Chap 37. Cô đơn
Về nhà, tâm trí nặng nề và lòng đầy dằn vặt. Ngay khi bước vào cửa, anh không nói không rằng, tiến thẳng lên phòng mình, đóng sập cửa lại, để lại Pam và Gia Mỹ đứng dưới nhà với ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Đằng sau cánh cửa, anh dựa lưng vào tường, trượt dần xuống sàn, lòng rối bời và đầy những cảm xúc u tối. Trong đầu anh, chỉ còn đọng lại ánh mắt của Tâm, ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn sự đau đớn và thất vọng đến cùng cực.
Bên ngoài, Pam đã nhanh chóng chạy lên lầu, gõ mạnh cửa phòng anh, giọng nói xen lẫn lo lắng lẫn bực bội.
"Bố ơi, bố mở cửa cho con!" Cô bé gọi anh liên tục, tiếng gọi càng lúc càng lớn, có phần nghẹn ngào vì không hiểu sao ba mình lại tỏ ra khác lạ như vậy. Pam thậm chí còn dùng hết sức đập vào cửa, hy vọng sẽ khiến anh phản ứng. Nhưng Tuấn vẫn ngồi đó, lặng thinh, đầu gục xuống đôi bàn tay đang siết chặt. Từng tiếng gọi của con gái vang vọng trong không gian tĩnh lặng, nhưng anh chẳng thể mở cửa, chẳng thể trả lời, như thể nỗi đau trong lòng đang xé nát tất cả sức lực anh còn lại.
Trong khi đó, Gia Mỹ đứng bên dưới, ánh mắt nhìn lên tầng trên, lòng cũng dậy lên nhiều cảm xúc. Một phần của cô lo lắng thật sự, nhưng đồng thời lại có chút thoả mãn, như thể cuối cùng mọi chuyện đã đi theo kế hoạch của mình. Từ lâu, Mỹ biết trái tim Tuấn không dành cho cô, anh luôn giữ khoảng cách, luôn né tránh mọi cử chỉ thân mật cô cố gắng trao. Mỗi lần ở bên anh, cô luôn cảm thấy mình là kẻ ngoài cuộc. Cô biết, chỉ có Tâm mới chiếm trọn trái tim anh. Nhưng hôm nay, với sự hiểu lầm này, mọi thứ có thể đã thay đổi. Trong lòng Mỹ nhen nhóm một chút hi vọng mơ hồ rằng Tâm sẽ rời bỏ anh mãi mãi, và khi ấy, Tuấn sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay về bên cô và đứa bé mà cô đang mang.
Pam vẫn tiếp tục la hét, gõ cửa, đòi anh mở cửa nhưng vô ích. Cuối cùng, sau khi kiệt sức và không còn cách nào khác, con bé lặng lẽ lùi lại, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt. Đôi mắt Pam long lanh những giọt nước mắt, vừa giận bố, vừa thất vọng vì không hiểu tại sao bố lại bỏ mặc mình như thế. Đôi chân nhỏ bước xuống cầu thang, để lại một khoảng im lặng nặng nề phía sau.
Bên trong phòng, Tuấn vẫn ngồi bất động, những kỷ niệm, những ký ức về Tâm không ngừng trỗi dậy trong đầu. Anh nhớ đến từng khoảnh khắc bên cô, từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cái ôm ấm áp. Càng nghĩ, lòng anh càng cảm thấy hối hận và đau đớn.
"Phải chăng, vì sự ngốc nghếch của mình, anh đã để mất người con gái quan trọng nhất đời?" Ý nghĩ đó khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt, nhưng giờ đây, anh cũng chẳng biết phải làm thế nào để sửa chữa.
Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ, đắm chìm trong nỗi đau riêng mình, chẳng màng đến thời gian hay bất cứ điều gì đang xảy ra ngoài kia. Pam và cả Gia Mỹ, tất cả dường như trở thành những hình bóng mờ nhạt trong tâm trí anh, nhường chỗ cho những suy nghĩ về Tâm, người duy nhất mà trái tim anh thật sự hướng về.
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm lọt qua khe cửa, nhưng căn phòng của Tuấn vẫn phủ một màn u ám, nặng nề. Anh nằm trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Cả đêm anh chẳng chợp mắt được bao nhiêu, chỉ còn lại sự bất lực và đớn đau ngự trị, gặm nhấm lòng tự trọng của anh. Tâm trí anh quay cuồng với những ký ức về Tâm, về cú tát lạnh lùng mà cô dành cho anh, và hơn hết là ánh mắt đầy thất vọng đến xé lòng.
Ngoài kia, Pam đã dậy sau một giấc ngủ dài, nhưng tâm trạng vẫn còn rối bời vì chuyện của bố mình. Ngay khi mở mắt, cô bé đã nhanh chóng nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, bố tự nhốt mình trong phòng, không nghe cô gọi, không trả lời những câu hỏi của cô, để lại cô trong sự hoang mang và buồn bã. Đôi chân nhỏ lật đật chạy lên lầu, dừng trước cửa phòng anh. Pam bắt đầu gõ cửa, tiếng gõ ban đầu còn nhẹ nhàng, nhưng dần trở nên dồn dập hơn, giọng Pam gọi lớn.
"Bố ơi! Bố mở cửa đi! Con là Pam đây, bố nghe con không?”
Không có tiếng đáp lại. Pam dồn thêm sức, gõ mạnh hơn, hy vọng sẽ nghe thấy bất cứ dấu hiệu nào từ bên trong.
"Bố ơi, bố ra đây với con đi, bố không được khoẻ hả? Con lo cho bố lắm…" Giọng Pam pha lẫn nỗi sợ hãi và buồn bã, đôi mắt cô bé long lanh, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt như cắt đứt mọi liên lạc.
Pam đứng tựa vào cửa, mắt nhìn xuống sàn, không hiểu sao bố lại làm ngơ mình như thế. Sự kiên nhẫn dần cạn kiệt, cô bé bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài trên đôi má bầu bĩnh, tiếng nức nở thấm vào không gian tĩnh mịch của căn nhà.
Gia Mỹ đứng dưới lầu, nghe tiếng Pam gọi bố không ngớt, lòng cũng chùng xuống. Cô không ngờ sự việc lại đẩy Tuấn vào trạng thái đau khổ và khép mình đến thế. Bên ngoài, Mỹ cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút áy náy, cảm giác như mình đã góp phần gây ra nỗi đau này. Cô bước lên cầu thang, đặt tay lên vai Pam, cố gắng vỗ về.
“Pam, thôi đừng gõ cửa nữa. Có lẽ bố cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, con xuống ăn sáng đi, cô sẽ ngồi cùng con” Mỹ nói, giọng cố gắng mềm mại.
Pam lắc đầu, đôi mắt ngấn nước nhìn Mỹ.
“Nhưng con muốn gặp bố, con muốn biết bố có sao không…”
Thấy Pam bướng bỉnh không muốn rời khỏi, Mỹ cũng không biết phải làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô bé. Trong lòng Mỹ, mọi thứ trở nên rối ren, giữa những toan tính và mong muốn chiếm được tình cảm của Tuấn, cô không ngờ lại khiến anh tổn thương đến mức này. Thấy Pam buồn bã, cô lại thấy mình chẳng đủ can đảm để an ủi con bé, cảm giác tội lỗi len lỏi qua từng suy nghĩ.
Bên trong phòng, Tuấn vẫn nằm bất động, tai anh vẫn nghe rõ mồn một tiếng Pam gọi mình, tiếng nức nở của con bé như từng nhát dao đâm vào tim anh. Anh muốn đứng dậy, muốn mở cửa và ôm con gái vào lòng, nhưng mọi thứ như đè nặng trên vai khiến anh không thể nào nhấc mình lên nổi. Cả nỗi đau về Tâm, sự mệt mỏi với tình huống rối ren hiện tại và những lầm lỡ trong quá khứ đang nhấn chìm anh.
Đầu óc quay cuồng với nỗi day dứt, Tuấn siết chặt đôi tay thành nắm đấm, cố gắng kìm nén cơn bão lòng.
“Mình đã làm gì thế này?” Anh tự trách bản thân, tự hỏi vì sao mọi thứ lại đổ vỡ như vậy. Và trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng tất cả đã vuột khỏi tầm kiểm soát, rằng những tổn thương anh gây ra không chỉ với Tâm mà còn đang đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của con gái anh.
Mệt mỏi chồng chất từ đêm dài mất ngủ và bao nhiêu suy nghĩ đau đớn, cuối cùng Tuấn cũng dần dần chìm vào cơn buồn ngủ nặng nề. Mọi thứ trở nên mờ nhạt dần; tiếng gõ cửa và tiếng gọi yếu ớt của Pam dường như cũng trôi xa, chỉ còn lại không gian tĩnh lặng trong căn phòng u tối bao bọc lấy anh.
Cơn buồn ngủ kéo đến thật chậm, như một làn sóng nặng nề trùm lên, cuốn lấy mọi cảm giác mệt mỏi và cơn đau lòng sâu thẳm. Tuấn nằm co ro trên chiếc giường, đôi mắt từ từ nhắm lại, thở ra một hơi dài, và rồi mọi thứ xung quanh dần chìm vào yên tĩnh. Trong cơn mơ màng, anh thoáng nhìn thấy hình ảnh của Tâm, nụ cười và ánh mắt ấm áp của cô như lướt qua rất khẽ, để lại trong lòng anh một nỗi đau rạo rực nhưng cũng đầy nuối tiếc.
Bên ngoài, Pam vẫn ngồi gục bên cửa, đôi mắt đỏ hoe từ những giọt nước mắt đã cạn dần. Cô bé dường như cảm nhận được sự mệt mỏi và bất lực của bố mình, nhưng không thể nào hiểu hết được lý do tại sao. Pam chỉ biết rằng, bố không còn là người vui vẻ, ân cần với mình như trước đây nữa, và điều đó khiến trái tim non nớt của cô đau đớn. Pam lặng lẽ ngồi dựa vào cửa phòng, đôi mắt dần khép lại trong sự buồn bã.
Phía cuối hành lang, Gia Mỹ vẫn đứng lặng lẽ, đôi mắt nhìn về phía căn phòng đóng kín của Tuấn, lòng ngổn ngang. Cô không dám bước tới, cũng chẳng biết phải làm gì để xoa dịu không khí nặng nề này. Trong khoảnh khắc, Mỹ nhận ra rằng những tính toán và ý đồ của mình đã không đem lại điều gì tốt đẹp, mà ngược lại, chỉ đẩy cả Tuấn và gia đình vào tình thế rạn nứt không thể nào hàn gắn.
Mọi thứ trở nên yên lặng, chỉ còn lại bóng tối và những nỗi đau câm lặng trong từng góc của căn nhà.
Khi tỉnh dậy, ánh sáng nhợt nhạt của buổi chiều hắt qua khe cửa, Tuấn cảm thấy cả cơ thể nặng nề như không thể cử động nổi. Mọi thứ dường như tan biến trong giấc ngủ chập chờn vừa qua, nhưng giờ tỉnh dậy, anh cảm nhận rõ ràng sự kiệt quệ bao trùm lên từng dây thần kinh, cả tâm trí lẫn cơ thể. Đầu nhức nhối, cổ họng khô khốc, anh thở dài, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở để gượng dậy.
Trong một khoảnh khắc, những hình ảnh vụt qua tâm trí anh, Tâm, ánh mắt thất vọng, cú tát mạnh mẽ, sự lạnh nhạt của cô khi quay lưng rời đi, và cả nỗi đau của Pam khi ngồi bên ngoài, đập cửa gọi anh trong tuyệt vọng. Chỉ nghĩ đến Pam, lòng Tuấn chợt nhói lên. Cảm giác lo lắng lẫn tội lỗi khiến anh lập tức phải gạt đi hết cơn mệt mỏi, anh cần phải ra ngoài tìm con bé và trấn an con.
Anh từ từ bước xuống giường, đôi chân nặng trĩu nhưng từng bước đi lại có một động lực mạnh mẽ hơn nhờ suy nghĩ về Pam. Vừa mở cửa phòng, anh thấy Pam ngồi co ro ngay bên ngoài, dáng người nhỏ bé, gương mặt ửng đỏ, mắt sưng húp lên vì khóc. Con bé tựa vào cánh cửa, mắt khép hờ vì đã thấm mệt nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Tim Tuấn như thắt lại khi thấy con mình đã phải ngồi đợi suốt bao nhiêu lâu như thế.
Anh quỳ xuống bên Pam, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con. Pam chớp mắt mở ra, nhận ra bố mình, liền nhào tới ôm chặt lấy anh, òa khóc trong vòng tay anh. Tuấn siết chặt con gái, nén lại sự nghẹn ngào.
"Bố xin lỗi, Pam. Bố đã không ở bên con khi con cần. Bố xin lỗi con nhiều lắm" Pam không nói gì, chỉ ôm chặt lấy bố, như sợ anh sẽ rời đi thêm một lần nữa.
Tuấn đỡ Pam đứng dậy, bế con lên và đi xuống nhà. Đặt con bé lên sofa, anh ngồi xuống cạnh, vuốt nhẹ mái tóc của Pam, đôi mắt không rời khỏi con, như muốn khắc sâu từng nét trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc ấy, Tuấn nhận ra mình đã vô tình đẩy gia đình nhỏ của mình vào nỗi cô đơn khi anh mải mê chạy theo những điều anh tưởng rằng là trách nhiệm và quyền lực.
Gia Mỹ từ bếp bước ra, thấy Tuấn đã ra khỏi phòng, cô có vẻ mừng rỡ.
"Anh ra rồi à? Em định mang chút nước cho anh" cô nói, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng. Nhưng Tuấn chẳng nói gì, đôi mắt anh chỉ tập trung vào Pam, như muốn xin lỗi cho tất cả những giây phút anh lỡ để con bé một mình. Anh khẽ lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Mỹ, rồi quay lại với con.
Thấy Pam đã bình tĩnh hơn, anh ôm con vào lòng, như một lời hứa ngầm rằng từ nay anh sẽ không bao giờ để con cảm thấy thiếu thốn tình cảm của bố nữa.
Với chút tia hy vọng le lói, Tuấn bế Pam đứng trước cửa nhà Tâm, cố gắng bình tĩnh nhưng lòng lại dậy sóng. Anh khẽ gõ cửa, tim đập mạnh trong lồng ngực, không biết liệu Tâm có mở cửa hay không, hay có đủ kiên nhẫn nghe anh giải thích. Một phần nào đó trong anh hy vọng, chỉ cần Tâm nhìn thấy Pam, cô sẽ nhớ lại những gì cả ba từng có với nhau và tha thứ cho anh.
Sau một vài giây im lặng, cánh cửa mở ra. Tâm xuất hiện, ánh mắt bình thản nhưng lạnh lùng, không còn sự ấm áp mà anh vẫn quen thuộc. Vẻ mặt cô như đóng băng lại, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cô nhìn lướt qua Tuấn, ánh mắt dừng lại trên Pam một chút, rồi mở cửa rộng hơn để họ bước vào, nhưng không hề nói một lời.
Bi chạy ào tới ôm chặt lấy chân bố, ngước lên cười rạng rỡ như mọi khi, như chẳng hề hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa người lớn.
“Baa, chơi với con” Giọng nói trong trẻo của Bi khiến Tuấn chợt cảm thấy nghẹn ngào, nụ cười hồn nhiên của con trai như nhắc nhở anh về mọi thứ đã từng tốt đẹp. Anh cúi xuống, xoa đầu Bi, rồi bế con lên, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Tâm, hy vọng một chút gì đó thay đổi trong thái độ của cô.
Tâm chỉ đứng đó, khoanh tay trước ngực, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không biểu lộ một cảm xúc gì. Trong lòng cô, nỗi đau từ sự phản bội, từ hiểu lầm về mối quan hệ giữa Tuấn và Gia Mỹ như vết dao cứa sâu, đến mức khiến cô chẳng còn muốn nghe thêm bất cứ lời giải thích nào. Ngay cả khi nhìn thấy Pam cô cũng không thể làm dịu đi cơn giận và nỗi thất vọng.
Tuấn đặt Pam xuống sàn, rồi tiến gần đến Tâm, ánh mắt tràn đầy sự van nài.
"Tâm… Anh chỉ muốn em hiểu rằng tất cả mọi chuyện không phải như em nghĩ" anh nói, giọng nghẹn lại.
"Anh sai khi để em tổn thương, nhưng xin em hãy tin, anh chưa bao giờ muốn mọi thứ thành ra như thế này"
Tâm khẽ thở dài, ánh mắt vẫn lạnh lùng như lúc đầu.
"Em mệt rồi, Tuấn ạ. Những lời giải thích của anh bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa" Cô nói, giọng cô nhẹ nhưng đầy quyết đoán.
"Em đã từng tin anh, đã từng mong rằng mình có thể lại một lần nữa đặt lòng tin vào người mà mình yêu thương. Nhưng tất cả những gì anh để lại cho em là nỗi đau và sự thất vọng"
Bi vẫn ngơ ngác, ánh mắt hết nhìn bố lại nhìn mẹ, như cảm nhận được sự căng thẳng nhưng chưa thể hiểu hết mọi chuyện. Pam đứng nép vào chân bố, đôi mắt nhìn Tâm một cách tội nghiệp, nhưng Tâm chỉ đưa tay xoa nhẹ đầu Pam rồi quay đi, tránh ánh mắt của Tuấn.
Tuấn bất lực nhìn Tâm bước vào trong, anh biết rằng mọi thứ đã không còn như trước nữa. Bước chân anh nặng nề khi rời khỏi nhà Tâm, lòng trĩu nặng với những câu hỏi không có câu trả lời, những hy vọng giờ đây chỉ còn là ký ức mờ nhạt về một gia đình từng tràn đầy hạnh phúc.
Khi bước ra khỏi cổng nhà Tâm, Tuấn cảm nhận được lòng mình nặng trĩu. Pam, với sự ngây ngô của một đứa trẻ, vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đôi mắt trong veo của con bé hướng lên nhìn bố, hỏi một câu mà như xoáy sâu vào nỗi đau của anh.
"Bố ơi, sao mẹ không vui? Mẹ giận bố hả?"
Tuấn cứng người lại, chẳng biết trả lời sao. Sự thắc mắc trong đôi mắt tròn xoe của Pam khiến lòng anh dậy lên bao cảm xúc hỗn độn. Anh muốn giải thích, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu hay nói như thế nào để con có thể hiểu. Những gì anh đang phải đối mặt không chỉ là sự thất vọng của Tâm mà còn là nỗi đau của cả Pam và Bi, những đứa trẻ vô tội đang phải chịu ảnh hưởng từ những sai lầm của người lớn.
Tuấn cúi xuống, cố gắng mỉm cười xoa đầu Pam, giọng nói dịu dàng, như muốn trấn an con nhưng cũng là để xoa dịu lòng mình.
"Pam à, có đôi lúc người lớn sẽ có những điều phải suy nghĩ, và không phải lúc nào bố cũng có thể giải thích cho con được" anh nói, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu được sự mệt mỏi.
"Bố và mẹ sẽ ổn thôi. Con chỉ cần nhớ là bố yêu con, và cả mẹ cũng rất yêu con, được không?"
Pam chớp mắt, hơi cúi đầu vì không hiểu hết lời bố nói, nhưng bé con vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng ạ. Con sẽ ngoan mà" Pam thì thầm, giọng trong trẻo nhưng đầy lo lắng. Nhìn thấy dáng vẻ ấy của con gái, lòng Tuấn càng thêm xót xa.
Tuấn bế Pam lên xe, thắt dây an toàn cho con một cách nhẹ nhàng, nhưng đôi tay không ngừng run rẩy. Anh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tâm trí rối bời với hàng loạt suy nghĩ. Anh biết rằng mọi thứ đang đi vào ngõ cụt, và nỗi bất lực ấy như đè nặng lên anh, khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Ngồi vào ghế lái, Tuấn hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Pam đang ngồi bên cạnh, con bé đã thôi hỏi và ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đượm buồn và xa xăm. Đó là một ánh mắt mà anh không bao giờ muốn thấy ở con, vì một đứa trẻ như Pam đáng ra chỉ nên có những nụ cười tươi tắn, hồn nhiên mà không bị cuốn vào những rắc rối của người lớn.
Xe từ từ lăn bánh, rời khỏi nhà Tâm. Trên con đường về nhà, Tuấn cảm nhận rõ sự trống trải trong lòng, như một khoảng trống không thể nào lấp đầy. Chưa bao giờ anh thấy mình bế tắc đến thế. Những sai lầm quá khứ như một cơn ác mộng quay lại, hủy hoại mọi thứ mà anh cố gắng xây dựng lại cùng Tâm. Anh biết, không phải chỉ một lời xin lỗi hay một sự giải thích là có thể chữa lành vết thương mà anh vô tình gây ra cho cô.
Tuấn lái xe trong sự im lặng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Pam qua gương chiếu hậu, con bé cũng chỉ lặng thinh. Dường như Pam cảm nhận được nỗi buồn của bố, nên cũng không nói thêm lời nào, chỉ im lặng mà ngoan ngoãn dựa vào ghế.
Về đến nhà, Tuấn bế Pam xuống xe, ôm con vào lòng như thể muốn bù đắp cho con phần nào những mất mát vô hình mà con phải chịu đựng. Bước chân vào ngôi nhà lạnh lẽo, anh chợt nhận ra nó trống rỗng đến nhường nào, như chính trái tim anh bây giờ, một trái tim đầy vết nứt, đau đớn và trống trải.
Kể từ khi trở về nhà, Tuấn cố gắng gạt bỏ mọi cảm xúc rối bời để dành sự bình thản, nhẹ nhàng nhất có thể cho Pam. Anh hiểu rằng Pam không có lỗi trong chuyện này và con bé xứng đáng được hưởng một cuộc sống đầy yêu thương, vô tư, như một đứa trẻ cần có. Những gì xảy ra giữa anh và Tâm không nên để ảnh hưởng đến con, vì thế anh luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và ổn, ngay cả khi trong lòng đang cuộn trào bao nhiêu cảm xúc khó diễn tả.
Anh dịu dàng ngồi bên cạnh Pam, kể vài câu chuyện vui vẻ mà con bé thích nghe trước khi đưa con vào giấc ngủ. Trong khoảnh khắc ấy, anh cố gắng quên đi mọi thứ, mọi lo toan, nỗi buồn, hay cảm giác bất lực đè nặng lên trái tim anh. Chỉ có Pam là niềm an ủi duy nhất còn lại trong cuộc sống của Tuấn lúc này. Đôi khi, nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên và sự tin tưởng tuyệt đối của con dành cho mình, Tuấn lại có chút động lực để tiếp tục cố gắng, để gượng dậy dù có khó khăn đến thế nào.
Mỹ thì dường như đã quen với sự phớt lờ, lạnh nhạt của anh, nhưng cô vẫn hy vọng rằng mọi thứ sẽ thay đổi. Cô cố gắng dỗ dành anh, mang đến một cốc nước hay một bữa ăn đơn giản, mong rằng anh có thể để ý đến cô một chút. Nhưng Tuấn thì ngó lơ, không hề tỏ ra chút quan tâm nào. Anh hờ hững trước mọi nỗ lực của cô, thậm chí không thèm chạm mắt, như thể cô không tồn tại trong không gian của anh. Những lời nói hay cử chỉ của Mỹ hoàn toàn bị anh phớt lờ. Sự có mặt của cô chỉ khiến anh thêm khó chịu, chỉ gợi nhớ đến những điều khiến anh càng thêm xa cách với Tâm.
Ngày qua ngày, Mỹ càng trở nên thất vọng, nhưng vẫn cố tỏ ra lạc quan trước mặt anh, mong rằng sự cố gắng của mình sẽ có lúc chạm đến trái tim anh. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, vì Tuấn đã dành trọn tâm trí và tình cảm cho Tâm, và hiện tại, tất cả những gì anh muốn làm là cố gắng bù đắp cho những hiểu lầm mà anh đã gây ra với cô. Trong tâm trí anh, Mỹ không phải là một người quan trọng, và anh thậm chí không muốn dành một chút năng lượng nào cho cô, bởi anh biết mình đã sai lầm khi để cô bước vào cuộc đời mình.
Buổi tối hôm đó, sau khi đặt Pam vào giấc ngủ, Tuấn ngồi một mình trong phòng khách, lặng lẽ suy nghĩ. Căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, giống như lòng anh lúc này, trống rỗng và tẻ nhạt. Mỹ khẽ bước ra, nhìn thấy Tuấn ngồi lặng thinh, cô định tiến lại gần nhưng anh đã quay mặt đi, không nói một lời. Biết rằng không thể nào phá vỡ được bức tường vô hình giữa hai người, Mỹ chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt thất vọng và tràn ngập nỗi buồn.
Còn Tuấn, anh không còn muốn dây dưa hay giải thích gì thêm. Tất cả tình cảm của anh đã dành cho Tâm, và nỗi nhớ về cô không ngừng đeo đẳng anh. Những ngày qua, Tuấn không thể nguôi ngoai được cảm giác trống vắng khi cô không còn ở bên, và những giây phút ngắn ngủi bên Pam cũng chỉ khiến anh thêm nhớ về những khoảng thời gian hạnh phúc khi cả gia đình còn bên nhau.
Nhưng tất cả đã thay đổi, và giờ đây, dù cố gắng đến mấy, anh cũng không thể chối bỏ rằng chính sự xuất hiện của Mỹ đã làm đảo lộn tất cả. Trong lòng Tuấn, sự phớt lờ và lạnh nhạt dành cho Mỹ không phải vì anh muốn làm tổn thương cô, mà bởi anh biết rằng mình không thể dành bất kỳ cảm xúc nào cho cô nữa. Mỹ đã là quá khứ, và dù cô có cố gắng thế nào, trái tim anh vẫn chỉ thuộc về một người duy nhất, Tâm!
Chưa đủ đau hả? Tiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro