Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Lương Sơn CP
[ Nếu như không có ta, thế giới của ngươi sẽ thế nào]
Chương 5

"Bác sĩ Lương, chuẩn bị xong chưa ? Có thể tan làm chưa?" Trương Ngọc Khôn đi vào phòng làm việc của Lương Loan.
Lương Loan đang đối diện với một người dáng vẻ như là bệnh nhân.
Người kia quay đầu nhìn lại, ba người đều bình tĩnh.
"Hắn như thế nào cùng ta..." Trương Ngọc Khôn nghĩ thầm
"Người này, thật giống..." Trương Nhật Sơn cũng hơi nghi hoặc một chút.
Lương Loan đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc.
"Cũng sắp xong rồi, chờ ta một chút, được không?" Lương Loan lộ ra một nụ cười xán lạn.
Trương Nhật Sơn chẳng biết vì sao trong lòng có chút không thích, nói rằng "Bác sĩ, chuyên nghiệp một chút được không? Xin hãy tôn trọng sinh mệnh bệnh nhân?” Trương Nhật Sơn nhìn Lương Loan nói
"Thưa anh, tay, cách tim còn rất xa." Lương Loan đáp lễ
"Có bệnh nhân a, vậy ta ở bên ngoài chờ cô là được rồi.” nói xong Trương Ngọc Khôn xoay người đi ra ngoài.
"Bạn trai cô?" Trương Nhật Sơn hỏi
"Liên quan gì đến anh sao?" Lương Loan oán khí rốt cục không khống chế được
Cô trách anh, sau khi cùng trải qua nhiều như vậy lại đem mình quên mất.
Cô trách anh, nếu như đã quên sao lại còn quay lại tiếp tục thăm dò mình , chẳng lẽ còn muốn lợi dụng cô.
"Bạn trai cô rất tuấn tú." Trương Nhật Sơn cười nói
"Ta biết!" Trương Nhật Sơn anh được lắm, biến hướng nói mình soái, có thể, lại bắt đầu con đường lừa gạt ta, Lương Loan trong lòng nghĩ
"Được rồi, nhớ kỹ đừng đụng nước. Còn có chính là sau này đừng như vậy, không cần phải bị thương, không có ý nghĩa." Lương Loan vẫn là đau lòng, cho dù cô biết đây là cách anh muốn lừa gạt cô, nhưng vẫn là không muốn anh bị thương.
Trương Nhật Sơn ninh lông mày nhìn về phía cô, con ngươi sâu thẩm dường như thật giống có thể nhìn thấu lòng người.
"Đã xong rồi, anh có thể đi đóng phí rồi." Lương Loan nhìn thấy cái ánh mắt này, cô quá hiểu rõ, đây là Trương Nhật Sơn muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Lương Loan quay đầu đi, không muốn để cho anh nhìn thấy trong mắt mình ẩn giấu lưu luyến cùng yêu thương.
"Ta không có..." Trương Nhật Sơn vừa mới nói được một nửa
"Không có mang tiền đúng không, ta chỗ này có, không cần trả lại, cũng không cần thiết lưu lại điện thoại! Coi như ta giúp anh." Lương Loan vội vàng từ trong bàn làm việc lấy ra một xấp tiền đặt ở trên cái tay không bị thương của Trương Nhật Sơn.
“ Tạm biệt, a, cũng không bao giờ gặp lại." Lương Loan nói.
Trương Nhật Sơn, không biết sao, nhìn bóng lưng này có chút nghĩ muốn đi đến ôm lấy cô, cũng chỉ ý niệm chợt lóe lên mà thôi.
"Cám ơn, ta sẽ đến trả lại cho cô." Trương Nhật Sơn đi khỏi
"Không cần, tốt nhất không nên đến." Lương Loan trong lòng oán giận nói
"Bác sĩ Lương, xong chưa . Có thể xuất phát chưa?" Trương Ngọc Khôn nhìn thấy Trương Nhật Sơn ra cửa liền lập tức đi vào.
"Sắp được rồi." Lương Loan thoáng ổn định lại cảm xúc.
"Uông tiên sinh ." Uông Bình nói
"Tra thế nào rồi?"
"Tạm thời không có tra được cái gì, Trương gia người hội trưởng kia đi đến bệnh viện, dường như là bị thương ." Uông Bình thành thật trả lời
"Ồ! Chỉ có vậy?"
"Đúng, "
"Tiếp tục theo dõi, theo ta phán đoán, không thể nào chỉ đơn giản như vậy ."
"Vâng!" Uông Bình chính thức tiếp nhận nhiệm vụ.
"Ta đến bệnh viện, người này có chút kỳ quái, cô ấy thật giống như là có thể đoán biết ta muốn nói gì ." Trương Nhật Sơn nghi hoặc cùng Ngô Tà nói.
"Phí lời, lừa người ta mà lại sử dụng lại lời thoại cũ, người ta lại không phải người ngu" Ngô Tà trong lòng oán thầm, chuyện Trương Nhật Sơn đi bệnh viện, Lương Loan đã nói cho Ngô Tà, hơn nữa cũng có nói nội dung cuộc nói chuyện. Ngô Tà cũng là buồn bực hội trưởng trăm tuổi này tại sao đối với chuyện tình cảm lại một chữ cũng không biết, biết mình đi thăm dò người ta, còn không cố gắng nghĩ lời thoại.
"Ồ! Như vậy a, vậy ngài cảm thấy người này có vấn đề sao?" Ngô Tà nhìn hội trưởng trăm tuổi có loại cảm giác buồn cười.
"Xem ra hai người lại muốn bắt đầu trải nghiệm chuyện trước đây.” Ngô Tà nhìn ra gì đó tựa như
“Nghĩ kỹ lại, ta vẫn cảm thấy Uông gia sẽ không rảnh rang đi theo dõi một người không quá quan trọng." Trương Nhật Sơn thật lòng nghĩ, anh nhớ lại quá trình gặp mặt Lương Loan, còn có chính là người sau cũng xuất hiện có dáng vẻ giống mình kia.
"Bác sĩ Lương, ta có chuyện muốn nói với cô." Trương Ngọc Khôn ngại ngùng cười, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Lương Loan đôi khi cảm giác anh chính là Trương Nhật Sơn, Trương Nhật Sơn chưa từng rời xa cô, không có quên cô.
"Có chuyện gì cứ nói?" Lương Loan cười
"Ta có thể thích cô không?" Trương Ngọc Khôn không tự tin nói ra khỏi miệng
Lương Loan thiếu chút nữa đem đồ trong miệng phun ra ngoài, người này so với mình còn trực tiếp.
"Cái này, ta vẫn chưa có chuẩn bị tốt, để bắt đầu một đoạn tình cảm khác.” Lương Loan áy náy nói
"Ta không có ép cô thích ta bây giờ, ta chỉ là hi vọng cô có thể cho ta một cơ hội thích cô." Trương Ngọc Khôn có chút kỳ vọng nhìn Lương Loan. Nhìn khuôn mặt này Lương Loan không có dũng khí từ chối hắn.
Lương Loan không biết nên làm sao. Biết rõ ràng anh không phải cái “ Anh” kia ở trong lòng cô, thế nhưng Lương Loan vẫn là không biết nên nói thế nào.

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro