao cứ phủi mãi mà mái tóc đen của cậu vẫn bị làm bẩn?
Tại sao khuôn mặt trắng bệch tái nhợt của cậu ấy dưới ánh nắng mặt trời, lại càng trở nên trắng hơn?
Làm thế nào đây, Cung Húc?
Tớ phủi mãi không sạch, phủi thế nào cũng không sạch!
Tôi ôm đầu cậu ấy, quỳ giữa đám đông, không kìm được nước mắt gào khóc thật to.
Tất cả cảm xúc như tìm thấy lối thoát trào ra, chúng chen lấn đua nhau trào ra.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Cung Húc, cậu ấy chìm xuống ngay trước mắt tôi, sượt qua đầu ngón tay tôi. Nếu lúc đó tôi nắm chặt cậu ấy, nếu tôi đưa cậu ấy lên bờ, cậu ấy sẽ không chết.
"Tiểu Húc!"
Tiếng gọi thảm thiết đâm vào tai tôi, sau đó tôi bị kéo ra xa. Bố mẹ của Cung Húc đến, khuôn mặt họ tràn ngập sự đau đớn và tức giận, họ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm hận.
Tôi giữ chặt tay Cung Húc, không chịu buông ra, tôi không dám buông ra, tôi sợ nếu buông ra, tôi sẽ không bao giờ thấy cậu ấy nữa.
"Cô buông tay ra!" Một cô gái đi tới, giơ cao một tay lên, "Bép" một tiếng vào mặt tôi, "Tất cả là tại cô, cô hại chết anh trai tôi! Cô buông tay ra, tôi không muốn cô giữ chặt lấy anh trai tôi!"
"Đúng vậy, tất cả là do tôi hại cậu ấy, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Tôi lặp lại những lời xin lỗi, nhưng không có ai có thể tha thứ cho tôi, thậm chí là chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình.
Cô gái đó là em gái của Cung Húc, Cung Nhã. Cô ấy gỡ từng ngón tay từng ngón tay tôi, sau đó mạnh mẽ đẩy tôi ra, ném bộ điều chế khí hỏng vào mặt tôi, hét to: "Tại sao cô lại không phát hiện ra? Tại sao? Tại sao không phải cô dùng bộ điều chế khí này? Tại sao anh trai tôi phải chết, còn cô thì vẫn sống? Tại sao cô không chết đi..."
Cô ấy hét liên tục, hét mãi cho đến khi cô ấy không còn sức mới mệt mỏi ngồi xuống đất.
Cô ấy có cặp lông mày và đôi mắt giống với Cung Húc, nhìn thấy dáng vẻ đầy tức giận lại đau thương của cô ấy, tôi hoàn toàn không thể bào chữa.
Tôi cố gắng nhặt lên bộ điều chế hỏng đó từ dưới đất. Đúng vậy, trang bị lặn của Cung Húc là tôi kiểm tra, lúc đó tôi quá lơ đãng, cả người thấp thỏm, nghĩ sau khi lặn Cung Húc sẽ nói gì với tôi, tôi sẽ nói gì với cậu ấy. Đến mức tôi chỉ kiểm tra qua loa rồi đưa nó cho cậu ấy.
Mà chính hành động lơ đãng đó đã lấy đi tính mạng của Cung Húc!
Cung Nhã nói đúng, là tôi đã giết Cung Húc, là do tôi đã giết cậu ấy.
"Cô biết không? Hôm nay là sinh nhật anh ấy! Là sinh nhật 18 tuổi của anh ấy!" Cung Nhã ngồi xuống đất, nước mắt đầy mặt, hét lên với tôi đến khàn giọng.
Những lời này như dùng hết sức lực của cô ấy, sau khi hét xong, cô ấy cùng bố mẹ ôm Cung Húc khóc thảm thiết.
Tôi dùng sức giữ chặt miệng mình, không dám khóc thành tiếng trước gia đình Cung Húc.
Tôi thậm chí còn không biết hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Cung Húc.
Mười tám tuổi, những năm tháng đẹp nhất của đời người vừa mới bắt đầu, vậy mà giờ đây cậu ấy lại nằm đây, trên bãi cát ẩm ướt, lạnh lẽo, không thể tỉnh đậy nữa.
Cậu ấy nói: "Hôm nay là một ngày rất đặc biệt."
Cậu ấy nói: "Thập Vũ, cậu nghĩ hôm nay tớ có thể thành công không?"
Cậu ấy nói: "Nếu lần này tớ phá kỷ lục thành công, sau khi lên bờ, tớ có điều quan trọng muốn nói với cậu."
......
Cung Húc, Cung Húc... đều do tớ không tốt, tất cả đều là tại tớ!
Tại sao tôi không nghĩ đến việc ngày đặc biệt mà cậu ấy nói thực ra là sinh nhật 18 tuổi của cậu ấy?
Tại sao tôi không kịp nói lời "Chúc mừng sinh nhật" tới cậu?
Tại sao tôi chỉ tập trung vào những điều quan trọng đó là gì, mà không kiểm tra cẩn thận bộ điều chế khí?
Tại sao vì sự thiếu cẩn thận của tôi, làm cho cuộc đời trẻ trung và tươi đẹp của cậu đột ngột kết thúc vào ngày sinh nhật 18?
Tại sao?
Tại sao người chết không phải là tôi?
Tại sao Cung Húc chết, nhưng tôi vẫn còn sống?
Tôi giữ chặt tay bụm miệng, bụng tôi co thắt dữ dội...
Cung Húc, Cung Húc, tớ xin lỗi!
Rất xin lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro