Mùa thu, lá vàng và những nỗi nhớ...
Lá vàng rơi trong một buổi chiều thu... Lá vàng rơi, lá vàng buồn.... Lá bay đi. mang theo cả những nỗi buồn khắc khoải trong lòng ai, mang theo những vấn vương cùng những nụ cười giòn tan trong gió, mang theo cả những lần trông ngóng chờ đợi... Thế là tất cả lại trở thành quá khứ. Chưa bao giờ cái thế giới yên bình của tôi lại trở đên quay cuồng và mất kiểm soát như thế này và cũng chưa một lần tôi có cảm giác ấy.... Mùa thu ấy đã khởi đầu cho tất cả. Ngày ấy, là vàng, nắng và gió dẫn lối cho ta gặp được nhau...
Cảm xúc ấy, gọi là gì nhỉ, nỗi buồn ư? "Ừm, có lẽ là thế đấy!" Tôi tự gật gù với những suy nghĩ chẳng-giống-ai của mình. Tất cả những người đã từng luôn ở bên tôi, trò chuyện, cười đùa bây giờ đã đâu mất... những nơi chúng tôi từng đặt chân tới giờ cũng không còn như trước. Không hẳn là thay đổi hoàn toàn, chỉ là có cảm giác gì đó không giống... À, bởi vì nơi này giờ chỉ có mình tôi... Tôi không biết có ai có suy nghĩ giống tôi không nhưng thật lòng tôi muốn mọi thứ quay trở lại như trước. Tôi sẽ lại sóng bước với những người tôi yêu trên sân trường đầy nắng và gió, sẽ lại ngồi dưới gốc cây tíu tít chuyện trò, sẽ lại lên tầng thượng cùng nhau ngân nga những bài hát mà hình như chẳng ai thuộc lời, sẽ lại nghĩ ra những sáng kiến điên rồ để tự cười nhau thoải mái, sẽ lại ngồi kể những câu chuyện buồn để được thút thít cùng nhau rồi những nỗi buồn ấy tự dưng chạy đâu mất...
Còn bây giờ, những người bạn ấy của tôi chạy đâu mất rồi? Có phải chạy theo những chiếc lá đang rơi kia không? Có phải chạy theo những cơn gió mùa thu ấy? Hay lại chạy chơi với những áng mây chiều?!
Tôi đạp xe về nhà. Con phố quen thuộc nhuộm vàng bởi những chiếc lá xào xạc rơi. Khi những cái cây này còn đầy lá, chúng tôi còn vui vẻ bên nhau, đi chơi cùng nhau, đi học cùng nhau. Còn khi chiếc lá úa vàng và rơi xào xạc, chúng ta xa nhau rồi đấy! Lá mùa thu héo úa thả mình bay cùng làn gió se lạnh, bỏ lại thân cây sần sùi già cỗi, bỏ lại cả tôi đang đứng chờ đợi. Có phải lá mang những người bạn ấy đi rồi không? Lá mang những kỉ niệm bay xa tít tắp, mang cả những hứa hẹn một thời, mang theo cả mùa thu năm ấy... Lá vẫn cứ rơi không ngớt, tiếng xào xạc lẫn trong gió của một buổi chiều thu. Cái gió mùa thu mang theo hơi nước khiến tôi se lạnh. Cái không khí này quá đỗi quen thuộc. Mùi gió và cả mùi nắng nữa, hình như tôi đã gặp ở đâu đó trong quá khứ, khi tôi còn là một đứa chẳng biết gì... Cảm xúc khi đứng dưới một chiều lá vàng rụng đầy sân. Lá cứ bay, bay mãi như thể vấn vương điều gì đó chưa nguôi. Và cũng từ bao giờ, tôi đỗ lại, cứ đứng đó, dưới một trời lá vàng, như thể vấn vương điều gì đó chưa muốn đi...
Mùa Thu thật biết cách để khiến người ta buồn. Không phải nỗi buồn thăm thẳm như của mùa Đông, mà là chút gì đó dịu nhẹ, buồn, thoáng qua, nhẹ bẫng... Mùa thu cũng là một nụ cười đấy chứ, không phải nụ cười nhẹ nhàng như mùa Xuân, cũng chẳng phải vui tươi và náo nhiệt như mùa Hè. Mà là nụ cười buồn... Một nụ cười khiến cho người ta giật mình nghĩ về quá khứ, nghĩ về những gì đã xảy ra, về những gì đã qua...
Lá vàng rơi đầy giỏ xe, vương trên tóc và cả vai áo...
Lá cùng gió lả lướt bay đi
Lá mang theo một thời của tôi bay mất
Lá bay đi để lại trong tôi một nỗi nhớ
Một không khí ảm đạm gắn liền với mùa thu và những chiếc lá úa vàng
Và tôi biết rằng...
Mùa thu năm ấy, năm sau và những năm về sau nữa, tôi lớn lên cùng với những hoài niệm về chiếc lá vàng, nắng và gió của một mùa thu nào đó, có một đám bạn cùng nhau tung tăng vui đùa dưới bầu trời trong xanh và cao vút... Và những gì tôi nhớ được về cái ngày ấy, thì đó có lẽ chỉ có thể là cái cảm giác yên bình mà mùa thu mang lại, cảm giác ấm áp và một điều ước ngốc nghếch: mình chưa muốn lớn!
Trong lòng tôi chỉ toàn là những nỗi buồn, những nuối tiếc về một thời hồn nhiên mộng mơ ...
Tôi đứng đó, dưới sân tường lộng gió.
Và lá bay... Cuốn theo cả mùa thu bay cùng...☺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro