Chương 4
Lương Sơn CP
[ Nếu như không có ta, thế giới của ngươi sẽ thế nào ]
Chương 4
"Lê Thốc, ngươi biết chuyện Loan tỷ bị theo dõi không?" Tô Vạn hỏi
"Ta cũng là vừa mới biết, Ngô Tà nói với ta." Lê Thốc đáp lại
"Tại sao a, chị ấy đã quay về cuộc sống bình thường, tại sao còn có người theo dõi chị ấy a?" Tô Vạn giống như bé cưng cứ thế truy hỏi.
"Ta cũng không biết a." Lê Thốc sao lại có thể không biết, chỉ là sự kiện kia càng ít người biết càng tốt, cậu không thể nói, cậu phải bảo vệ "Nữ thần" ở trong lòng của cậu.
"Ngô Tà, gần đây Uông gia những người kia có động tĩnh gì không?" Trương Nhật Sơn giống như mọi khi bình tĩnh
"Tạm thời không có, thế nhưng. . ." Hắn không biết nên nói như thế nào ra chuyện "Lương Loan" bị theo dõi , dù sao hắn đã đem nữ nhân này triệt để quên đi.
"Thế nhưng cái gì>." Trương Nhật Sơn ngẩng đầu nhìn Ngô Tà hỏi
"Chỉ là bọn họ hình như đang theo dõi một người phụ nữ." Ngô Tà thăm dò nói.
"Há, theo dõi một người phụ nữ ?" Trương Nhật Sơn có chút ngạc nhiên nhìn Ngô Tà
"Ừm, một bác sĩ." Ngô Tà đáp lại
"Bác sĩ?" Trương Nhật Sơn hỏi
"Tạm thời chúng ta cũng không có tra được bọn họ tại sao lại muốn theo dõi cô ấy!" Ngô Tà vẫn là không có nói ra, dù sao Lương Loan đã quay về cuộc sống trước đây, hắn không muốn quấy rầy người phụ nữ đáng thương này.
"Tiểu Hoa, ta không có nói cho hội trưởng chuyện của Lương Loan, ta thực sự không muốn quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy nữa." Ngô Tà có chút thông cảm và áy náy nói, dù sao lúc trước cũng là hắn kéo Lương Loan vào cuộc, cô ấy nỗ lực đến thế nào cuối cùng lúc thì, kết quả lại là như vậy.
"Đúng vậy a, ta cũng không muốn để cho cô ấy lại tiến vào cuộc phân tranh của chúng ta. . ." Tiểu Hoa cũng có chút đồng cảm.
"Thế nhưng người hội trưởng này của chúng ta không phải là một người đơn giản, ngươi cảm thấy hắn sẽ không điều tra sao?" Tiểu Hoa lại hỏi
"Aiya! Nếu như vậy, Lương tiểu thư có thể hay không…” Ngô Tà không có đem câu tiếp theo nói ra.
"La Tước, Khảm Kiên trở về rồi chưa?" Trương Nhật Sơn hỏi
"Đang trên đường về báo cáo, có thể lập tức sẽ đến ngay." La Tước trả lời.
"Hội trưởng, ta đã trở về." Khảm Kiên đi vào nói
"Tra được cái gì?" Trương Nhật Sơn bình thản hỏi
"Người bọn họ theo dõi tên là Lương Loan, là bác sĩ ngoại khoa." Khảm Kiên cẩn thận nhìn sắc mặt Trương Nhật Sơn.
"Lương Loan?" Trương Nhật Sơn lặp lại, cái tên này. Không biết vì sao nghe cái tên này có chút quen thuộc, thế nhưng bản thân nhớ lại một chút, xác định không quen biết người này.
"Cô ta có gì khác thường không?” Trương Nhật Sơn lại hỏi
Khảm Kiên nhìn thấy vẻ mặt Trương Nhật Sơn, rõ ràng hắn thật sự đem bác sĩ Lương quên đi, chỉ có thể đem tư liệu điều tra lần trước, một lần nữa giao cho hắn, Khảm Kiên trong lòng oán thầm "Lần này bác sĩ Lương phải xem chính bản thân cô rồi."
"Ồ! Chỉ đơn giản như vậy sao?" Trương Nhật Sơn không rõ hỏi
"Ừm, đến việc cô ta bị đá bao nhiều lần, ta đều tra ra, chính là không tra chuyện gì.” Khảm Kiên lặp lại một lần nữa câu nói lần trước.
"Ừm, ta biết rồi."
"Cái gì ngươi nói cho hắn rồi!" Ngô Tà bất đắc dĩ nói
"Đúng nha! Hắn để ta đi điều tra a." Khảm Kiên cũng là không có cách nào.
"Được, biết rồi." Ngô Tà vốn là đối với Lương Loan có chút áy náy, lần này xem ra hắn thật sự cần đến gặp người phụ nữ này lần nữa.
"Là ngươi, ta và các ngươi đã không còn bất cứ quan hệ gì, xin đừng lại đến quấy rầy cuộc sống của ta, cám ơn." Lương Loan có chút oán giận nói, nếu không phải vì người này, Lương Loan cô cũng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ.
"Trước tiên đừng nên tức giận, ta đến là có việc muốn nói với cô." Ngô Tà biết lần này đến chắc chắn sẽ không được cô đối xử tốt. Thế nhưng hắn nợ người phụ nữ này, hắn nhất định phải đến.
"Có người theo dõi cô, hơn nữa Trương Nhật Sơn cũng biết." Ngô Tà thật lòng nói
"Cái gì, cái gì, không thể nào, chờ một chút." Lương Loan bị sự việc bất chợt này làm cho bối rối.
"Không thế cái gì mà không thể, cô nắm giữ ấn ký chí cao của Uông gia, cô cho rằng Uông gia bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cho cô sao?" Ngô Tà nhìn, cái nữ nhân xui xẻo này.
"Nếu như vậy, sẽ không lại tới một lần nữa chứ?" Lương Loan có chút không thể tin tưởng hỏi, Lương Loan vốn không hề để ý chuyện bị theo dõi, bởi vì cô đã sớm cảm giác được.
"Lương tiểu thư, lần này đường do bản thân cô lựa chọn. Lần trước cô không có lựa chọn nào khác, lần này ta đến thông báo cho cô, chính là muốn cho cô tự mình lựa chọn." Ngô Tà nói
"Tại sao lại là ta, đổi lại người khác không được sao? Các ngươi buông tha ta được không? " Lương Loan oan ức nói
"Xong rồi, lời muốn nói cũng đã nói xong, hi vọng cô chính mình có thể nắm giữ cơ hội lựa chọn vận mệnh của mình." Ngô Tà hơi có hàm nghĩa nói
"Này, ai vậy? Lê Thốc, ta ở nhà, có việc đến nhà ta là được rồi, chỗ nào ta cũng không muốn đi." Lương Loan uể oải nói
Lương Loan cúp điện thoại, lại trở về vấn đề vừa mới suy nghĩ. Lựa chọn vận mệnh, đúng vậy, ta nên tự mình lựa chọn.
"Loan tỷ, người theo dõi cô chính là người Uông gia." Lê Thốc nói
"Ta biết!" Lương Loan bình tĩnh nói
"Trương Nhật Sơn cũng đã biết." Lê Thốc thăm dò, nhìn về phía Lương Loan.
"Ta biết." Lương Loan tiếp tục bình tĩnh.
"Vậy chị định làm như thế nào?" Lê Thốc hỏi
"Không biết, ta làm sao biết ." Lương Loan rốt cuộc nhịn không được nói
"Được được được, chị đừng có gấp, ta không hỏi là được." Lê Thốc lập tức dỗ cô.
"Khảm Kiên, bác sĩ kia ở bệnh viện nào?" Trương Nhật Sơn hỏi
"Bệnh viện nhân dân Thuận Kinh" Khảm Kiên có chút chột dạ nói
"Ừm, biết rồi." Trương Nhật Sơn có chút nghĩ ngợi rồi đáp lại
"Bác sĩ Lương, buổi tối có rảnh không ? Cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không ?" điện thoại Lương Loan nhận được một tin nhắn.
"Ồ! Có lẽ là được. Buổi tối tới bệnh viện tìm ta." Lương Loan hồi âm
Aiya! Đi ra ngoài giải khuây cũng tốt. Nếu đã nói xong thì không cần phải lưu luyến cái gì nữa.
"Bác sĩ Lương, có bệnh nhân cần khám gấp." Y tá gọi điện thoại đến
Lương Loan đã thay xong thường phục, bất đắc dĩ nói "Tại sao mỗi lần sắp tan làm đều đến khám a?”
"Tùng tùng tùng." Mời vào
Lương Loan dựa bàn viết một vài thứ
"Bác sĩ."
"Oanh" âm thanh quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi Lương Loan nước mắt đều muốn rơi xuống.
Lương Loan ngẩng đầu nhìn người đến, rất muốn xông đến ôm lấy anh. Thế nhưng loại ánh mắt xa lạ kia, khiến cô tỉnh táo lại.
"Làm sao bị thương? "
"Lúc thái rau làm bị thương." Trương Nhật Sơn mặt không cảm xúc nói
Trương Nhật Sơn anh hay lắm, thật sự là không coi Lương Loan ta là gì mà, một lời nói dối có thể dùng hai lần. Anh nghĩ ta là đồ ngốc sao? Bị lừa một lần có thể nói là không cẩn thận, nếu như bị lần thứ hai, chính là rất ngu ngốc.
"Ồ!" Lương Loan bắt đầu tiến hành xử lý vết thương.
"Người bản địa?" Trương Nhật Sơn rốt cuộc mở miệng
"Có chuyện gì sao? Ta đang làm việc, xin đừng quấy rầy ta, xin hãy quý trọng thân thể của mình, cám ơn!" Lương Loan lời lẽ vô tình nói
Trương Nhật Sơn, bỗng nhiên nhìn thấy Lương Loan ngẩng đầu trừng mắt hướng về mình, rất quen thuộc, nhưng chỉ là nhớ không được người này.
"Chúng ta từng gặp qua chưa?" Trương Nhật Sơn hỏi
"Không có, đã nói anh không nên quấy rầy ta." Lương Loan rốt cuộc vẫn nhịn không được,
"Chúng ta từng gặp qua đúng không?" Trương Nhật Sơn hỏi
"Không thể, ta chưa từng gặp qua anh, cũng không quen biết anh" Lương Loan tức giận trả lời, nếu như anh đã lựa chọn quên ta, như vậy ta cũng có thể lựa chọn vận mệnh của mình.
#fanfic_luongsoncp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro