Chương 10
Lương Sơn CP
[ Nếu như không có ta, thế giới của người sẽ thế nào ]
Chương 10
Ngay lúc đi vào phúc địa núi Côn Luân. Lương Loan bắt đầu có chút phản ứng khi lên núi cao.
"Tộc trưởng, cô còn đi được chứ?" Trương Ngọc Sơn lo lắng hỏi
"Không sao, lên đường quan trọng hơn." Lương Loan có chút uể oải nói
"Hay là dùng cái này đi." Trương Nhật Sơn lấy ra bình dưỡng khí đã chuẩn bị sẵn. Lúc đó, chuẩn bị vật dụng thời điểm, anh đã nghĩ đến cô có thể sẽ cần, một cô gái lớn lên ở thành thị, chưa bao giờ gặp những vấn đề này, đương nhiên không sẽ nghĩ tới.
"Ừm, cám ơn!" Lương Loan nhìn bình dưỡng khí, cô chợt cảm giác "Anh" nhớ lại mình. Nhưng nhìn vẻ mặt Trương Nhật Sơn cảm giác lại không phải.
"Được rồi, tiếp tục xuất phát." Cô không muốn làm mọi người chậm lại.
Núi càng leo càng cao, đồng thời Lương Loan cũng càng ngày càng vất vả. Cô vẫn kiên trì, cô nhất định phải đem kế hoạch hoàn thành, cho dù có phải trả giá lớn, dù có đau đớn thê thảm, nhưng nhớ đến bóng lưng cô độc của Trương Nhật Sơn. Cô nhất định phải đi đến cùng.
"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi." Lương Loan hô
"Là nơi này sao, ta an bài người qua đó." Trương Nhật Sơn vội vàng nói
"Không được, phải tự mình leo lên." Lương Loan mệt mỏi nói
"Thế nhưng thân thể của cô có chịu được không?" Trương Ngọc Sơn lo lắng nói
"Được, không sao, coi như là rèn luyện đi." Lương Loan miễn cưỡng mỉm cười.
"Ta đi cùng cô." Trương Nhật Sơn kiên định nhìn, cái ánh mắt này bao hàm rất nhiều ý tứ.
Lương Loan gật đầu, loạng choạng leo lên trên, Trương Nhật Sơn theo sau ngay sau đó, bóng dáng hai người càng ngày càng nhỏ.
"Cuối cùng cũng đến nơi, Trương Nhật Sơn" Lương Loan lập tức trải dài trên mặt đất.
"Ở đây nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta đi vào trong." Trương Nhật Sơn nhìn Lương Loan
"Ừm, được." Lương Loan cười cười đáp lại, nhưng trong nụ cười này có khổ sở cùng bất đắc dĩ.
"Uông tiên sinh, tộc trưởng đã đến núi Côn Luân." Uông Bình báo cáo
"Đây đúng là khổ mệnh uyên ương a, theo kế hoạch tiến hành."
"Vâng." Uông Bình đáp lại
"Trương Nhật Sơn, anh nhớ cẩn thận a." Lương Loan cố gắng đi vào trong động.
"Ừ"
Vô số lần được Trương Nhật Sơn ngăn ở phía sau, Lương Loan đối với bóng lưng này có phần lưu luyến không muốn rời xa.
"Trương Nhật Sơn đừng động." Lương Loan kêu anh lại
Lương Loan nghiêng người đi đến trước Trương Nhật Sơn ngồi xuống, rồi nói "Được rồi."
Lương Loan lấy ra thủy chủ đã chuẩn bị sẵn, trên tay vạch một đường, máu rơi vào trong đồ án trên mặt đất. Chỉ nghe một tiếng ken két một cái cửa nhỏ mở ra "Được rồi, lấy được đồ vật rồi." Lương Loan sắc mặt tái nhợt nói
"Trương Nhật Sơn, cám ơn đã cùng ta đến đây. Tất cả rất nhanh sẽ kết thúc." Lương Loan vừa nói xong, mắt liềntối sầm lại
"Chúng ta ở đâu đây?" Lương Loan tỉnh lại, chỉ thấy mình ngồi ở ở ghế sau xe, gối đầu trên vai Trương Ngọc Sơn.
"Chúng ta đang trên đường quay về." Trương Ngọc Sơn đau lòng nhìn Lương Loan
"Trương Nhật Sơn đâu?" Lương Loan hỏi
"Anh ta đã sớm quay về. " Trương Ngọc Sơn có chút tức giận nói
"Cũng tốt, chúng ta cũng có thể trở về trụ sở." Lương Loan vô lực cười nói
"Uông tiên sinh, mấy ngày không gặp có chút tiều tụy a!" Lương Loan cười nhìn
"Tộc trưởng, lần này xem ra rất thuận lợi."
"Coi như tạm được, nghe nói Uông tiên sinh gần đây có chút hành động, không biết có được thuận lời không?" Lương Loan làm bộ ân cần hỏi
"Tộc trưởng nhọc lòng, không biết tộc trưởng sau này có dự tính gì?
"Ta dự định về tổ địa, ta ở trong lúc lễ quán đỉnh phát hiện một bí mật, muốn đi xem thử." Lương Loan nói
"Há, thế có liên quan đến gì không?"
"Bí mật Trương gia, tiên sinh có thể nguyện ý đi cùng ta." Lương Loan dò hỏi.
"Chuyện này..."
"Được rồi, suy nghĩ kỹ đi." Lương Loan nói xong liền đi ra ngoài.
Lương Loan sau khi kế nhiệm tộc trưởng phát hiện không phải tất cả người Uông gia đều cố chấp với những thứ kia, cũng có một số người nghĩ tới cuộc sống yên ổn, chỉ là khổ nỗi...
"Trương Nhật Sơn, món đồ đó anh hãy giữ cẩn thận. Đợi ta từ tổ địa về, chúng ta lại tiếp tục tiến hành bước kế tiếp. Còn có lần này cám ơn anh." Lương Loan ngẩng đầu nhìn anh
"Tổ địa là..." Trương Nhật Sơn hiếu kỳ hỏi
"Cổ Đồng Kinh" Lương Loan nhẹ nhàng trả lời
"Cô sao lại quay về đó?" Trương Nhật Sơn có chút chấn động hỏi
"Nhất định phải trở về đó, chỉ có đến đó kế hoạch mới có thể tiến hành thuận lợi." Lương Loan nói
"Kỳ thật kế hoạch này không cần phải gấp gáp như vậy." Trương Nhật Sơn có chút do dự, đây là lần đầu tiên anh do dự đối với tương lai của anh, đối với trách nhiệm của anh.
"Trương Nhật Sơn, nếu đã bắt đầu chúng ta đã không thể dừng lại được nữa rồi, chúng ta nhận mệnh đi, có thể đây là lão thiên gia muốn đùa giỡn chúng ta. Từ ngày anh mất đi ký ức thì chúng ta đã không thể quay về rồi." Lương Loan đến cuối cùng vẫn rơi nước mắt trước mặt anh, nàng vẫn luôn đè nén lại nội tâm yếu ớt của mình, nhưng giờ phút này đây, cô đã không thể đè nén được nữa, bởi vì cô sợ, cô sợ mình.....
#fanfic_luongsoncp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro