Chương 3
Lương Sơn CP
[ Nếu như không có ta, thế giới của ngươi sẽ thế nào ]
Chương 3
"Bác sĩ Lương, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta chuẩn bị đi đây!" Tiểu Tề đi vào văn phòng.
"Được rồi, biết rồi." Lương Loan có chút uể oải nói
"Bác sĩ Lương, cô vẫn chưa trang điểm sao?" Tiểu Tề hỏi
"Há, quên. Không sao!" Lương Loan sờ sờ mặt mình
"Không được, cô mau trang điểm một chút a, chúng ta chờ cô. Nhanh lên một chút!" tiểu Tề sốt ruột nói
"Được, được, được, biết rồi." Lương Loan cũng bắt đầu buồn bực, bản thân làm sao biến thành như vậy, Lương Loan như vậy không phải là mình a. Không được, tuyệt đối không thể, Lương Loan đột nhiên giống như đã quyết định làm gì đó.
"Được rồi, có thể xuất phát!" Lương Loan nỗ lực cho mình một cái tự tin mỉm cười. Lương Loan, không pahir chỉ là một người đàn ông thôi sao, nếu không thể yêu nhau, như vậy chúng ta như cá quay về với nước, quên đi chuyện trên bờ đi. Lương Loan ở trong lòng cùng "Anh" tạm biệt, chỉ cần Trương Nhật Sơn anh bình an vô sự, tất cả đều "Không quan trọng".
"Bác sĩ Lương, người này là bạn trai ta, còn vị này là Trương Ngọc Khôn bạn tốt của hắn." Tiểu Tề tự hào giới thiệu.
"Bác sĩ Lương, xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu a" bạn trai tiểu Tề lễ phép nói.
"Bác sĩ Lương, xin chào." Trương Ngọc Khôn lễ phép đưa tay ra.
Lương Loan ngây người, khuôn mặt này quá giống, cùng Trương Nhật Sơn có hơn 90% tương tự chỉ là có chút trẻ tuổi, người này ăn mặc áo trắng mũ sam, càng lộ vẻ dương quang có tinh thần. Đặc biệt là nét cười của hắn có cảm giác chữa trị.
"Bác sĩ Lương ." Tiểu Tề gọi nhắc nhở Lương Loan.
"Há, thật xin lỗi, chào anh, ta tên Lương Loan." Lương Loan lúng túng cười. Lương Loan cũng đưa tay ra. Lương Loan làm sao cũng không có nghĩ đến người này ở cuộc sống tương lai cùng với cô có một chút không rõ quan hệ.
"Bác sĩ Lương của chúng tôi là bác sĩ hàng đầu ngoại khoa của bệnh viện chúng tôi đấy! Không biết là có bao nhiêu người quỳ dưới áo của bác sĩ Lương đây a, chỉ có điều là cô ấy nhìn không trúng được ai!" Tiểu Tề nhìn vẻ mặt và biểu tình của hai người này, thuận thế bỏ thêm câu cuối.
"Tiểu Tề, không cho nói lung tung." Lương Loan biểu tình ngượng ngùng.
"Há, thật sao?" Trương Ngọc Khôn cười nhìn về phía Lương Loan.
"Đương nhiên không phải, không thể nào, đừng nghe cô ấy nói lung tung." Lương Loan lập tức phản bác.
"Ta không có nói lung tung a, trước đó vài ngày còn có một soái ca vừa cao lại có tiền, người cô tìm ấy, chúng ta nói chuyện này đi..." Tiểu Tề cũng nhìn thử vào người bạn tốt của bạn trai cô.
"Đừng lại nói lung tung, " Lương Loan có chút oán trách nói.
"Được được được, ta không nói." Tiểu Tề rốt cuộc cũng hiểu rõ, hôm nay bác sĩ Lương có chút khác thường. Bác sĩ Lương đã lâu không xuất hiện vẻ mặt như thế, hóa ra là vì nguyên nhân này.
"Trương tiên sinh, làm công việc gì?" Lương Loan vì muốn phá vỡ cục diện lúng túng, chủ động nói
"Ta là khảo cổ học, hiện tại làm giám định đồ cổ." Trương Ngọc Khôn mỉm cười trả lời.
"Nghe nói ngươi cũng đang chuẩn bị mở tiệm đồ cổ, lúc mà Trương Ngọc Khôn đến trường lúc ấy còn là sinh viên tài cao, còn bị các bạn nữ đánh giá là giống cỏ thì phải?” Bạn trai tiểu Tề đùa giỡn nói
Lương Loan cũng là che mặt mà cười. Trương Ngọc Khôn lúng túng cười.
Bữa tối lần này rất hòa hợp, Lương Loan và Trương Ngọc Khôn có trao đổi phương thức liên lạc.
"Reng reng" điện thoại của Lương Loan bỗng nhiên vang lên, Lương Loan đang cố gắng vì dung nhan của mình, mang theo mặt nạ từ phòng tắm đi ra, "Đêm hôm khuya khoắt ai vây?" Lương Loan lầm bầm lầu bầu
"Xin chào, ta là Trương Ngọc Khôn" tin nhắn kết bạn từ Wechat. Lương Loan vừa nhìn biết là hắn, do dự một chút, vẫn là đồng ý bấm thêm vào.
"Bác sĩ Lương, có quấy rầy cô không?" Trương Ngọc Khôn gửi tới tin nhắn
"Không có, đoán chừng trễ một chút nữa khả năng sẽ quấy rầy, ha ha!" Lương Loan gửi lại tin nhắn.
"Ngày hôm nay quen biết bác sĩ Lương thật rất vui, sau này có thể cùng nhau trò chuyện ăn một bữa không?" Trương Ngọc Khôn hỏi.
"Chắc là có thể, nếu như thời gian cho phép." Lương Loan hồi âm, kỳ thực nếu như là Lương Loan trước đây khẳng định trực tiếp đồng ý, thế nhưng bây giờ Lương Loan ... đã không còn dũng khí.
Cô bây giờ ngay cả việc chứng thực Trương Nhật Sơn có phải hay không mất trí nhớ cô cũng không có dũng khí, cô sợ, cô sợ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Trương Nhật Sơn, cô sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, bản thân nỗ lực lâu như vậy đến cuối cùng lại là kết quả như thế. Lương Loan trong lòng tâm tình rất tồi tệ.
Lương Loan tự cười giễu mình, con đường tình cảm của cô thật giống như Tây Du Ký đồng dạng, còn yêu quái thì cứ đến từng từng từng con một. Yêu và được yêu đều cần có dũng khí, hiện tại bất kể là yêu hay là được yêu, Lương Loan đã không còn dũng khí. Cho nên cô do dự...
"Sư phụ, người nói cái gì, Loan tỷ bị người ta theo dõi, có thật không?" Tô Vạn hỏi. Từ sau khi trải qua sự kiện kia Lương Loan cũng không có liên lạc gì với bất kỳ người nào của Cửu Môn bao gồm cả hội trưởng Trương, vì sao chị ấy lại bị người ta theo dõi đây?”
#fanfic_luongsoncp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro