Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Cậu sống trong những đám mây trắng mà gió thổi qua (2)

03

Cô ấy không ổn, rất không ổn.

Mộc Tư Nam đuổi theo một mạch đến cổng trường, trơ mắt nhìn Hạ Thập Vũ lên xe bus. Cậu nghĩ, cậu không thể để một cô gái bỏ đi một mình trong tình trạng như vậy.

Vừa đúng lúc, một chiếc taxi chạy tới, là xe trống. Cậu vẫy tay gọi xe, bảo tài xế đuổi theo chiếc xe bus phía trước.

Cậu luôn để ý xem cô \\\\\\\\\\\\\\\\\\\

ưcó xuống xe không, trong lòng có chút hối hận, lẽ ra cậu không nên nói câu đó.

Vì nguyên do là cậu, Cung Húc đã chết.

Nói như vậy, nghe thế nào cũng rất đau lòng, đặc biệt là nói với Hạ Thập Vũ. Mộc Tư Nam càng nghĩ càng hối hận, trong lòng cũng càng lúc càng trở nên lộn xộn.

Trong ấn tượng của Mộc Tư Nam, Hạ Thập Vũ là một cô gái ít nói, xinh đẹp. Lần đầu cậu biết đến sự tồn tại của cô là vào một cuối tuần của học kỳ hai năm một.

Mộc Tư Nam và Cung Húc là hàng xóm, sinh nhật họ chỉ cách nhau hai ngày, là bạn tốt, anh em thân thiết chơi từ khi còn nhỏ cho đến lớn. Từ mẫu giáo đến trung học cơ sở họ đều học cùng trường. Rồi khi kì thi trung học kết thúc, vì làm sai một tờ đáp án mà cậu không được tính điểm, nên không thể theo học ở trường của Cung Húc.

Nhưng dù có học ở hai trường khác nhau, điều này cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ. Tính ra điều duy nhất "không hợp" giữa họ, có lẽ là sở thích. Cung Húc thích nước, trong khi cậu thích rừng. Vì vậy, vào cuối tuần, vì sở thích khác nhau, cũng ít khi có thời gian gặp nhau.

Cuối tuần hiếm hoi đó, cậu và Cung Húc cùng nhau đến thư viện đọc sách. Sau một lúc, cậu phát hiện ánh mắt Cung Húc cứ luôn hướng về một nơi nào đó, cậu ấy đang lơ đãng.

Đây là điều vô cùng bất thường đối với người tài đức vẹn toàn, người mà chỉ tập trung vào việc học khi đang học như Cung Húc.

Mộc Tư Nam nắm bắt cơ hội, hỏi bóng hỏi gió, tìm kiếm câu trả lời, cuối cùng phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Thập Vũ.

Cuối tuần thư viện đông người, từng nhóm học sinh nhỏ tụ tập ở đây, cùng đọc sách, làm bài tập, chơi đùa. Trong đám đông, cậu nhìn theo ánh mắt trầm lặng của Cung Húc, bắt gặp một nữ sinh trong đám đông đó.

Nữ sinh đứng trước một kệ sách, từ vị trí nhìn của cậu, chỉ nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt cô. Cô có khuôn mặt trắng, đôi tai nhỏ khiến cô trông rất ngoan ngoãn. Cô mặc áo sơ mi trắng, váy kẻ ô. Mộc Tư Nam nhận ra đó là đồng phục của trường Cung Húc.

Hóa ra có người có thể mặc đồng phục đẹp như vậy.

Khoé miệng Mộc Tư Nam khẽ nhếch lên, có phần ác ý đẩy nhẹ cánh tay Cung Húc, nói đùa: "Này, mắt nhìn không tồi, tên gì vậy?"

Khuôn mặt của Cung Húc đỏ bừng lên tận mang tai, cậu ho khan hai tiếng, che đi sự xấu hổ của mình, rồi quay mặt đi, không muốn để ý câu đùa của Mộc Tư Nam.

"Ôi chà, Cung Húc đẹp trai của chúng ta cũng biết ngại cơ à!" Mộc Tư Nam cười ha hả hai tiếng, "Cậu đây là giấu đầu hở đuôi. Tớ nói này, có phải cậu thích cô ấy rồi không?"

"Tớ chỉ là cảm thấy, cô ấy khá tốt." Giọng Cung Húc nén rất thấp, câu nói ngắn ngủn như là nói từ đáy lòng cậu, "Cậu không cảm thấy sao?"

"Ừ..." Mộc Tư Nam nhìn cô gái, "Tớ không biết về cô ấy, nên tớ không đánh giá được, nhưng chỉ xét ngoại hình thôi đã đủ điểm rồi! Thằng nhóc trời đánh này, mắt nhìn không tệ chút nào. Cô ấy tên gì thế?"

Cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát cô. Cô đứng đó một cách yên bình trước kệ sách. Thật kỳ lạ, khi nhìn cô ấy, trái tim cậu bắt đầu trở nên bình lặng lại, buổi chiều hôm ấy có vẻ lười biếng thư giãn.

"Hạ Thập Vũ." Cung Húc trả lời, "Cô ấy tên Hạ Thập Vũ."

Hạ Thập Vũ à. Cậu lặp lại trong lòng mình mấy lần, thật là một cái tên hay, rất phù hợp với cô ấy. Khoé miệng cậu khẽ nhếch lên, tâm trạng bỗng dưng trở nên rất tốt.

Ban đầu cậu còn nghĩ, cô gái như thế nào mới có thể thu hút được Cung Húc, một chàng trai xuất sắc với đầy đủ đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật, bây giờ thì cậu thấy rồi. Cậu nghĩ, cô ấy chắc chắn là người xứng đáng đi bên cạnh Cung Húc.

"Cậu không nói cô ấy biết, cậu cảm thấy cô ấy rất tốt sao?" Mộc Tư Nam hỏi.

Cung Húc nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, tớ sợ làm cô ấy sợ."

"Hoá ra cậu còn là một cô gái nhút nhát nữa!" Mộc Tư Nam không kìm lòng được cười, "Tính dự định khi nào chính thức giới thiệu chúng tôi cho nhau vậy?"

"Ừm, sẽ có một ngày." Câu trả lời của Cung Húc rất tự tin. Tay áo trắng của cậu ấy cuộn lên, làm lộ ra cánh tay nhỏ gọn sạch sẽ, trông rất mát mẻ.

Tuy nhiên, Mộc Tư Nam không ngờ rằng, cậu ấy sẽ không đợi được đến ngày đó.

Lần thứ hai gặp Hạ Thập Vũ, là vào kỳ nghỉ hè lớp 11. Kỳ nghỉ hè năm đó cũng rất nóng, mặt trời như muốn hiến hết lượng nhiệt độ cho cả thế giới, không chút thương tiếc thiêu đốt trái đất.

Cậu nghe tin Cung Húc gặp nạn, cả người cứng đơ. Cậu nghĩ chắc có điều gì đó nhầm lẫn, cậu thiếu niên vừa mới bắt đầu thời thanh xuân tươi đẹp, làm sao có thể gặp nạn? Cậu thiếu niên khi nói về người con gái mình thích, đôi mày trở nên đặc biệt dịu dàng, làm sao có thể cứ thế không từ mà biệt, đi đến một thế giới khác?

Tuy nhiên, dù có khó chấp nhận đến đâu, sự thật vẫn là sự thật.

Nhìn thấy Cung Húc nằm trong chiếc quan tài thuỷ tinh, xung quanh cài đầy hoa trắng, cậu mới thực sự tin, người bạn tốt của mình, người anh em thân thiết, đã mãi mãi không thể trở lại.

Cung Nhã nói với cậu, rằng tất cả đều là lỗi của cô gái tên Hạ Thập Vũ. Nếu không phải vì cô ta, Cung Húc nhất định sẽ không nghĩ đến việc đi lặn, nhất định sẽ không thách thức kỷ lục lặn của mình vào đúng ngày sinh nhật thứ mười tám.

Cái chết của Cung Húc nằm ngoài ý muốn. Thiết bị lặn của cậu ấy gặp vấn đề, bộ điều chỉnh hô hấp bị hỏng.

Vào ngày tang lễ Cung Húc, Mộc Tư Nam gặp lại Hạ Thập Vũ. Cậu còn giật mình, thậm chí có chút khó tin rằng cô gái đó là Hạ Thập Vũ.

Người đứng trước kệ sách đó, đem lại cho người khác cảm giác yên bình lười biếng đó, bây giờ đã gầy đến nỗi không thể nhận ra là con người. Cô thất thần, đôi mắt trống rỗng không có điểm dừng. Cô như là đang trải qua một cuộc hỗn loạn.

Cậu đứng trong đám đông, đột nhiên trong vô thức, cảm thấy có chút chua xót.

Cung Húc đã chết ngay trước mặt Hạ Thập Vũ, không ai biết cô ấy đang phải chịu đựng điều gì, cảm giác tự trách cùng những lời chỉ trích đầy ác ý từ thế giới bên ngoài, có thể khiến một cô gái vốn yên bình phát điên.

Đúng vậy, nhìn cô ấy không khác gì một người điên. Cô ấy muốn vào linh đường, nhưng hết lần này đến lần khác bị Cung Nhã với mẹ của Cung Húc đuổi đi. Cô ấy không tức giận, ngã rồi lại đứng dậy tiếp tục đi vào.

Cô ấy trông rất nhếch nhác, nhiều người như vậy, nhưng không một ai giơ tay giúp đỡ cô ấy.

Ánh mắt tất cả mọi người đều lạnh lùng, chứa đựng sự căm hận điên đảo.

Khi mất đi người thân quan trọng, luôn có một người trở thành đối tượng bị căm ghét, nếu không thì làm cách nào giải toả những cảm xúc đau khổ ấy? Nhưng còn cô ấy phải làm sao?

Đối với cô gái đã hoàn toàn suy sụp này, cô ấy phải làm gì?

Mọi người đều đang thì thầm to nhỏ, đều đang chỉ trỏ về phía cô ấy, chỉ có Mộc Tư Nam thì không. Trong đôi mắt màu hổ phách của cậu, loé lên một chút u sầu.

Kịch bản kết thúc khi mẹ của Hạ Thập Vũ đến. Đó là một người phụ nữ trung niên, đau đầu vì đứa con gái, bà và Hạ Thập Vũ có chút giống nhau, khi còn trẻ, chắc bà cũng là một thiếu nữ xinh đẹp.

Thái độ bà rất nhún nhường, bà liên tục xin lỗi gia đình Cung Húc, ôm Hạ Thập Vũ gần như điên dại, đưa cô ấy đi.

"Tại sao anh trai tôi chết, cô ta vẫn sống, đều là lỗi của cô ta..." Cung Nhã vẫn lặp đi lặp lại câu nói này.

Mộc Tư Nam mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu không nói gì cả.

Cậu cũng rất buồn như Cung Nhã, vì người bạn tốt của cậu, người anh em thân thiết từ nhỏ đến lớn, đã mãi mãi không trở lại.

Cô gái đó, mặc dù đau đớn, nhưng ít nhất vẫn còn sống, cô ấy chỉ đau khổ một thời gian, đợi khi cô ấy thoát khỏi nó, thì sẽ có tương lai. Chỉ là điều này, đủ khiến Cung Nhã cảm thấy không công bằng.

Cậu nhanh chóng quên đi Hạ Thập Vũ. Cậu cố ý không nghĩ, không nghĩ về cô gái gầy gò kia có trở nên tốt hơn chưa.

Một năm nhanh chóng trôi qua.

Năm đầu tiên sau cái chết của Cung Húc, tại nghĩa trang với những bia mộ, cậu và Hạ Thập Vũ một năm sau, lần nữa gặp lại nhau.

04

Hôm đó, cậu cùng Cung Nhã đến nghĩa trang thăm Cung Húc.

Ngày 28 tháng 7, một ngày bình thường nhưng vì sự rời đi của cậu thiếu niên ấy mà trở nên khắc cốt ghi tâm, trở nên vô cùng đặc biệt.

Ở bên ngoài, Mộc Tư Nam mua một bó lan dạ hương. Khi mang theo bó hoa bước vào nghĩa trang, cậu thấy Cung Nhã và một cô gái khác đang cãi nhau.

Thực ra, nói như vậy cũng không đúng, không phải là cãi nhau, mà chính xác hơn là Cung Nhã đang trách móc một chiều. Sau khi bị chỉ trích, cô gái đó ngồi xuống đất nhặt những bông hồng trắng mà cô mang theo. Dáng vẻ cô cúi người xuống đất trông thật chật vật, thật khiến người khác đau lòng.

Một năm trôi qua, cô gái đó dường như không còn khùng khùng điên điên như trước, nhưng cũng không có vẻ đã thoát khỏi cái bóng sự ra đi của Cung Húc.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Mộc Tư Nam cúi xuống, giúp cô nhặt bông hồng cuối cùng.

Cô ngẩng đầu lên, vẻ sợ hãi như chú nai con vụt qua khuôn mặt cậu. Cậu đứng người phút chốc, ánh mắt đó thực sự làm cho người ta xao động.

Ánh mắt đó là gì thế!

Tràn ngập sự sợ hãi, tội lỗi, lo lắng, bất an và tuyệt vọng, như tất cả những cảm xúc tiêu cực đều lắng lại ở đó, không biết cuối cùng sẽ hòa trộn thành ánh mắt gì.

Bàn tay cô bị gai hồng đâm, một mớ hỗn độn đẫm máu. Mộc Tư Nam muốn nắm lấy cô, nhưng cô quay người quá nhanh rồi chạy đi, như có một thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo vậy.

Mưa càng lúc càng to, cô vội vã chạy, vì lo lắng mà còn ngã một cái. Rất nhanh cô bị mưa nuốt chửng. Cậu bật ô đứng nguyên chỗ cũ, trong lòng có chút không biết phải làm sao.

Chỉ là hôm nay cậu có hứng nên mới tới trường, muốn đến xem ngôi trường Cung Húc đã từng học như thế nào. Một năm trôi qua rồi, những người cùng tuổi cậu ấy, tất cả đều đã tốt nghiệp từ nơi này, chuẩn bị bước vào một giai đoạn mới trong cuộc đời, chỉ có Cung Húc là ở lại.

Cậu không ngờ rằng, Hạ Thập Vũ sẽ xuất hiện ở đây, bất ngờ đột ngột, cô ấy xuất hiện trước mắt cậu.

Đây là lần thứ ba Mộc Tư Nam đối diện tầm gần với Hạ Thập Vũ. Lần đầu tiên là tại đám tang của Cung Húc, lần thứ hai là tại nghĩa trang của Cung Húc, và lần thứ ba là tại lớp học mà Cung Húc đã từng học.

Mỗi lần tình trạng cô ấy đều khác nhau, ba lần, dù không phải là ít, nhưng không còn vẻ yên bình lúc đầu như khi cậu nhìn thấy cô qua ánh mắt Cung Húc ở thư viện nữa.

Nhìn Hạ Thập Vũ như vậy, tâm trạng cậu trở nên rất không vui. Cô ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ, cậu muốn cô đừng cười nữa, nhưng cô lại tức giận. Cậu kích thích tới cô, vì thế nên cô trở nên vô cùng cáu kỉnh.

Dáng vẻ đó, rất giống với Hạ Thập Vũ điên dại cậu gặp tại đám tang.

Vì vậy cậu mới đuổi theo. Xe bus tiếp tục di chuyển, taxi chậm rãi theo sau. Mộc Tư Nam có chút sốt ruột. Hạ Thập Vũ cần phải đến bệnh viện, cô ấy đập đầu khi té ngã, chảy rất nhiều máu, cậu không biết cô ấy có bị tổn thương đầu không.

Cuối cùng, xe bus dừng, Hạ Thập Vũ nhanh chóng chạy xuống từ cửa sau.

Cậu vội vã trả tiền, theo sau Hạ Thập Vũ chạy về phía trước. Ngoài trời vẫn đang mưa, mưa rất to. Cậu đuổi theo suốt cả chặng đường. Hạ Thập Vũ chạy vào khu đô thị, cậu vẫn luôn theo sau cô, thấy cô mở cửa. Nhìn thấy mẹ Hạ Thập Vũ kéo Hạ Thập Vũ luộm thuộm vào nhà, cậu mới yên tâm.

Cậu nghĩ rằng, mình nên xin lỗi cô ấy.

Cung Húc đã chết, sự đau khổ của Hạ Thập Vũ không ít hơn bất kì ai bọn họ. Họ có thể căm ghét Hạ Thập Vũ, nhưng Hạ Thập Vũ có thể căm ghét ai?

Rõ ràng là một cô gái thanh bình như vậy, cũng đột nhiên thay đổi trở nên như vậy.

Mộc Tư Nam đứng trong mưa, nước mưa trượt dọc theo khuôn mặt cậu, cậu quay đầu khẽ quay về. Người đi qua đều cầm ô, tất cả đều quay đầu nhìn cậu. Cậu không quan tâm, chỉ lấy tay lau sạch nước trên mặt, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chưa đến bến xe bus, cậu thấy mẹ của Hạ Thập Vũ lái xe chở Hạ Thập Vũ đi ngang qua. Giọt nước bắn lên từ bánh xe ô tô, làm ướt cả người lẫn mặt cậu.

Trong lòng cậu rối bời, mong rằng Hạ Thập Vũ không gặp vấn đề gì lớn.

Là bạn tốt của Cung Húc, cậu nên đồng lòng với Cung Nhã, cùng hận Hạ Thập Vũ, nhưng sau khi chứng kiến sự đau khổ và đấu tranh của cô ấy, cậu không biết phải tiếp tục căm ghét cô như thế nào.

Hơn nữa, Cung Húc còn vô cùng thích cô ấy như vậy.

Mộc Tử Nam nhớ rất rõ, mỗi khi Cung Húc nhắc đến Hạ Thập Vũ, ánh mắt cậu ấy luôn sáng rực. Mặc dù cậu ấy chưa bao giờ thừa nhận trực tiếp rằng cậu ấy thích Hạ Thập Vũ, nhưng cảm xúc thích đó không thể giấu được.

Cậu ấy thích Hạ Thập Vũ, rất rất rất thích.

Nếu không phải vì thích, sao cậu ấy lại mời Hạ Thập Vũ đi lặn vào ngày quan trọng như sinh nhật 18 tuổi? Sao cậu ấy lại muốn vượt kỷ lục cũ của mình trước mặt cô ấy?

Thực tế, vào ngày đó, có lẽ Cung Húc muốn thể hiện tình cảm của mình với Hạ Thập Vũ!

Bởi vì đã mười tám tuổi, đã là người lớn, vậy nên với Cung Húc người lớn, cuối cùng cũng có thể thổ lộ tình cảm với cô gái mà cậu ấy thích.

Nhưng thật đáng tiếc, tình cảm cậu ấy đột nhiên phải dừng lại, cậu ấy chết trước mặt người con gái mà cậu ấy yêu, để lại cho cô ấy đầy nước mắt, trái tim đầy đau đớn và sự căm hận từ cả thế giới.

Nếu Cung Húc biết được Hạ Thập Vũ biến thành dáng vẻ hiện tại, cậu ấy sẽ tự chịu đựng thế nào đây?

Chắc chắn sẽ rất đau lòng!

Đau lòng?

Mộc Tư Nam đột nhiên dừng bước, có cái gì đó lướt qua tâm trí cậu, cậu bất ngờ nhận ra một điều.

Tại đám tang, cô ấy điên dại, duy nhất cậu không nhìn cô ấy với ánh mắt căm ghét; sau đó tại nghĩa trang, cậu không kìm lòng được, cúi người nhặt một bông hồng trắng cho cô ấy; hôm nay, cậu lại kiên quyết đuổi theo cô ấy đến mức gần như là đeo bám...

Những hành động kỳ quái như vậy, nguyên nhân cơ bản nhất là - cậu thương xót, đau lòng cho cô.

Cậu cười chua chát, cảm thấy mình có thể đã bị điên rồi, nếu không thì làm sao có ý nghĩ ngớ ngẩn như vậy?

Người đó là Hạ Thập Vũ, chính bởi vì cô ta thiếu sót kiểm tra thiết bị, Cung Húc mới chết ngoài ý muốn!

Làm sao cậu có thể cảm thấy cô ta đáng thương chứ?

Cậu lắc đầu, cố gắng loại bỏ ý nghĩ này khỏi tâm trí, như thể nếu cậu có ý nghĩ này thì sẽ là phản bội lại tất cả mọi người.

Trong khi đó, mẹ của Hạ Thập Vũ lái xe vào bãi đỗ xe dưới hầm. Bà dẫn theo Hạ Thập Vũ ướt sũng vào phòng cấp cứu. Bà ấy đặt một chiếc khăn lên trán cô, nơi có thủng một lỗ, máu chảy ra không ngừng.

Đăng ký lấy số, thanh toán, chụp hình, thăm bác sĩ, mẹ Hạ Thập Vũ liên tục bận rộn.

Hạ Thập Vũ từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng. Trạng thái cô ấy không tốt, giống như đang mộng du, đồng tử mở to, không tia sáng nào lọt vào.

Bác sĩ Trương nhận điện thoại, đi xuống từ tầng sáu. Nhìn thấy bộ dạng Hạ Thập Vũ như thế, ông cũng sững người.

"Bị làm sao mà thành thế này?"

Bác sĩ Trương nhớ rõ, tình trạng Hạ Thập Vũ rõ ràng đã cải thiện, cô bé hồi phục khá tốt, tiếp tục như vậy, dần dần sẽ thoát khỏi bóng tối đó.

Nhưng bây giờ, nhìn Hạ Thập Vũ ngồi trên ghế như tượng không hồn, ông lại nghĩ nhất định do mình quá lạc quan rồi, cô bé vốn không hề tốt lên, mà rõ ràng càng ngày càng tệ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro