Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Sáng hôm sau, trời quang đãng và trong veo đến lạ. Ánh nắng xuyên qua tán cây, vẽ những vệt sáng mờ nhạt lên nền sân trường. Tôi bước vào lớp với tâm trạng thoải mái, nhưng khi vừa đặt chân qua cửa, tôi chợt khựng lại. Minh Khánh đang ngồi ở chỗ của mình, mắt dán vào quyển sách trên bàn, nhưng lại có chút gì đó không giống thường ngày.

Ánh mắt cậu ta dừng lại trên người Ngọc Hà một tích tắc trước khi nhanh chóng trở về trang sách. Một thoáng chần chừ nhưng đủ để tôi bắt được.

Tôi lặng lẽ tiến về phía bàn mình, nhưng trong đầu đã nảy ra một ý tưởng thú vị. Nếu tình cờ có thể trở thành định mệnh, thì chẳng phải tôi nên giúp một tay sao?

Giờ sinh hoạt lớp hôm nay, cô chủ nhiệm phân nhóm làm dự án. Tôi nhìn danh sách trên bảng, cố tình để Minh Khánh đứng ngoài danh sách ban đầu. Khi cả lớp đã chia nhóm xong, chỉ còn mỗi cậu ta đơn độc, Ngọc Hà cũng vậy.

Tôi chớp mắt, làm ra vẻ ngạc nhiên: "Ơ, sao lại trùng hợp ghê vậy ta? Hay là Minh Khánh với Ngọc Hà vào chung nhóm đi? Định mệnh rõ ràng còn gì!"

Cả lớp cười xì xào, có người còn hùa theo: "Chuẩn rồi! Trời sinh một cặp đó!"

Minh Khánh quay sang tôi, mắt hơi nheo lại. "Cậu làm gì vậy?" Cậu ta thấp giọng hỏi, nhưng không có vẻ gì là thực sự tức giận. Tôi nhún vai, ra vẻ vô tội.

Ngọc Hà hơi đỏ mặt, nhưng không phản đối. Cuối cùng, Minh Khánh cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi vào nhóm. Tôi nhìn thấy khóe môi cậu ta khẽ giật, như thể đang cố kiềm chế cảm xúc gì đó. Tôi cười thầm.

Khi tan học, tôi lại nảy ra một trò đùa khác. Tôi lén nhờ một bạn nam cố tình gọi Ngọc Hà ra nói chuyện, trong khi đó, tôi kéo Minh Khánh lại. Cậu ta nhìn tôi cảnh giác. "Lại gì nữa đây?"

Tôi nghiêm túc nhìn cậu. "Minh Khánh, cậu thấy Ngọc Hà như thế nào?"

Minh Khánh thở dài, vẻ mặt lạnh lùng không đổi: "Cậu nghĩ tôi quan tâm chuyện đó sao?"

Tôi bật cười, vỗ vai cậu ta một cái: "Nhưng mà tôi thấy cậu để ý Ngọc Hà rồi nha. Không cần giả vờ đâu."

Minh Khánh không đáp, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Ngay khoảnh khắc ấy, Ngọc Hà quay lại, vô tình nghe thấy đoạn hội thoại. Cô bạn chớp mắt, hơi bối rối. Minh Khánh cũng có chút cứng đờ trong giây lát, rồi cậu ta ho nhẹ, quay đi hướng khác.

Tôi hài lòng với phản ứng đó. Một trò đùa nhỏ, nhưng đủ để gieo vào lòng họ một chút suy nghĩ. Ai biết được, sóng gió nào sẽ nổi lên từ đây?

---

Buổi tối, căn phòng học yên tĩnh, chỉ còn tiếng bút lướt trên giấy và những cuốn sách mở ra xung quanh. Minh Khánh ngồi cạnh tôi, tay chỉ vào bài toán khó nhằn mà tôi vẫn chưa thể giải nổi. Cậu ta bảo: "Mai kiểm tra rồi, nếu không hiểu chỗ nào, cứ hỏi." Tôi gật đầu, cố gắng tập trung vào bài.

Đáng ra bây giờ tôi phải ở nhà nằm cày phim mới đúng chứ??

Còn Ngọc Hà, nó cũng ngồi gần đó, nhưng không phải vì học bài với chúng tôi. Thực ra, nó đi theo tôi để làm bài tập chung, nhưng lý do chính là... nó muốn ở gần Minh Khánh hơn. Dù không nói ra, tôi biết rõ ánh mắt của Ngọc Hà khi nhìn Minh Khánh, có chút ngại ngùng nhưng cũng đầy mong đợi.

Khi cậu ta vừa giải thích một công thức, tôi vô tình nghiêng người về phía trước, tay tôi chạm phải tay cậu ta.

Tôi giật mình, trái tim đập mạnh một nhịp, rồi vội vàng rụt tay lại. Cả không gian như lắng xuống trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Minh Khánh nhìn tôi một chút, ánh mắt có vẻ hơi lạ.. chắc là đang nghĩ xấu tôi chăng?

Rồi cậu ta tiếp tục giảng bài như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết, tôi vừa làm điều gì đó khiến không khí này trở nên khó xử.

Đúng lúc ấy, tiếng cửa mở vang lên. Mẹ Minh Khánh và em gái cậu ta về nhà. "Ôi, mấy đứa học bài chăm chỉ quá nhỉ?" Mẹ Minh Khánh cười, rồi nhìn chúng tôi với ánh mắt sáng lấp lánh. "Cậu Minh Khánh, con trai tôi, lần đầu tiên chịu giúp bạn học đến mức này à?"

Tôi vui vẻ quay sang chào hỏi mẹ của Minh Khánh. "Con chào cô ạ!"

Mẹ Minh Khánh cười mỉm rồi đáp : "Chào con , cô bé này trông dễ thương ghê."

Tôi mỉm cười tinh nghịch gật đầu "Con cảm ơn cô ạ."

Lúc tôi quay lại thì thấy mặt Ngọc Hà nóng lên, cúi xuống nhìn bài tập như thể tìm kiếm sự an ủi từ nó. Chắc có lẽ là ngại khi gặp mẹ của crush đây mà!

Em gái Minh Khánh- Bảo Hân, nhìn Ngọc Hà một lúc rồi mỉm cười, như thể nhận ra điều gì đó. "Anh Khánh, anh dạy hai chị ấy thật chu đáo nhé." Bảo Hân nói, giọng ngọt ngào khiến Ngọc Hà không khỏi ngượng ngùng.

Còn tôi hả ? tôi vẫn đang cười tủm tỉm vì 2 người họ.

Ngọc Hà nhìn tôi một lúc rồi quay đi, mặt đỏ lựng như thể muốn chui xuống đất. Nó không thể che giấu được cảm xúc của mình vì nó cảm thấy một chút bối rối khi Bảo Hân trêu chọc như vậy.

Nhưng tôi thì khác, tôi vẫn giữ nụ cười tinh nghịch, không để những câu trêu đùa làm mình ngại ngùng. Thay vào đó, tôi liếc nhìn Minh Khánh, chớp mắt một cái rồi nói một cách lém lỉnh: "Minh Khánh dạy bài chu đáo như thế, chắc là biết nhiều mẹo lắm nhỉ?" Tôi cười tủm tỉm, ánh mắt lấp lánh.

Minh Khánh ngẩng đầu lên, rồi nhìn tôi một cái thoáng qua. Đúng là cậu ta chẳng bao giờ tỏ ra dễ gần, nhưng tôi biết rõ là cái nhìn ấy không chỉ là sự thờ ơ như mọi khi. Có chút gì đó lạ, như thể đang đánh giá tôi, nhưng lại không nói ra.

Mẹ Minh Khánh đột nhiên lên tiếng, giọng có chút pha trò: "Minh Khánh, con cứ thế mà dạy bạn học đến tận giờ này sao? Không sợ mất lòng người ta sao?"

Tôi không thể ngừng cười, nhưng rồi đột nhiên nhận ra, câu nói ấy lại khiến Minh Khánh có vẻ lúng túng hơn bao giờ hết. Cậu ta không trả lời, chỉ nhún vai, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Ngọc Hà, sau khi lấy lại tinh thần, liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Thôi, mình làm tiếp bài đi mọi người." Nhưng ánh mắt của nó vẫn không rời Minh Khánh, như thể đang tìm kiếm một tín hiệu từ cậu ta vậy.

Bảo Hân nhìn mọi người rồi bật cười: "Cái gì thế này, học hành mà cũng vui vậy sao? Em đi tìm gì ăn đây" Rồi Bảo Hân đi ra khỏi phòng, chạy nhanh như một cơn gió, làm không khí trong phòng bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Mẹ Minh Khánh cũng cười cười rồi nói : "Mẹ thích con bé này rồi nhé! Sau này nhớ đưa 2 bạn sang nhà chơi nhiều nha. Mẹ lên phòng đây, không làm phiền mấy đứa nữa."

Nói xong mẹ Minh Khánh cũng đi lên phòng.

Cơ mà cô ấy thích ai nhỉ? Chắc là Ngọc Hà , nhìn nó toả ra tri thức thế cơ mà. Ai nhìn vào chả thích chứ , đến tôi còn thích nữa mà.

Bước đầu chắc cũng thành công sương sương rồi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: