Chap 35. Chỉ muốn bên em
Sáng hôm đó, Tuấn đến nhà Tâm với một cảm giác an lành lạ thường. Căn nhà ngập tràn ánh nắng, và mọi ngóc ngách như thấm đẫm sự ấm áp mà Tâm đã dành riêng cho anh. Mỗi bước đi qua cửa, anh cảm nhận rõ tình yêu và sự quan tâm chân thành từ cô, điều mà bấy lâu anh khao khát nhưng vẫn sợ mất đi chỉ vì sai lầm trong quá khứ. Cái nhìn dịu dàng của cô, tiếng cười khẽ khàng, cả những cử chỉ nhỏ nhặt như việc cô chuẩn bị sẵn cốc cà phê ấm nóng vừa đủ độ mà anh thích, tất cả đều khiến anh như muốn quên đi mọi gánh nặng, mọi lo toan đang bủa vây.
Trong lòng Tuấn, Tâm như một ngoại lệ đầy đặc biệt, một góc bình yên mà anh luôn giữ kín khỏi mọi hỗn độn của cuộc sống. Chính vì điều này, anh cố giấu kín câu chuyện về Gia Mỹ, quyết tâm không để cô biết và thất vọng. Anh sợ rằng nếu Tâm phát hiện ra, những điều tốt đẹp mà cả hai đã nỗ lực gây dựng sẽ tan biến. Vậy nên, mỗi khi nhìn vào đôi mắt long lanh và tin tưởng của cô, anh lại nhắc nhở mình phải mạnh mẽ, phải giấu đi mọi cảm giác bất an, để cô có thể nhìn thấy hình ảnh một Tuấn trọn vẹn và đáng tin cậy.
Ngồi trong phòng khách, anh ngắm nhìn từng chi tiết nhỏ mà cô đã chuẩn bị chu đáo cho mình. Tấm khăn trải bàn màu xanh mà anh từng bảo thích, những khung ảnh cười đùa hạnh phúc của cả hai được đặt gọn trên kệ, và đặc biệt là những món đồ chơi nhỏ xinh của Bi và Pam, hai đứa trẻ mà anh yêu thương hết lòng. Tâm bước đến, đặt tách cà phê trước mặt anh rồi ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt tràn đầy ấm áp và chờ đợi.
Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đôi mắt nhìn vào khuôn mặt dịu dàng ấy, tự hỏi rằng làm sao cô có thể khiến anh cảm thấy mình thật sự thuộc về nơi đây, một nơi ấm áp đến vậy. Bàn tay anh khẽ siết chặt tay cô, như để giữ lấy điều quý giá này mãi mãi. Cảm giác yêu thương tràn ngập trong lòng khiến anh muốn thốt lên mọi điều, nhưng đồng thời, chính tình cảm sâu sắc ấy cũng khiến anh phải cẩn trọng, không dám đánh mất sự tin tưởng của cô vì những chuyện ngoài lề kia.
Tâm mỉm cười, lặng lẽ dựa vào vai anh, nói về những kế hoạch tương lai đơn giản nhưng hạnh phúc của cả hai. Nghe giọng nói dịu dàng của cô, Tuấn nhận ra rằng đây chính là thứ mà anh đã mơ ước bấy lâu, một cuộc sống bình dị bên người mà anh yêu, không toan tính, không dối trá. Nhưng sâu trong lòng, một nỗi lo không tên cứ trỗi dậy, ám ảnh anh về sự thật mà anh vẫn che giấu.
Bất giác, Tâm nhìn lên, đôi mắt lấp lánh niềm vui, khẽ hỏi.
“Sao hôm nay anh có vẻ trầm tư vậy? Có chuyện gì muốn chia sẻ với em không?”
Tuấn thoáng sững người, đôi mắt anh ngập ngừng rồi nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười nhẹ. Anh đặt tay lên vai cô, trầm ấm đáp.
“Không có gì đâu. Anh chỉ thấy mọi thứ thật tốt đẹp, có lẽ vì hôm nay anh thấy may mắn khi có em bên cạnh”
Lời nói của anh khiến Tâm nở nụ cười dịu dàng, không chút nghi ngờ. Cô không hề biết rằng trong lòng anh đang giằng xé, cảm thấy khó khăn khi phải giấu diếm cô chuyện về Gia Mỹ. Nhưng với Tuấn, sự thanh thản của Tâm đáng giá hơn bất cứ điều gì. Anh tự nhủ rằng sẽ bảo vệ nụ cười ấy, sẽ cố gắng để tình yêu của cả hai không bị hoen ố bởi những sai lầm đã qua.
Trong lòng, Tuấn quyết định sẽ gánh vác mọi thứ một mình, để Tâm được sống an yên, để niềm hạnh phúc này không bị phá vỡ bởi bất kỳ sự thật nào. Anh vẫn ngồi bên cạnh cô, tay nắm tay, lòng dặn lòng sẽ bảo vệ cho đến cùng, bảo vệ điều quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho anh.
Tối hôm ấy, sau khi mọi chuyện trong ngày đã lắng xuống, Tuấn thoải mái ngả người trên chiếc ghế sofa êm ái trong phòng khách nhà Tâm, một tay anh khoác lên thành ghế, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo nên một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Cả hai người đều không muốn rời xa nhau, như thể những giây phút này quý giá hơn bất kỳ điều gì khác. Tâm nhìn anh, có chút băn khoăn hỏi.
“Ngày mai anh có bận không? Nếu rảnh, ở lại ngủ với em và các con nhé?”
Tuấn thoáng cười, ánh mắt đầy sự dịu dàng và đồng ý ngay lập tức.
“Không, mai anh không có lịch gì cả. Đêm nay anh ở lại với em và các con” Câu trả lời ấy khiến Tâm hài lòng và an tâm hơn, nở một nụ cười hạnh phúc. Chỉ cần nghe anh nói thế, cô đã thấy lòng mình bình yên, như thể anh đã gác lại tất cả những bộn bề của công việc và chỉ dành trọn vẹn một đêm này cho cô và các con.
Tuy nhiên, vào lúc cả hai vừa thoải mái ngồi lại bên nhau, chiếc điện thoại của Tuấn bất ngờ rung lên. Anh khẽ chau mày, không cần nhìn màn hình cũng đoán được là ai gọi đến. Là Gia Mỹ. Số điện thoại của cô ấy hiện lên liên tục trong danh sách cuộc gọi nhỡ từ trước đó, nhưng Tuấn đã phớt lờ, quyết định không nghe máy. Anh nhanh tay block số điện thoại của cô ấy, nghĩ rằng sẽ chấm dứt được phiền toái.
Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại của anh tiếp tục nhận được hàng loạt tin nhắn từ số khác, tất cả đều là của Gia Mỹ, với lời lẽ có phần nài nỉ lẫn trách móc, giận dữ.
“Anh có nghĩ đến con không?”
“Anh thật quá đáng!”
“Em đã cố gắng vì anh đến thế nào, anh không thể bỏ rơi em và con được!”
Những dòng tin nhắn dồn dập, đầy những yêu cầu và cảm xúc phức tạp từ Gia Mỹ, chỉ làm Tuấn thêm nhức đầu. Anh gạt điện thoại qua một bên, tự nhủ rằng chỉ cần không để ý thì sẽ không có gì phá hỏng buổi tối của anh và Tâm.
Tâm ngồi bên cạnh, thoáng thấy sự bối rối của anh, liền nhẹ nhàng hỏi.
“Ai vậy anh? Sao điện thoại anh cứ kêu liên tục thế?”
Tuấn giấu đi một chút lúng túng trong ánh mắt, rồi đáp nhẹ nhàng.
“À, đàn em của anh thôi. Bọn nó phiền phức, cứ nhắn nhủ mấy việc lặt vặt mà không giải quyết được” Anh nói rồi cố nở một nụ cười trấn an cô, nhưng ánh mắt anh có một chút gì đó không tự nhiên. Tâm hơi nghi hoặc, cảm giác như có điều gì đó bất thường, nhưng không hỏi thêm. Cô chỉ ngồi lặng, cố gắng không để ý quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.
Tuấn cũng nhận ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của Tâm, nhưng anh biết nếu cứ tiếp tục giải thích hoặc nói dối thêm, cô sẽ càng nghi ngờ nhiều hơn. Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng trấn an.
“Thôi nào, đừng lo lắng. Anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Anh ở đây là vì em mà” Những lời nói ấy như một lời hứa đầy ngọt ngào và chân thành, và Tâm cũng không muốn ép anh thêm. Cô tự trấn an bản thân rằng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, rằng anh vẫn là người đàn ông cô yêu thương và tin tưởng.
Thế nhưng, trong lòng Tuấn, vẫn còn một chút lo lắng mơ hồ khi nghĩ đến chuyện của Gia Mỹ. Anh tự nhủ sẽ phải sớm tìm cách giải quyết dứt điểm với cô ta, để những rắc rối này không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Tâm. Nhưng lúc này, anh chỉ muốn tận hưởng giây phút bình yên bên người phụ nữ anh yêu, và gạt bỏ mọi phiền muộn sang một bên.
Cả đêm hôm đó, Tuấn ở lại bên Tâm và các con, cố gắng không để điều gì làm phiền sự yên bình của họ. Anh cảm nhận được rằng, dù ngoài kia còn nhiều phức tạp, thì nơi đây, bên Tâm, chính là nơi duy nhất mà anh có thể tìm thấy sự ấm áp và bình yên thật sự.
Giữa đêm khuya yên tĩnh, trong vòng tay ấm áp của Tâm, Tuấn đang say giấc. Anh cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại từ cô, những nhịp thở đều đặn của cô làm lòng anh bình yên, giúp anh tạm quên đi hết những lo toan. Giấc ngủ với anh lúc này chẳng khác gì một phần thưởng hiếm có, khi anh không phải lo nghĩ về những chuyện ở tổ chức hay áp lực công việc.
Thế nhưng, bầu không khí tĩnh lặng ấy bất ngờ bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại réo vang, phá tan màn đêm yên tĩnh. Tuấn nhíu mày khó chịu, mắt vẫn nhắm nghiền, vươn tay lấy chiếc điện thoại trên bàn bên cạnh. Trên màn hình, cái tên "Lâm Gấu" hiện lên. Anh cầm điện thoại, giọng còn ngái ngủ, hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Muộn thế này còn gọi anh…”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Gấu giọng gấp gáp, không để anh trả lời thêm.
“Anh Tuấn, có việc đột xuất! Chuyện này nghiêm trọng lắm, không có anh là không xong đâu”
Nghe thấy thế, Tuấn thở dài, mắt nhắm lại cố gắng giữ bình tĩnh. Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn bảo Lâm tự giải quyết, để anh được tiếp tục giấc ngủ quý giá.
“Không thể để người khác lo được sao? Đang có người ở tổ chức rồi mà, phải không?” Tuấn cố giữ giọng trầm, nhưng một chút bực bội vẫn thoáng qua trong lời nói.
Lâm Gấu ở bên kia vẫn kiên quyết.
“Anh ơi, chuyện này không phải ai cũng làm được. Chỉ có anh mới xử lý được thôi…”
Tuấn thở dài bất lực, ngồi dậy trên giường, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Anh đang định đứng lên thì bỗng cảm nhận thấy đôi cánh tay của Tâm vòng qua ôm anh từ phía sau, đầu cô khẽ tựa vào vai anh. Tiếng chuông điện thoại đã khiến cô tỉnh giấc từ lúc nào. Thấy dáng vẻ cau có của anh, cô thì thầm dịu dàng.
“Lại là việc gấp à? Anh khó chịu quá nhỉ…” Cô khẽ cười, như để xoa dịu cơn bực bội trong anh.
Tuấn quay lại nhìn cô, nét mặt anh mềm ra. Cảm giác được sự quan tâm dịu dàng từ Tâm, anh bỗng cảm thấy đỡ bực bội hơn. Anh nắm lấy tay cô, giọng nũng nịu.
“Anh chán lắm, cứ phải chạy đi suốt như thế này, mệt mỏi không được nghỉ ngơi gì cả. Chỉ muốn ở đây với em thôi”
Tâm bật cười khẽ, thấy dáng vẻ nũng nịu của Tuấn, cô cũng cảm thấy ấm lòng. Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.
“Thôi nào, cố lên. Em đợi anh về. Xong việc rồi thì về đây với em ngay nhé!”
Tuấn nhìn Tâm, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn và yêu thương. Anh khẽ gật đầu, như thể hứa rằng sẽ sớm trở về bên cô. Cảm giác được tiếp thêm sức mạnh từ cái ôm của cô, anh bước xuống giường, mặc áo khoác và chuẩn bị rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh quay lại nhìn cô lần nữa, khẽ cười.
“Anh sẽ sớm về, đừng lo nhé”
Tâm gật đầu, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng. Cô nhìn theo anh ra khỏi phòng, rồi nằm lại giường, nhưng lòng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Còn Tuấn, dù mệt mỏi nhưng sau khoảnh khắc dịu dàng ấy, lòng anh cũng nhẹ nhàng hơn. Bước ra khỏi căn nhà ấm áp, anh chuẩn bị đối mặt với nhiệm vụ khó khăn đang đợi phía trước, nhưng vẫn mong ngóng sớm được trở về bên người phụ nữ quan trọng của đời mình.
Chỉ mất nửa tiếng để quay về nhà, Tuấn lao xe qua từng con đường vắng vẻ của đêm khuya. Lòng anh ngổn ngang bực bội vì bị kéo ra khỏi giấc ngủ ấm áp bên cạnh Tâm chỉ để hoàn thành một thủ tục ký tên nhỏ nhặt. Khi vừa bước vào nhà, cơn bực dọc chưa kịp lắng xuống, anh đẩy cửa mạnh tay, hơi thở gấp gáp vì vẫn chưa hoàn toàn dịu lại. Không kiềm chế được, anh tháo chiếc áo khoác ném mạnh xuống sofa, đến mức nó văng khỏi tay anh và đập xuống, tạo một âm thanh dội khắp phòng.
Mắt anh lướt qua cái ly để sẵn trên bàn, tay thoáng đưa ra định cầm lấy mà đập cho hả giận. Nhưng rồi nghĩ đến việc Tâm có thể tỉnh giấc, anh miễn cưỡng buông xuống, không muốn phá vỡ không khí yên tĩnh của đêm. Đúng lúc anh đang cố gắng kìm lại cơn bực tức, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía phòng ngủ.
“Anh về rồi đấy à? Lại đây đi”
Giọng Tâm nghe nhỏ nhưng vang lên giữa không gian tĩnh lặng khiến anh giật mình quay lại. Thấy cô khẽ ngồi dậy, mắt còn lờ mờ ngái ngủ nhưng vẫn dõi theo anh đầy lo lắng, anh không nén nổi sự mềm lòng. Bước vào phòng, anh đứng bên cạnh giường, nhìn cô cười nhẹ.
“Em chưa ngủ hả?” Anh hỏi, nhưng giọng vẫn còn chút hậm hực chưa tan hẳn.
Tâm nhìn vào đôi mắt anh, dễ dàng nhận ra nét bực bội, cô hỏi dịu dàng.
“Có chuyện gì mà anh lại bực vậy? Công việc không suôn sẻ à?”
Tuấn khẽ thở dài, ngồi xuống mép giường, bỏ qua vẻ kiềm nén thường ngày, để lộ cảm xúc mệt mỏi. Anh giọng nũng nịu, giống như một đứa trẻ ấm ức.
“Có gì đâu, chỉ là một chữ ký thôi, thế mà lại phải kéo anh ra khỏi giường giữa đêm, phiền đến thế đấy. Chạy về để nằm cạnh em còn chưa ấm chỗ thì lại bị kéo đi ngay, thật muốn điên mà”
Nghe anh nói với vẻ giận dỗi, Tâm chỉ cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh tình thương. Cô hiểu rõ tính anh, biết anh không dễ dàng bộc lộ mặt yếu mềm hay những điều phiền muộn với ai khác ngoài cô. Cô khẽ kéo anh lại, để anh ngồi hẳn lên giường, rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, vỗ về.
“Thôi nào, đừng bực nữa. Chuyện qua rồi mà, giờ anh về rồi, chỉ cần ở đây thôi” cô thì thầm, bàn tay khẽ vuốt tóc anh một cách nhẹ nhàng. Để giúp anh thư giãn, cô nhón người lên, khẽ đặt một nụ hôn êm ái lên trán anh, như muốn xua đi mọi phiền muộn.
Cảm giác ấm áp từ cái ôm của cô khiến Tuấn dần buông lỏng, tâm trạng cũng từ từ dịu xuống. Cơn giận như tan biến, thay vào đó là cảm giác được yêu thương, được xoa dịu. Anh khẽ dựa vào vai cô, để mặc cô ôm anh trong vòng tay dịu dàng. Anh thì thầm, giọng không còn giận dỗi nữa mà đã chuyển thành lời nói cảm kích.
“Anh may mà có em ở đây, Tâm ạ. Cảm ơn em…”
Tâm mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng kéo anh nằm xuống cạnh mình, tay vẫn quàng qua ôm anh một cách ấm áp. Cô khẽ vỗ nhè nhẹ lưng anh, giọng nói trầm ấm vỗ về.
“Không sao đâu anh, giờ thì nhắm mắt lại, em sẽ ở bên anh đến khi nào anh ngủ”
Tuấn nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim của cô đều đặn, bàn tay dịu dàng của cô đặt lên tay anh, khiến anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Những mệt mỏi và căng thẳng đều tan biến khi có cô bên cạnh. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, hai người nằm sát bên nhau, hơi thở của họ hoà quyện vào nhau trong không gian bình yên của căn phòng, cùng chìm vào giấc ngủ êm đềm cho đến khi bình minh ló dạng.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua rèm cửa, nhẹ nhàng chiếu vào phòng, phủ lên không gian một ánh sáng dịu dàng. Tâm khẽ mở mắt, ngước nhìn người đàn ông đang nằm cạnh mình. Tuấn vẫn ngủ, nét mặt bình yên và thoải mái đến lạ, đôi môi hơi mỉm cười như đang mơ thấy điều gì đó vui vẻ. Không nỡ đánh thức anh, cô cẩn thận rời khỏi giường, khẽ nâng người dậy, nhưng chưa kịp rời khỏi chỗ, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua kéo cô lại.
"Đừng đi mà... ở lại với anh chút nữa thôi" Giọng Tuấn khàn khàn vì ngái ngủ, nhưng lại có chút nũng nịu. Anh mở mắt ra, nhìn cô với ánh mắt trìu mến, kéo cô lại nằm gọn trong vòng tay mình.
"Anh thức rồi à?" Cô mỉm cười, không khỏi thấy buồn cười trước vẻ mặt này của anh.
"Ừ... nhưng mà đừng đi vội, ở đây với anh thêm tí nữa được không?" Anh nói, mắt lười biếng khép hờ, nhưng đôi tay thì vẫn ôm chặt không buông.
"Anh đang... nhịn cả việc đi vệ sinh chỉ để ôm em thêm một lúc đấy" anh thản nhiên thú nhận, khiến cô không khỏi bật cười.
"Đồ khùng!" Cô bật cười, nhẹ đánh vào vai anh, cảm giác ấm áp trong lòng không thể nào giấu được.
Tuấn chỉ cười ngây ngô, nhìn cô một cách thích thú, rồi khẽ rúc vào vai cô như một đứa trẻ muốn nũng nịu.
"Khùng cũng được, miễn là em đừng rời đi vội"
Cô nhìn vào đôi mắt đầy sự trìu mến của anh, rồi thở dài đành chịu thua.
"Anh lớn rồi mà sao cứ thích nhõng nhẽo như con nít thế?"
"Chỉ với em thôi" anh cười đáp, giọng nói tràn đầy tình cảm.
"Anh thích cảm giác này, ở bên em, mọi thứ đều thật nhẹ nhàng"
Dù biết Tuấn chỉ đang trêu mình, nhưng ánh mắt của anh lại khiến tim cô rung động, như thể trong giây phút này, cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Thế nhưng, không muốn bị lôi kéo thêm, cô khẽ giãy khỏi vòng tay anh, bước xuống giường và nhìn lại anh một cách nghiêm khắc pha chút vui vẻ.
"Thôi nào, anh nằm nghỉ đi, em phải dậy chuẩn bị bữa sáng rồi"
Tuấn nhìn theo bóng cô rời khỏi phòng, mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng không nỡ nhắm lại. Anh nằm đó, ngắm nhìn cô rời đi rồi khẽ thở dài, miệng mỉm cười nhè nhẹ. Cảm giác ấm áp, bình yên ngập tràn trong lòng, khiến anh chẳng còn muốn rời khỏi giường hay ra khỏi phòng. Anh biết rằng đây chính là hạnh phúc mà anh luôn tìm kiếm.
Tâm ra khỏi phòng, để lại anh ở đó, nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc vừa qua. Cô mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và hạnh phúc khi nghĩ về người đàn ông vẫn còn nằm trên giường kia.
Khi Tâm đang chuẩn bị bữa sáng dưới bếp, một lát sau Tuấn cũng xuất hiện, bước chân anh vang lên nhẹ nhàng trên sàn gỗ, và cái dáng quen thuộc ấy khiến cô quay lại mỉm cười. Cô hỏi anh.
“Sao không ngủ thêm? Lâu lắm mới có ngày nghỉ cơ mà”
Tuấn kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô với ánh mắt đong đầy sự trìu mến.
“Em không nằm cạnh anh nữa nên anh chẳng ngủ được” Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến Tâm phải bật cười, lắc đầu trước sự đáng yêu và lãng mạn bất ngờ của anh.
Chưa kịp trò chuyện thêm, điện thoại của Tuấn bỗng vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Anh lấy điện thoại ra, và ánh mắt anh đột nhiên trở nên nghiêm trọng khi đọc được nội dung từ Gia Mỹ. Tin nhắn báo rằng Pam đang khóc và đòi anh. Câu nói ngắn gọn của Gia Mỹ ngay lập tức làm lòng anh chùng xuống. Nhìn sang Tâm, anh nhanh chóng báo lại rằng Pam ở nhà đòi anh và mình phải về gấp, rồi rời đi trong một thoáng lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Vừa về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Tuấn là Pam đang ngồi trên sofa, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má. Cạnh bên là Gia Mỹ, đang cố gắng dỗ dành con bé nhưng dường như chẳng làm Pam vơi đi được nỗi buồn và tủi thân.
Tuấn không chần chừ, bước nhanh lại rồi quỳ xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy con gái. Giọng anh trầm ấm, dịu dàng.
“Có chuyện gì thế, Pam? Con nói cho bố nghe nào”
Pam ngước lên, đôi mắt ngây thơ và tổn thương khiến anh xót xa. Con bé nấc lên vài tiếng rồi ngập ngừng nói.
"Bố qua nhà mẹ Tâm ngủ mà không mang con theo...”
Chỉ nghe đến đó, Tuấn đã hiểu ngay nỗi buồn của con gái mình. Anh tự trách bản thân vì đã vô tình làm Pam cảm thấy bị bỏ rơi, dù mọi chuyện vốn không như vậy. Anh ôm con thật chặt, xoa nhẹ lên lưng con để dỗ dành.
"Bố xin lỗi cục vàng của bố. Bố đã không nghĩ tới việc đó. Từ giờ bố sẽ không bao giờ để Pam buồn như vậy nữa nhé?”
Pam nhìn ba, đôi mắt long lanh như muốn kiểm tra xem ba có thật lòng không. Thấy được sự ân cần và hối lỗi trong mắt Tuấn, con bé dần dần nín, khẽ gật đầu. Nhưng vẫn không buông tay anh, như thể sợ ba sẽ lại biến mất lần nữa. Hiểu được tâm trạng con, Tuấn cẩn thận bế con lên, nhẹ nhàng ru vào lòng mình cả buổi sáng hôm ấy, thi thoảng còn thủ thỉ kể cho con nghe vài câu chuyện vui, cố gắng làm con cười trở lại.
Những tiếng cười khúc khích của Pam cuối cùng cũng vang lên, thay thế cho những giọt nước mắt ban đầu. Nhìn thấy con bé dần vui vẻ trở lại, lòng Tuấn như được an ủi. Anh tự nhủ rằng sẽ phải cân bằng hơn giữa Tâm và Pam, để cả hai người phụ nữ quan trọng trong đời anh đều không cảm thấy thiếu thốn tình cảm từ anh.
Ngủ ngon nhee!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro