Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Lương Sơn CP
[ Nếu như không có ta, thế giới của ngươi sẽ thế nào? ]
Chương 1

"Trương Nhật Sơn, không có huyết thanh, làm sao bây giờ? Cho dù chúng ta đi ra ngoài, nhưng nọc rắn này..." Lương Loan lo lắng nói
"Không sao, chỉ cần ra khỏi Cổ Đồng Kinh, sẽ có người tiếp ứng chúng ta" Trương Nhật Sơn an ủi trấn an Lương Loan.
"Ừm, nhất định có thể" Lương Loan kiên định nhìn Trương Nhật Sơn, trải qua nhiều như vậy, cô thật sự không thể nào tiếp nhận được việc Trương Nhật Sơn sẽ như vậy mà rời khỏi cô.
Nhìn Trương Nhật Sơn đi vất vả, Lương Loan trong lòng không giấu được cảm giác càng ngày càng lo lắng.
"Trương Nhật Sơn, kiên trì một chút nữa là được!" Lương Loan thân thể gầy ốm nâng Trương Nhật Sơn chật vật đi.
"Trương Nhật Sơn, chúng ta rốt cục cũng ra khỏi Cổ Đồng Kinh!” Thân thể Lương Loan cũng đến cực hạn, cuối cùng té xỉu ở trên cát vàng.
Lương Loan hôn mê mấy ngày, rốt cục cũng tỉnh lại. Phát hiện mình nằm trong bệnh viện, mùi vị quen thuộc, màu sắc quen thuộc, gương mặt quen thuộc khiến cô cho rằng đây là mộng cảnh.
"Bác sĩ Lương, cô tỉnh rồi!" Tiểu Mao vui vẻ gọi
"Bác sĩ Lương tỉnh rồi." Tiểu Tề khẩn trương nói.
"Ta đã ngủ mấy ngày?" Lương Loan vừa hỏi vừa ngồi dậy
"Hơn một tuần lễ, cô đừng ngồi dậy a" Tiểu Mao lo lắng nói.
"Ta là bác sĩ, ta biết thân thể của chính mình." Lương Loan ngồi xong nói
"Đúng rồi, cùng với ta có hay không đưa đến một người đàn ông cao cao? " Lương Loan chợt nhớ tới cái gì, lập tức hỏi.
" Có, có điều so với cô hắn tỉnh lại sớm, hắn đã xuất viện." Tiểu Mao nói
"Há, anh ta không có nói lại cái gì sao?" Lương Loan có chút buồn bực hỏi.
"Không có a, người ta sau khi tỉnh lại thì có một phụ nữ đến làm thủ tục xuất viện cho hắn liền rời đi!” Tiểu Mao nói
" Phụ nữ ." Lương Loan trong lòng có chút cảm xúc không nói ra được.
"Được rồi, ta cũng không sao rồi, ta một lát cũng làm thủ tục về nhà." Lương Loan che giấu cảm xúc nói
"Ồ! Tiền nằm bệnh viện của cô đã được một cậu bé dáng vẻ học sinh trung học đến đóng rồi, hắn nói cô tỉnh lại thì gọi điện thoại cho hắn." Tiểu Mao lập tức bỗng nhiên nhớ ra
"Ta quên gọi điện thoại" Tiểu Mao lập tức lấy điện thoại ra

"Này, học sinh cấp ba, bác sĩ Lương tỉnh rồi." Tiểu Mao nói điện thoại.
" Để ta nói đi!" Lương Loan nhận lấy điện thoại.
"Ai vậy, ồ, Tô Vạn a, ta phải về nhà" Lương Loan bình tĩnh nói.
"Loan tỷ, ta đến đón chị." Tô Vạn vui mừng nói
"Không cần, ngươi nếu như muốn gặp ta, thì đến nhà ta đi." Lương Loan nói
"Được rồi, một lát đến nhà gặp." Tô vạn nói.
“ Được." Lương Loan nói xong cúp điện thoại.
"Đi, về nhà." Lương Loan trong lòng có quá nhiều nghi vấn, cần phải có người đến giải đáp, nhân tuyển tốt nhất xuất hiện.
"Loan tỷ, chị lần này quá lợi hại." Tô Vạn hưng phấn nói.
"Lợi hại cái gì, suýt chút nữa không chết bên trong, may là có Trương Nhật Sơn giúp ta ngăn cản một chút, con rắn đó mới không có cắn được ta." Lương Loan may mắn nói.
"Ồ! Đúng rồi, lần này chị trở về, cần phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày a." Tô Vạn lập tức nói
Không đúng, ngày hôm nay làm sao vừa nhắc tới Trương Nhật Sơn, hắn liền ngắt lời lảng tránh, tuyệt đối có chuyện. Lương Loan trong lòng suy đoán.
"Tô Vạn, nói Trương Nhật Sơn đâu rồi, tại sao xuất viện nhanh như vậy?” Lương Loan nghiêm túc hỏi.
"Khỏe rồi, thì xuất viện chứ." Tô vạn rõ ràng có chút lo lắng
"Không thể nào, ta còn ở bệnh viện, anh ta không thể nào lại xuất viện trước ta, nói rốt cuộc có chuyện gì, anh ta sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?" Lương Loan bất an hỏi.
"Người ta mới không có chuyện gì xảy ra a." Tô Vạn vẻ mặt có chút không thể nói
"Cuối cùng là sao, nói nhanh một chút" Lương Loan lần này thật sự nôn nóng. Dù sao Trương Nhật Sơn bên trong người có độc rắn. Bây giờ cơ thể Trương Nhật Sơn rất quan trọng so với mọi thứ.
"Ai nha! Được rồi, được rồi, chị đừng gấp, ta sẽ nói cho chị biết, thế nhưng chị ngồi xuống trước, ta sợ chị không tiếp nhận được.” Tô Vạn lo lắng nói
"Biết rồi, chỉ cần anh ấy không chết, ta không có gì không chấp nhận được.” Lương Loan nghiêm túc trả lời.
"Nghe sư phụ của ta nói, Hắc Mao xà có thể chứa đựng ký ức, thế nhưng..." Tô Vạn không biết phần sau Lương Loan có thể tiếp nhận hay không
"Thế nhưng cái gì nói mau" Lương Loan sốt ruột nói.
"Thế nhưng, thế nhưng bên cạnh đó có một trường hợp nó cũng có thể tiêu trừ ký ức." Tô Vạn cẩn thận trả lời.
"Có ý gì ?" Lương Loan có chút mơ hồ hỏi.
"Được rồi, nói thật thì hội trưởng Trương cũng không có chuyện gì, chỉ là đem chị quên đi, chị hiểu chưa?" Tô Vạn thực sự không muốn thấy Lương Loan như vậy.
"Cái gì ? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói a?" Lương Loan có chút mơ hồ
"Chính là độc của Hắc Mao xà gặp phải máu của người nhà họ Trương sẽ sản sinh ra một loại tình huống khác, trúng độc người sẽ không chết, thế nhưng sẽ mất đi bộ phận ký ức, hội trưởng Trương mất đi bộ phận ký ức chính là những chuyện liên quan đến chị. Cái này cũng là nghe sư phụ của ta nói." Tô Vạn nhanh nhanh lấy sư phụ ra làm bia đỡ đạn, hắn thật sợ Lương Loan sẽ đem hắn cắt ra từng mảnh.
Lương Loan không nói gì thêm, Tô Vạn thấy tình huống không đúng, yên lặng chuồn ra khỏi nhà Lương Loan.
Lương Loan một buổi tối không hề cử động qua, vẫn ngồi ở nơi đó.

>>> tác giả của bộ Nguyện không tỉnh mộng. Hiểu rồi đó ^^ Ngược! Ngược nữa! Ngược mãi.

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro