Chương 6
Lương Sơn CP
[ Nếu như không có ta, thế giới của ngươi sẽ thế nào]
Chương 6
"Uông tiên sinh, chúng ta còn cần đợi thêm bao lâu?" Uông Bình hỏi
"Cũng gần rồi, thế nhưng chúng ta còn cần một thời cơ."
"Hai ngày nay theo dõi thế nào?"
"Giống mọi khi, không có gì khác biệt." Uông Bình nói
"Được rồi, vậy chúng ta làm cho nó khác biệt."
"Vâng, ta lập tức đi làm." Uông Bình
"Lê Thốc, ta hôm nay nhận được một cái khăn tay dính máu." Lương Loan chỉ có thể cầu viện Lê Thốc, bây giờ cũng chỉ có thể liên lạc đứa bé này.
"Được, lập tức tới ngay, ở nhà chờ ta." Lê Thốc lo lắng nói
"Ừm, được." Lương Loan bất lực trả lời
Lương Loan nhìn thấy cái khăn tay dính máu này có chút quen thuộc, nhìn thật giống như là của Trương Nhật Sơn.
Lương Loan bắt đầu rối loạn, chắc không phải anh ta xảy ra chuyện gì nguy hiểm chứ.
Sẽ không đâu, thân thủ của anh ấy tốt như vậy. Nhất định sẽ không.
"Loan tỷ, chị khẳng định cái này là khăn tay của hội trưởng Trương sao?" Lê Thốc chờ đợi Lương Loan trả lời
Lương Loan gật đầu khẳng định. Nói "Bây giờ cậu hãy nhanh chóng đi đến KS Tân Nguyệt xem thử anh ấy thế nào, nhanh lên một chút a." Lương Loan vẫn là thua chính mình.
Đã nói là sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với anh nữa, nhưng gặp phải chuyện này, Lương Loan vẫn là sẽ vì người đàn ông đã quên mất cô này mà lo lắng.
"Chị đừng gấp, ta đi ngay. Ở nhà chờ tin ta." Lê Thốc xoay người ra cửa
Trương Nhật Sơn, tuyệt đối đừng có chuyện a! Lương Loan trong lòng nói thầm.
"Cái này là ai đưa cho ngươi?" Trương Nhật Sơn nhìn máu trên khăn tay hỏi
“Lương Loan!" Lê Thốc nói
“Ngươi biết cô ta." Trương Nhật Sơn cau mày nhìn người mà Ngô Tà chọn
"Đúng" Lê Thốc trả lời
“ Làm sao quen biết?" Trương Nhật Sơn tiếp tục truy hỏi
"Trước tiên đừng hỏi chuyện này, nhìn có phải là của anh không?" Lê Thốc lo lắng hỏi
“ Phải, thế nhưng vì sao lại đưa cho cô ta?" Trương Nhật Sơn ninh lông mày nghĩ
"Không đúng, trúng kế." Trương Nhật Sơn lập tức hiểu rõ
Lê Thốc vừa nghe lập tức phản ứng lại.
Lúc này Trương Nhật Sơn đã ra cửa đi xuống lầu.
"Ngươi biết nhà cô ấy ở đâu không?” Trương Nhật Sơn hỏi
"Biết, bây giờ lập tức đến đó à?" Lê Thốc lên xe hỏi
"Đúng, chỉ mong sẽ không quá muộn." Trương Nhật Sơn vẻ mặt rốt cuộc không thể bình tĩnh. Xem ra mặc kệ có nhớ hay không, chỉ có người phụ nữ này mới có thể làm cho cái lão già trăm tuổi này có vẻ mặt khác biệt này.
"Ngươi chỉ đường.” Trương Nhật Sơn nói xong liền khởi động xe
Lê Thốc nghiêm túc chỉ đường, Trương Nhật Sơn càng chạy càng nhanh.
Tại sao con đường này lại quen thuộc như vậy? Thật giống bản thân lái qua rất nhiều lần, Trương Nhật Sơn thầm nghĩ, gần đây Trương Nhật Sơn cũng đang nghĩ lại từ lúc gặp được Lương Loan, người hoặc sự việc liên quan tới cô đều có một loại cảm giác quen thuộc.
"Nơi này đúng không?" Trương Nhật Sơn hỏi
Lê Thốc kinh ngạc nhìn Trương Nhật Sơn, Lê Thốc đột nhiên cho rằng Trương Nhật Sơn nhớ lại cái gì. Hắn cũng chưa nói cho hắn biết nhà Lương Loan ở lầu mấy, số mấy, đều là chính hắn dựa vào cảm giác mà đi.
"Ừm, vào thôi." Lê Thốc nói
Trương Nhật Sơn đưa tay đẩy cửa, cửa không có khóa. Trong phòng không có ai, hơn nữa thật giống bị người xông vào, trong phòng đồ đạc bừa bộn rơi trên mặt đất.
"Vẫn là chậm một bước." Trương Nhật Sơn nói
"Đều do anh, đều do anh, nếu không vì anh, chị ấy căn bản sẽ không gặp phải chuyện như vậy." Lê Thốc cũng cảm giác Lương Loan xảy ra chuyện. Phát điên nói
"Ngươi, nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trương Nhật Sơn mặt bắt đầu trầm xuống
"Ta tại sao phải nói cho anh biết, anh không xứng biết, anh căn bản không xứng biết tất cả mọi chuyện của chị ấy." Lê Thốc phẫn nộ nhìn Trương Nhật Sơn. Hắn tại sao có thể quên Lương Loan, một nữ nhân tốt như vậy. Lê Thốc thấy không đáng thay Lương Loan
"Ngươi quậy đủ chưa?” Trương Nhật Sơn nặng nề nói
"Gọi điện cho Ngô Tà, đến ks Tân Nguyệt tìm ta." Trương Nhật Sơn quay đầu rời đi.
"Hội trưởng, muộn như vậy gọi ta đến làm gì đây?" Ngô Tà đã biết chuyện từ Lê Thốc, hắn biết nhưng vẫn hỏi.
"Cô ây là ai?" Trương Nhật Sơn lại không cùng hắn chơi trò đoán thiên cơ.
"Người nào?” Ngô Tà nghiên đầu hỏi
"Ngươi cũng biết, Lương Loan " Trương Nhật Sơn rốt cục nói ra cái tên này
"Là một nữ nhân ngu ngốc, đối với hội trưởng Trương mà nói, không quan trọng." Ngô Tà rất có hàm nghĩa cười nói
"Có quan trọng hay không, không phải ngươi định đoạt, ta không thích cảm giác mơ mơ màng màng." Trương Nhật Sơn tàn khốc nói, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng lực kinh sợ vẫn là rất lớn.
"Ta đã đáp ứng người ta không thể nói, thật xin lỗi, ta muốn tuân thủ lời hứa.” Ngô Tà nói
"Ai ?" Trương Nhật Sơn mặt cũng lạnh lên
"Ta không cho nói." Ngoài cửa đi vào một người phụ nữ, rất đẹp, quyến rũ bên trong có chút cường thế. Doãn Nam Phong
"Tại sao?" Trương Nhật Sơn quay đầu hỏi
"Ta không thể nhìn ngươi đem mình phá huỷ, cô ta là người nhà họ Uông, cô ta chính là là người nắm giữ Hỏa Phượng thập nhị linh là nhân tuyển kế vị tộc trưởng, hiểu chưa? Trương Nhật Sơn, ta cho phép ngươi không nhìn đến ta, thế nhưng ta không thể cho phép ngươi phá huỷ bản thân, hai người các ngươi cuối cùng là đối lập, hiểu không?”
"Ngươi nói cái gì?" Trương Nhật Sơn trong lòng một loại lửa giận vô hình nói
"Ngươi xem chính ngươi, chỉ cần vừa nhắc tới cái tên này, ngươi bình tĩnh, trầm ổn, ngươi tất cả đều sụp đổ vì cái tên này.” Doãn Nam Phong không kiên kỵ nói
"Ngươi đến cùng giấu ta cái gì, nói ." Trương Nhật Sơn thật sự không thích loại cảm giác bị lừa gạt thế này.
"Nói cho ngươi biết cũng không việc gì dù sao cô ta cũng đã bị mang về Uông gia." Doãn Nam Phong nói
"Ngô Tà, nói cho hắn đi, " Doãn Nam Phong chậm rãi đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa thả câu tiếp theo "Ngươi nhất định phải từ bỏ cô ta, nếu không ta không tiếc vì ngươi hai tay dính đầy máu." Doãn Nam Phong đi ra ngoài. Câu nói này lại làm cho Trương Nhật Sơn phát hiện đứa bé này lớn rồi, không còn llà một tiểu cô nương.
#fanfic_luongsoncp
>>> nữ phụ là đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro