【Nếu Lạc Lạc không rời khỏi nhóm, cô sẽ làm gì trong năm đó?】
Góc nhìn của Lạc Lạc
Hư cấu, chớ high
Thời gian là năm 2020
Mùa đông năm nay hơi lạnh, dù là người phương bắc tôi cũng mong có tuyết rơi, đến Thượng Hải rồi lại càng nhớ cảnh tuyết rơi ở quê nhà vào mùa đông. Tôi thường xuyên xúi giục Ngũ Chiết cùng tôi về nhà chơi tuyết, chị ấy cười hì hì đáp ứng, thậm chí còn gọi điện thoại nói cho mẹ tôi một tiếng.
"Mẹ, đoán xem con là ai?" Tôi còn chưa kịp mở miệng kêu mẹ, Ngũ Chiết đã nghiêng đầu qua trước nói chuyện với mẹ tôi rồi.
"Lạc Lạc." Mẹ tôi ở đầu dây bên kia trả lời một cách chắc chắn. Tôi vỗ trán mình, có chút dở khóc dở cười, mẹ tôi lại nhận nhầm tôi với Ngũ Chiết.
Ngũ Chiết còn rất lịch sự hỏi lại: "Đoán lại một lần nữa."
Mẹ tôi nghi ngờ, do dự nói đầy đủ họ tên của tôi "Từ Tử Hiên."
Tôi không thể không kéo điện thoại lại gần: "Mẹ, con mới là Từ Tử Hiên, vừa nãy là Ngũ Chiết. " Ngũ Chiết ở bên cạnh cười khúc khích.
"Ồ, Ngũ Chiết, giọng hai đứa giống nhau đến nỗi mẹ không thể phân biệt được." Mẹ tôi giải thích.
Tôi chợt nhớ tới việc mình muốn mời Ngũ Chiết tới nhà chơi, nên nói với mẹ: "Mẹ, năm nay con mời Ngũ Chiết về nhà xem tuyết."
Giọng điệu của mẹ tôi vui vẻ hơn rất nhiều, bà trả lời ngay lập tức: "Được a được a, cùng nhau trở về, mẹ sẽ làm món ngon cho hai đứa."
Ngũ Triết nhướng mày ngại ngùng nhìn tôi, như thể xác định, thực ra chúng tôi đã hẹn nhau rất nhiều lần rồi.
Mẹ tôi lại nói tiếp: "Thế còn Giai Kỳ, quan hệ của các con không phải rất tốt sao, rủ con bé cùng về xem tuyết luôn."
Ngũ Chiết lấy điện thoại qua, nói: "Cậu ấy có công tác, sẽ ăn tết ở Quảng Châu, chỉ có con và Lạc Lạc trở về thôi." Nhắc tới KIKI, Ngũ Chiết còn tích cực hơn tôi nhiều.
Sau hai câu hỏi cuối cùng, chúng tôi cúp máy.
Quả thật là ba người chúng tôi đã hẹn nhau về nhà tôi chơi một lần, KIKI và Ngũ Chiết đều là người đến từ Chiết Giang, dù tuyết ở Chiết Giang có dày cũng không dày như tuyết ở nhà tôi, chơi không vui bằng một nửa như ở nhà của tôi.
Hai ngày trước, Ngải Tư Thỏ vừa mới kết thúc đoàn kiến, mọi người tổ chức tiệc liên hoan để cỗ vũ cho những thành viên tham gia Thanh 2, trên bàn tiệc mọi người nâng ly rượu lên chúc mừng, phần lớn hy vọng các chị ấy lần này đi thi thành công không cần trở về. Ngũ Chiết vẫn luôn nói tôi vẫn còn nhỏ, nhất quyết chặn lại tất cả các ly rượu đưa về phía tôi, cho nên tôi và Ngũ Chiết không uống một giọt rượu nào. Tôi nhớ rất rõ, ngày đó rõ ràng là Ngũ Chiết không có uống rượu nhưng mặt chị ấy lại có chút đỏ, nói năng cũng không có trôi chảy.
Ly rượu của KIKI chỉ có một lớp rượu, là kiểu dù có lắc mạnh cũng khó có thể tràn ra ngoài. KIKI không uống rượu, chị ấy chỉ tận dụng chúng để hoà vào bầu không khí một chút mà thôi. Chị ấy cầm đế của ly rượu chạm nhẹ vào ly nước mơ của Ngũ Chiết.
"Cậu nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, tớ ra ngoài kiếm tiền." Giọng của KIKI rõ hơn tiếng cụng ly, rơi vào tai Ngũ Chiết, tôi ở bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng.
"Cậu cũng vậy, ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị thương. Tớ tin vào năng lực của cậu, cậu nhất định sẽ thành công đứng trên sân khấu lớn." Ngũ Chiết vuốt ve cái ly, không biết đang suy nghĩ cái gì. "Cậu là người rất thích hợp để trở thành thần tượng."
Dần dần tôi không còn nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi nghiêng người qua, nói "Ama, biểu hiện thật tốt, phải trở thành đại minh tinh."
KIKI cười nhẹ, lấy tay xoa xoa đầu tôi, dặn dò: "Nhớ xem chương trình, nhớ cổ vũ cho chị."
Bọn họ rời khỏi trung tâm đi đến Quảng Châu, tôi liền cảm thấy không khí vắng vẻ đi rất nhiều, thật ra có rất nhiều hậu bối có quan hệ tốt với tôi, nhưng cái loại cảm giác ấm cúng, thân thuộc như gia đình này khó có thể kiếm được. Cho nên tôi chỉ có thể nhảy vào phòng Ngũ Chiết mỗi ngày, tìm kiếm cảm giác chăm sóc thân thuộc.
Sau khi chương trình phát sóng, Ngũ Chiết chăm chỉ xem còn hơn cả tôi, mặc dù bản thân chị ấy còn phải tập luyện để tham gia chương trình We Are Blazing.
Thời điểm sân khấu sơ bộ, tôi đặc biệt có ý thức mang đồ ăn vào phòng Ngũ Chiết, cùng chị ấy vừa ăn đồ ăn vừa xem sân khấu đầu tiên của KIKI. Khi hình ảnh KIKI mặc đồng phục biểu diễn xuất hiện trước màn ảnh, tôi đã rất ngạc nhiên trước cái nháy mắt hấp dẫn cùng đôi mắt xinh đẹp của KIKI, đồng thời quay sang nhìn Ngũ Chiết.
"Ki tỷ phải tự tin như vậy." Miệng Ngũ Chiết còn đầy ắp thịt nướng và rau diếp đang ăn dang dở, dù chị ấy nói lí nhí ở trong miệng nhưng tôi có thể cảm nhận được niềm tự hào từ tận đáy lòng của chị ấy.
"Đúng vậy, Ama thật xinh đẹp." Tôi nhanh chóng nói tiếp.
《Who is your girl》đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi nghe thấy, chúng tôi may mắn trở thành một trong những khán giả đầu tiên xem 734 tập luyện. Lúc đó tôi còn đùa với KIKI nói chị ấy cầm gậy đừng có vô tình làm bị thương Đới Manh.
Ngũ Chiết nghiêm túc xem, chị ấy phàn nàn với tôi một câu: "Âm thanh này cắt ghép quá nhiều."
Tôi gật đầu, nói: "Này cắt nối biên tập còn không bằng Aba."
Ngũ Chiết cũng tán thành: "Chị chỉ cần học một khoá là có thể làm tốt hơn bọn họ."
Tối hôm đó, khi tôi nằm trên giường lướt điện thoại, tôi nhìn thấy có người khen khả năng tạo dáng chụp hình của KIKI, nhìn thấy có người cảm thán rằng có rất nhiều cô gái nhà Sông, cũng nhìn thấy có người nghi ngờ thực lực của các chị ấy. Tôi chỉ có thể âm thầm phân cao thấp với bọn họ ở trước màn hình: Những kẻ châm chọc mỉa mai kia sớm muộn gì cũng sẽ bị vả mặt.
Ngũ Chiết vì bận rộn với We Are Blazing nên thường xuyên cùng các thành viên trong nhóm ở lại phòng tập, tập đi tập lại nhiều lần một bài nhảy, sau đó đi đi về về giữa Vô Tích và Thượng Hải.
Tôi nhớ hai người họ rất nhiều nhưng tôi lại đặc biệt vui vẻ vì cả hai đều bận rộn với nhiều công tác khác nhau. Ở trong đoàn 8 năm, liệu năm nay hai người họ có thể khiến nhiều người biết đến không. Những hy vọng tốt đẹp của tôi dành cho hai người biến thành khao khát cho tương lai, thậm chí nó còn khiến tôi rơi vào trong mộng, trong đó tôi mơ thấy tương lai các nhãn hiệu lớn sẽ mời hai người về làm đại ngôn, hai người còn có thể khoác tay nhau bước trên thảm đỏ liên hoan phim, mặc dù trang phục có hơi giống với lễ trao giải thời trang năm ngoái. Mơ mơ hồ hồ cảnh trong mơ cùng hiện thực chồng chéo lên nhau, nhưng nhất định nó sẽ trở thành hiện thực.
Trong khoảng thời gian đó, tôi không thường xuyên đi tìm Ngũ Chiết, bởi vì tôi thấy chị ấy công tác mệt mỏi nên không nỡ đi qua quấy rầy.
"Chị đang ở trung tâm." Tôi ở trên Wechat hỏi Ngũ Chiết khi nào quay trở về và nhận được câu trả lời.
Nhìn thùng sữa chua hoa quả chưa được mở ở trên bàn, tôi thuận tay mở ra một nửa lấy một chai đưa cho Ngũ Chiết.
"Không được không được, chị uống đến phát ngán rồi."Ngũ Chiết mở cửa bước vào nhìn thấy chai sữa chua trên tay tôi, thiếu chút nữa đem tôi nhốt ở bên ngoài.
Tôi dùng một tay gõ cửa: "Em uống, em uống."
Ngũ Chiết mới chịu mở cửa cho tôi vào phòng.
Hôm nay là đợt công bố bảng xếp hạng thứ 2, tôi định cùng Ngũ Chiết xem chương trình, vừa hay thật đúng lúc.
"Không được sợ, Ki tỷ phát huy rất tốt."
"Lạc Lạc, rót cho chị một ít sữa chua đi."
"Chán quá, chị đi mở cửa sổ."
"Có nên hạ nhiệt độ điều hoà không khí xuống không, Lạc Lạc?"
"Ăn ít đồ ăn vặt đi."
............
Hôm nay Ngũ Chiết nói rất nhiều, tôi biết chị ấy đang rất khẩn trương.
Mà tôi khi khẩn trương là sẽ vặn hết nắp chai sữa chua này đến nắp chai sữa chua khác.
"Được rồi, đừng có lãng phí thức ăn." Ngũ Chiết giữ tay tôi lại khi tôi định lấy thêm một chai sữa chua mới.
Âm thanh của TV sắp vang lên trong căn phòng yên tĩnh: Vị trí thứ 7 thực tập sinh đến từ Truyền thông Ti Ba Hứa Giai Kỳ.
Tôi há hốc miệng muốn nói cái gì đó, nhưng không thể nói nên lời.
Màn hình chuyển qua hình ảnh Tako, Hứa Dương Ngọc Trác, Nhuế Ca, Đới Manh, đôi mắt ngấn lệ, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Nếu trong phòng Ngũ Triết cũng có máy quay, có lẽ sẽ có thêm hình ảnh của chị ấy kế tiếp với mọi người.
KIKI cố gắng hết sức để kìm nước mắt của mình lại, miệng mỉm cười, đôi mắt không ngừng chớp, trước đây chị ấy cũng thường làm như vậy. Hôm nay có vẻ như không dùng được, nước mắt cứ thế mà rớt xuống đất.
Ngũ Chiết bóp chai, uống một ngum sữa chua để lấy lại bình tĩnh.
"Có thực lực, không thành vấn đề." Trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, nhưng tôi biết, Ngũ Chiết đang nói với KIKI ở trong màn hình.
Khi KIKI hát 《KiKi' s Secret》, hai chúng tôi đều ngân nga theo, vâng, chúng tôi cũng là những người đầu tiên nghe bài hát này.
Tôi đưa khăn giấy cho Ngũ Chiết, bảo chị ấy ngủ sớm một chút, rồi mới trở về phòng của mình.
Trước khi đi ngủ, tôi thường mở túi phòng ra chúc ngủ ngon với fans, nhìn tới túi phòng của Ngũ Chiết có dấu chấm đỏ, tôi đột nhiên tò mò bấm mở lên.
「Nỗ lực trở thành điểm tựa cho nhau」
「Cảm ơn vì có người」
Ngũ Chiết vẫn là Ngũ Chiết, cân nhắc từ ngữ để thể hiện cảm xúc của mình. Vốn dĩ chị ấy có thể không nói gì.
Mối quan hệ giữa ba người chúng tôi là không thể phá vỡ.
Vào đêm xuất đạo, công tác của Ngũ Chiết nhiều đến mức không thể phân thân, vì vậy tôi không thể chui vào phòng chị ấy cùng chị ấy xem chương trình được. Tôi cảm thấy tôi không thể chịu nổi việc thông báo từng vị trí một, cảm giác này thật sự rất dày vò. Tôi đã mở hai trò chơi lên, dự định tua nhanh trực tiếp đến kết quả cuối cùng.
Trên bảng host search Weibo hiện lên thẻ The9 thành đoàn, tôi lập tức nhấn vào.
Như ý nguyện, KIKI đã có được vị trí xuất đạo. Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất, tôi thật sự rất vui và tự hào về Ama của tôi.
Các tin nhắn nhóm trên Wechat liên tục hiện lên:
"Chúc mừng KIKI"
"Thật không dễ dàng KIKI, mừng cho cậu."
.......
Những lời chúc mừng cùng ảnh chụp được đồng đội trong nhóm đăng lên phủ kín hết vòng bạn bè của tôi. Nhưng mà dù là tin nhắn nhóm hay vòng bạn bè, tôi cũng chưa có thấy của Ngũ Chiết.
"Aba, chị còn đang bận sao?"
"Chị vừa về đến khách sạn."
"Chị nhìn thấy tin tức chưa, Ama xuất đạo rồi!"
"Chị nhìn thấy rồi. Chị nói rồi, nhất định được!"
"Chị nhớ chú ý nghỉ ngơi đừng để mệt mỏi quá. Chờ chị trở về." Em còn muốn bổ sung thêm biểu cảm bán manh lấy lòng."
"Được rồi."
Sau khi KIKI được sử dụng điện thoại, nhóm nhỏ của chúng tôi đã hoạt động ngay lập tức. Vốn dĩ trong nhóm nhỏ tôi, KIKI và Đới Manh là nói nhiều nhất, nhưng tới khi tham gia chương trình cả hai đều không được sử dụng di động, vì vậy cả nhóm im lặng trong mấy tháng trời.
"Ta Hứa Ca Ki cuối cùng cũng có thể cầm được điện thoại, ta rất nhớ mọi người." Tôi dứt khoát nhấn chuyển từ giọng nói sang tin nhắn văn bản, liền dịch được một câu như vậy.
Tôi còn đang đánh chữ, Ngũ Chiết đã là người đầu tiên trả lời rồi: "Thật nghẹt thở, khi nào thì cậu quay lại."
Giọng nói của KIKI lại vang lên: "Tớ không biết khi nào mới được về nữa, hình như tụi tớ phải bay tới Bắc Kinh. Khi nào có dịp chúng ta sẽ gặp nhau~"
Đới Manh gửi icon chú mèo khóc thét cùng với dòng chữ: "Mới không gặp em có một ngày mà chị nhớ em quá chừng."
Tôi nhanh chóng đánh chữ, sợ bỏ sót tin nhắn trả lời: "Đới Manh Manh, chúng ta không gặp nhau mấy tháng rồi, chị không nhớ em sao?"
"Nhớ!"
Những dòng chữ không ngừng hiện lên khiến tôi cảm thấy như mọi người đang tụ tập ở trong phòng của tôi nói chuyện.
Lúc chị ấy nói khi nào có cơ hội sẽ gặp nhau, nhưng thật không ngờ sau kỳ tổng tuyển chúng tôi mới có thể gặp lại nhau. KIKI vừa mới thành đoàn, hai chân bận rộn không chạm đất, cả người như bay.
Ngoại trừ có thêm một người trợ lý ở bên cạnh, KIKI không khác gì trước kia. Thấy chúng tôi xúm lại thành một nhóm, liền nhảy vào, cho dù trên chân còn đang mang giày cao gót.
"Coi chừng chân của cậu." Ngũ Chiết nhanh chóng bắt được KIKI.
Tôi nhịn không được, chọc hai người, ánh mắt nhắc nhở: Có máy quay.
Hai người lập tức quay 360 độ tìm kiếm, sợ bị máy quay bắt được.
"Máy quay chính là đôi mắt của em, em giúp hai người chỉnh sửa lại." Đổi lại tôi bị nhị vị phụ huynh cho một cái tát. Tôi không thể nhịn được cười, tôi lại có gia đình rồi.
Vào đêm tổng tuyển đó, Ngũ Chiết không chút do dự nắm chặt tay KIKI giơ lên, trong lòng tôi dâng lên một cổ ấm áp như quay trở lại trước đây, trong MC mọi người không chút cố kỵ mà nhắc tới chúng tôi, tôi ở trên sân khấu một ngụm rồi lại một ngụm ăn đường của Aba và Ama.
Trở lại trung tâm, Ngũ Triết tới phòng của tôi, tôi định giỡn với chị ấy nói sao tự nhiên tối nay Aba đến phòng của tôi, nhưng chưa kịp nói thì tôi đã cảm thấy Ngũ Chiết không cao hứng lắm.
Tôi kéo chị ấy vào phòng, hai tay giữ chặt khuôn mặt của chị ấy "Có chuyện gì vậy?"
"Chị cùng Ki Tỷ lên hot search rồi."
Tôi nhất thời ngẩn người : "Hot search? Đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Không tốt, hot search là Thất Ngũ Chiết, fans hai nhà không thích điều này."
Ngũ Chiết ngồi ở trên giường, cúi đầu hỏi tôi: "Chị làm như vậy có phải là không tốt không? Sau này có cần giữ khoảng cách với cậu ấy không?"
Tôi an ủi chị ấy: "Chị đừng nghĩ như vậy, mọi người đều biết quan hệ giữa hai người."
Ngũ Chiết vẫn không có vui, bật tắt màn hình.
Tôi giật lấy di động của chị ấy, nói: "Đừng nhìn nữa, tối nay ở lại phòng em ngủ đi, không thì em qua phòng chị ngủ?" Tôi cảm thấy chị ấy cần người ở cùng.
"Được"
Tôi không biết chị muốn ở lại phòng tôi hay tôi đi qua phòng chị ấy nữa, nói tóm lại là chị ấy đồng ý ngủ chung với tôi tối nay.
Tôi biết chị ấy không còn xem Weibo nữa, nhưng cảm xúc của chị ấy rõ ràng là bị ảnh hưởng rất nhiều.
Hôm sau Ngũ Chiết nói với tôi, về sau chị ấy muốn giữ khoảng cách với Ki tỷ, chị ấy nói cho tôi biết để tôi nhắc nhở chị ấy.
Nguyên văn lời nói của chị ấy: "Cậu ấy thật vất vả mới có thể đi ra ngoài, không thể vì chị mà bị giữ lại."
Sắp đến sinh nhật của hai chị ấy, tôi đã tặng cho mỗi người một cái bông tai, là một cặp, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hai chị ấy có món quà như vậy.
Theo lời của Đới Manh thì tôi có chút thiếu thiếu. Tôi liền nhắn vô nhóm nhỏ hỏi thiếu ở chỗ nào: "Aba năm nay còn chưa trải qua giây cuối cùng của ngày 26, Ama năm nay còn chưa trải qua giây đầu tiên của ngày 27 mà?"
"Đã qua! Tại sao không!" Tôi có thể cảm nhận được sự kiên định của KIKI thông qua màn hình, rất có khí phách nói. "Chị sẽ bay đến Thượng Hải sau khi xong việc."
Tôi nở một nụ cười xấu xa: "Chị tính ở đâu?"
"Nhóc con không cần biết, đưa địa chỉ của Ngũ Chiết cho chị."
Được rồi, tôi lại bị tú.
Sau khi gửi lời chúc mừng sinh nhật đến hai người xong, tôi liền hỏi KIKI: "Em muốn nhìn hình của hai người. Em muốn có một gia đình."
Mấy giây sau KIKI gửi qua một tấm hình, là Ngũ Chiết đang ở trước bánh kem ước nguyện, trên bánh kem trang trí hoàng tử bé và hoa hồng.
"Em yên tâm rồi, hai người ăn sinh nhật vui vẻ."
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, bởi vì công diễn tốt nghiệp của nhất kỳ sinh đã lấp đầy những ngày công diễn khác. Mọi người đều có những cung bậc cảm xúc khác nhau, rốt cuộc sau khi tốt nghiệp còn có thể gặp nhau thường xuyên không.
Cuối tháng 9, tôi sắp đóng quân ở trong phòng Ngũ Chiết rồi. Bằng mắt thường có thể thấy được trạng thái của chị ấy không được tốt lắm.
Tôi nói bóng nói gió hỏi chị ấy đang gặp vấn đề gì, chị ấy ngoại trừ việc đổi đề tài thì chính là nói chị vẫn ổn.
Tất nhiên, tôi vẫn biết.
Công kích trên mạng xuất hiện ở khắp mọi nơi mà chúng tôi có thể nhìn thấy. Tin nhắn riêng tư, bình luận, túi phòng, bảng tin, thậm chí cả ứng dụng ít được sử dụng như Douyin đều có những từ ngữ xấu xa và bẩn thỉu. Một mảng rồi lại một mảng lớn từ ngữ ác độc biến thành con dao màu đỏ, làm tổn thương Ngũ Chiết đến mức không còn sức để giãy giụa.
"Chị thật sự đã làm sai rồi sao?"
"Rốt cuộc thì chị nên làm như thế nào mới đúng?"
"Tại sao bọn họ vẫn nắm chặc không buông, chị không có cách nào ngăn cản được bọn họ."
Ngũ Chiết vẫn còn tìm lý do trên chính bản thân mình.
"Đây không phải là vấn đề của chị, em nói rồi, đây không phải là vấn đề của chị. Chị chỉ cần chuyên tâm vào công diễn tốt nghiệp, hoàn thành công việc thật tốt." Tôi lại một lần nữa nhấn mạnh và lặp đi lặp lại nhiều lần. Ngũ Chiết tuy lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng có nhiều lúc tôi cảm thấy chị ấy càng giống với một đứa trẻ hơn, suy nghĩ của chị ấy rất đơn thuần, trái tim của chị ấy sẽ rất dễ bị tổn thương, cho nên tôi có thể quang minh chính đại nói rằng tôi cũng đang chăm sóc Tiểu Ngũ Chiết.
Vào ngày công diễn tốt nghiệp, tôi ở hậu trường nhìn lên màn hình thấy rõ Ngũ Chiết và KIKI tránh mọi tương tác và lướt qua nhau, nếu như tôi không hiểu rõ hai người thì tôi cũng sẽ nghĩ hai người là người xa lạ không quen biết nhau.
Tôi lấy lý do tốt nghiệp để mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống, cuối cùng thì tôi không cần phải che giấu cảm xúc của mình nữa. Khoảng thời gian đó điều mà tôi nói nhiều nhất chính là dặn dò Ngũ Chiết nghĩ ngơi và ăn nhiều đồ ăn hơn.
Hai người vẫn như cũ đối xử với tôi thật tốt, hai chị ấy cũng thường nói chuyện riêng với nhau nhưng tôi không biết hai người họ nói cái gì.
Là một người con ngoan tôi phải lo lắng cho gia đình mình nhiều hơn. Tôi thường cùng Ngũ Chiết dắt chú chó màu đen Tiểu Bạch đi dạo, cũng thường trò chuyện hỏi KIKI gần đây như thế nào khi chị ấy trở về trung tâm. Nói tóm lại, tôi chính là cây cầu Hỉ Thước vững chắc cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, ngàn năm không ngã.
Thời gian đã làm nhoà đi rất nhiều thứ, nhưng tình cảm tinh tế đan xen lẫn nhau đã đem tôi khoá chặt ở trong, tôi còn nhớ rất rõ hai người và Hùng đội đã quan tâm chăm sóc cho tôi như thế nào. Có lẽ, ở trong lòng một số người, ba người chúng tôi được coi là tổ hợp hư cấu sai lầm mà tạo thành, bọn họ không ngừng vượt qua giới hạn của mình mà chửi rủa, bôi nhọ chúng tôi. Nhưng tôi không quan tâm những điều đó, cũng không muốn KIKI và Ngũ Chiết bị tổn thương bởi những lời nói đó.
Ở trong lòng tôi, gia đình này đủ ấm áp để tôi kiên trì bảo vệ.
Tương lai còn dài, lời hứa cùng nhau xem tuyết cuối cùng sẽ thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro