Chap 33. Ngỏ lời
Ê bây nhớ lướt tới cuối cùng nha bây, có bất ngờ:))
Trong bữa tối, căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng từ ngọn đèn, cả Tâm và Tuấn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, trò chuyện vui vẻ. Bi ngồi bên cạnh, chốc chốc lại làm những trò tinh nghịch khiến cả hai người lớn phải bật cười. Tuy nhiên, sâu bên trong, Tuấn vẫn canh cánh trong lòng một câu hỏi mà anh mãi chưa dám hỏi.
Cuối cùng, như không kiềm chế được sự tò mò xen lẫn cảm giác lo lắng, Tuấn ngừng ăn và nhìn thẳng vào tay cô. Anh cố tỏ vẻ thoải mái, giọng điềm đạm như thể chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự băn khoăn khó tả.
"Chiếc nhẫn đó… là của ai vậy?" anh hỏi, nhìn vào chiếc nhẫn nhỏ lấp lánh trên ngón tay cô.
Tâm thoáng ngạc nhiên, cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, rồi khẽ mỉm cười. Cô nâng tay lên, ánh mắt dịu dàng như chìm vào dòng ký ức xa xôi, rồi trả lời một cách từ tốn:
"Chiếc nhẫn này… là của một người rất quan trọng với em. Một người mà cả đời này, có lẽ em sẽ không bao giờ có thể thiếu"
Tuấn khựng lại trong chốc lát. Câu trả lời của cô vừa rõ ràng, vừa mơ hồ, giống như một câu chuyện đã cũ nhưng vẫn còn sâu sắc với cô. Anh ngập ngừng, cảm thấy có điều gì đó như bị nghẹn lại trong lòng. Không dám hỏi thêm, Tuấn chỉ ậm ừ đáp lại, cố giữ vẻ thản nhiên. Nhưng trái tim anh đập nhanh hơn, đầu óc dấy lên hàng loạt suy nghĩ.
"Người rất quan trọng ư? Ai mà lại quan trọng đến mức cả đời cô ấy không thể thiếu?" Anh lo lắng nếu người cô nhắc đến là một người đàn ông nào đó, một người mà có thể đang mang lại hạnh phúc mới cho cô. Ý nghĩ ấy khiến anh thoáng thấy nhói lòng.
Tâm dường như không nhận ra sự băn khoăn của Tuấn. Cô vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, tiếp tục câu chuyện về công việc trong ngày và những việc vặt vui nhộn mà cô đã trải qua cùng với Bi. Cô kể cho Tuấn nghe về những hành động đáng yêu của con trai, làm sao Bi cứ cố gắng nói chuyện mà vẫn ngọng nghịu, khiến cô nhiều lúc vừa tức vừa buồn cười.
Tuấn cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại, cố gắng hòa mình vào cuộc trò chuyện như bình thường, nhưng tâm trí anh vẫn vương vấn ở câu trả lời trước đó của Tâm. Cô không biết rằng, ẩn sau vẻ ngoài thản nhiên ấy, anh đang cố giấu đi cảm giác hụt hẫng và chút buồn vương vất trong lòng.
Bữa tối trôi qua trong không khí ấm áp. Nhưng mỗi lần ánh mắt Tuấn chạm phải chiếc nhẫn trên tay cô, anh lại thấy lòng mình như chùng xuống. Khi bữa ăn kết thúc, anh thu dọn đĩa giúp cô, từng hành động đều chậm rãi, như muốn tận dụng từng giây phút ở cạnh cô. Tâm nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, không nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của anh.
Cuối cùng, khi cả hai ngồi lại trên sofa với Bi, tiếng cười nói của đứa trẻ khiến không khí xung quanh như lắng đọng. Tuấn nhìn Tâm, lòng thầm mong một ngày nào đó có thể nghe chính cô nói rằng người quan trọng đó chính là anh. Nhưng tối nay, anh không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cô, trân trọng từng khoảnh khắc ấm áp của gia đình mà anh khao khát bấy lâu.
Sau khi ngồi trò chuyện một hồi, Tuấn đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy nhẹ nhàng bảo Tâm rằng anh cần phải về. Cô hơi ngạc nhiên vì bình thường Tuấn hay nán lại muộn hơn, nhưng khi anh nói là có công việc đột xuất cần giải quyết, cô cũng không thắc mắc nhiều, chỉ gật đầu hiểu ý.
Tuấn quay về phía Tâm và Bi, một lần nữa nở nụ cười nhẹ nhàng để che đi nỗi niềm bên trong. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Bi, rồi xoa đầu con trai và bảo nhóc hãy nghe lời mẹ. Bi nắm lấy áo anh như không muốn anh đi, đôi mắt trong veo của đứa bé như làm lòng Tuấn mềm lại, nhưng anh vẫn gỡ tay Bi ra, mỉm cười nói khẽ.
"Bố sẽ về sau, con ngoan nghe lời mẹ nhé”
Bi gật đầu, nhưng vẫn quay sang mẹ như hỏi ý, Tâm nhẹ nhàng mỉm cười, trấn an con rồi bảo nhóc vẫy tay tạm biệt ba. Cô đứng đó tiễn anh ra cửa, hơi ái ngại vì thấy vẻ mặt anh có gì đó lạ lùng, nhưng vì anh đã nói lý do là công việc, cô cũng không hỏi thêm.
Bước ra khỏi ngôi nhà, Tuấn cảm thấy trong lòng mình có một khoảng trống khó tả. Đêm nay, anh không muốn làm phiền Tâm và các con, vì bản thân đang trĩu nặng với những suy nghĩ ngổn ngang sau câu trả lời của cô. Anh muốn ở một mình để tự tìm lại cảm giác bình tĩnh, đối mặt với những mâu thuẫn trong lòng.
Trời đã khuya, không gian yên ắng và ánh đèn đường chiếu bóng anh kéo dài trên mặt đường vắng vẻ. Tuấn bước chậm rãi ra xe, đôi mắt thoáng nhìn lại ngôi nhà mà anh vừa rời đi, lòng khẽ nhói lên khi nghĩ về những điều chưa thể nói với cô. Anh lên xe, thở dài một hơi, rồi cứ ngồi yên lặng trong đó một lát mà không vội lái đi.
Cảm giác cô độc lạ lùng ấy, Tuấn biết, có lẽ chỉ là anh tự tạo nên khi nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ trên tay Tâm. Cô chưa từng giấu anh điều gì, và cũng chưa từng khiến anh cảm thấy xa cách, nhưng Tuấn vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bất an, lo rằng có thể cô đã tìm thấy hạnh phúc mới, một hạnh phúc không còn anh.
Với lòng nặng trĩu, anh đưa tay lên lái xe, để lại ngôi nhà của Tâm và các con phía sau. Chạy xe trên đường phố vắng, anh nhận ra mình thật sự đang cần thời gian để suy ngẫm. Dẫu vậy, hình ảnh Tâm và nụ cười ấm áp của cô vẫn lởn vởn trong đầu, khiến anh không ngừng trăn trở.
Sáng hôm sau, Tuấn thức dậy sớm, đầu óc vẫn còn vương vấn những suy nghĩ từ đêm trước. Anh muốn dành chút thời gian để chăm sóc Tâm theo cách giản dị nhất mà anh có thể nghĩ đến là mua bữa sáng cho cô. Lái xe dọc con đường quen thuộc, anh nghĩ đến nụ cười của Tâm khi nhận những món ăn sáng nóng hổi. Có lẽ, chút quan tâm nho nhỏ này cũng là cách để anh nhắc nhở cô rằng mình luôn ở bên, dù không nói thành lời.
Khi gần đến nhà, Tuấn dừng xe ở góc đường để chỉnh lại hộp đồ ăn cho ngay ngắn. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, mắt anh bất giác hướng về phía cổng nhà cô và phát hiện có một chiếc xe khác đã đỗ từ lúc nào. Bên cạnh xe, một người đàn ông với dáng người nhỏ nhắn, bịt kín mặt, đang trò chuyện thân mật với Tâm. Đôi mắt Tuấn thoáng tối lại khi nhìn thấy Tâm cười nói vui vẻ, nét mặt cô rạng rỡ như chẳng còn chút mệt mỏi nào, khác hẳn dáng vẻ trầm tư anh thấy đêm qua.
Tuấn im lặng quan sát, lòng dấy lên cảm giác khó chịu. Tâm đứng đó, cười đùa như thể với người rất thân thiết, rồi cô nhận từ tay người đó một hộp đồ ăn sáng. Ánh mắt anh dán chặt vào họ, thấy người đàn ông kia còn cúi xuống thấp hơn, như đang nói gì đó khiến Tâm bật cười, giọng cười trong trẻo mà anh có thể nghe vang lên tận đây. Trái tim Tuấn thoáng chùng xuống, một sự tủi thân không sao giải thích nổi ùa vào, trong đầu anh chỉ quanh quẩn suy nghĩ.
“Phải chăng đó là người mà Tâm coi là quan trọng?”
Hộp đồ ăn sáng anh mua cho cô chợt trở nên vô nghĩa. Tuấn khẽ thở dài, xoay vô lăng lái đi thật nhanh trước khi cô kịp nhận ra anh ở đó. Con đường sáng nay bỗng dài hơn mọi ngày, khi anh cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ miên man. Hình ảnh Tâm cười đùa bên người đàn ông khác lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, không sao xua tan được. Lòng anh rối bời, hàng loạt câu hỏi không ngừng hiện lên.
“Liệu người đó có phải là người mới của Tâm? Tâm đã thật sự tìm thấy hạnh phúc khác rồi sao? Tâm có cần đến sự quan tâm của anh nữa không?”
Về đến tổ chức, Tuấn bước vào nhưng cảm giác mệt mỏi lạ thường, dù đêm qua anh đã ngủ rất sớm. Suốt buổi sáng, anh cố gắng gạt những suy nghĩ lung tung sang một bên để tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt lơ đãng và gương mặt trầm ngâm của anh khiến các đồng nghiệp và đàn em đều nhận ra có điều gì đó bất thường. Những lúc rảnh, anh lại vô thức rút điện thoại ra, ngập ngừng muốn nhắn hỏi Tâm về người đàn ông đó, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào cho hợp lý.
Giữa những mớ cảm xúc chồng chéo, Tuấn chợt nhận ra mình đã dành quá nhiều thời gian để nghĩ về Tâm. Anh vẫn nghĩ mình mạnh mẽ, rằng chuyện cũ không thể ảnh hưởng đến hiện tại, nhưng cảm giác lo lắng khi nhìn thấy cô cười cùng người khác đã đánh thức tất cả những gì anh từng chôn giấu. Chỉ cần tưởng tượng đến việc Tâm có thể yêu ai đó khác, trái tim anh đã không khỏi nhói đau.
Suốt buổi làm việc, đầu óc Tuấn cứ mơ hồ trôi lạc trong hàng trăm câu hỏi không lời đáp. Câu chuyện về chiếc nhẫn hôm qua và khoảnh khắc sáng nay cứ như một vòng xoáy bủa vây lấy anh, khiến anh cảm thấy mơ hồ, xa cách và trống rỗng. Anh biết mình không còn ở vị trí có thể ngăn cản hay đòi hỏi, nhưng lại không sao thoát khỏi cảm giác mất mát khi nghĩ rằng cô đã không còn thuộc về anh.
Cả buổi sáng, Tuấn làm việc trong trạng thái mệt mỏi, suy nghĩ như lạc vào một khoảng không vô định. Những dòng chữ, những báo cáo, cuộc họp dồn dập hiện ra trước mắt nhưng chẳng đọng lại chút gì. Ánh mắt anh thi thoảng lơ đãng hướng về màn hình điện thoại, nơi khung chat với Tâm đang hiện lên, nhưng anh chẳng dám mở ra. Trong lòng vẫn chưa thể nguôi đi sự hoang mang và nỗi buồn từ hình ảnh sáng nay, anh không thể chắc chắn rằng mình có thể giữ được thái độ bình tĩnh khi đối diện với cô, dù chỉ qua tin nhắn.
Đến giữa trưa, khi những tài liệu trên bàn còn ngổn ngang, điện thoại của Tuấn bất chợt rung lên với tin nhắn từ Tâm.
“Anh có đi làm suôn sẻ không? Có mệt không đấy?”
Nhìn vào dòng chữ, một cảm giác ấm áp nào đó len lỏi trong lòng, nhưng ngay lập tức bị sự bất an dập tắt. Tâm vẫn quan tâm anh, vẫn nhắn hỏi như mọi khi, nhưng trong đầu Tuấn giờ đây chỉ là một mớ bòng bong đầy mâu thuẫn. Anh không muốn tỏ ra xa cách, cũng không thể tỏ ra quá thân mật như chưa có chuyện gì xảy ra. Đắn đo mãi, cuối cùng Tuấn chỉ nhắn lại vỏn vẹn một câu:
“Anh ổn, cảm ơn em”
Tin nhắn ngắn gọn đến lạnh lùng hiện lên, và ngay khi anh bấm gửi đi, một chút hối hận len lỏi trong lòng. Nhưng rồi, anh tự nhủ rằng có lẽ giữ khoảng cách một chút cũng tốt, vì anh vẫn chưa rõ mối quan hệ giữa Tâm và người đàn ông sáng nay là gì. Để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương, có lẽ anh nên học cách không quá hy vọng hay mong chờ vào cô như trước.
Ngay sau đó, Tuấn khởi động xe, hướng về địa điểm cuộc họp tiếp theo. Chiếc xe lao nhanh trên con đường dài, nhưng đầu óc anh vẫn mông lung, không ngừng dằn vặt với những câu hỏi tự đặt ra. Mỗi khi nghĩ về hình ảnh Tâm với nụ cười ấy, anh lại cảm thấy lồng ngực như thắt lại. Một nỗi đau nhẹ nhàng nhưng âm ỉ, khiến anh không thể nào tập trung. Anh biết mình không có quyền yêu cầu cô giải thích, không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của Tâm, nhưng vẫn không thể chấp nhận được hình ảnh người đàn ông khác thay anh ở bên cạnh cô.
Cuộc họp kéo dài, với những lời thảo luận, những số liệu và kế hoạch vang lên, nhưng trong đầu Tuấn mọi thứ chỉ là tiếng ồn nhạt nhẽo. Thi thoảng, anh giật mình khi một vài ánh mắt từ đàn em nhìn mình với vẻ dò hỏi, có chút lo lắng vì thấy ông chủ hôm nay không như thường lệ. Cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần, Tuấn vẫn không thể giấu đi được nét căng thẳng và trầm tư hiện rõ trên khuôn mặt.
Giữa buổi họp, điện thoại của anh lại rung lên, tin nhắn của Tâm. Nhưng lần này, Tuấn không mở ra ngay, chỉ nhấn nút im lặng, cố gắng gạt đi những cảm xúc trong lòng để hoàn thành công việc. Vậy mà, từng giây trôi qua, anh vẫn thấy khó chịu như có gì đó dồn nén, khiến anh muốn rời khỏi buổi họp, lái xe đi đâu đó thật xa để tìm lại sự bình yên. Nhưng anh biết, dù có đi đâu, sự dằn vặt ấy cũng sẽ đi theo anh, không thể nào thoát khỏi.
Kết thúc buổi họp, Tuấn lái xe đi trong im lặng, cả cơ thể như đắm chìm trong cơn mệt mỏi và chán nản. Những tiếng còi xe bên ngoài như xa lạ, chẳng làm anh để tâm, bởi đầu óc vẫn quẩn quanh với một hình ảnh không thể xóa nhòa, Tâm và người đàn ông lạ mặt, cùng nụ cười mà anh biết đã từng thuộc về mình.
Về đến nhà, Tuấn không làm gì khác ngoài ngồi vào chiếc ghế quen thuộc và mở máy chơi game. Anh muốn giết thời gian, tìm một cái gì đó để tạm quên đi những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu về Tâm và hình ảnh người đàn ông đã gặp sáng nay. Nhưng hôm nay, ngay cả thế giới ảo trong game cũng chẳng giúp anh cảm thấy tốt hơn.
Ngồi một lúc lâu trước màn hình nhấp nháy, Tuấn nhận thấy Pam đã rón rén bước tới từ khi nào, ánh mắt cô bé tò mò, chăm chú nhìn bố mình. Dường như Pam cảm nhận được điều gì đó khác lạ từ anh. Mọi ngày, dù bận rộn đến đâu, anh vẫn dành cho con những câu chuyện hay hỏi han về trường lớp, nhưng hôm nay lại không, anh chỉ im lặng ngồi chơi, nhìn chăm chăm vào màn hình.
Pam, với tính cách nghịch ngợm, quyết định sẽ làm gì đó để gây chú ý. Cô bé đưa tay nghịch nghịch vào mũi bố một cách tinh nghịch, khiến Tuấn không nhịn được mà mỉm cười, nhưng anh vẫn không nói gì. Pam thấy thế liền hỏi, giọng hơi rụt rè.
“Bố giận Pam hả?”
Nghe con hỏi, Tuấn giật mình, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Pam, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy lo lắng. Anh khẽ cười, xoa đầu cô bé và dịu dàng trả lời.
“Không, bố đâu có giận Pam. Bố chỉ hơi mệt một chút thôi”
Pam vẫn chăm chú nhìn bố, dù không hỏi thêm, nhưng trong lòng cô bé biết có điều gì đó không ổn. Ngay cả nụ cười của bố hôm nay cũng không còn rạng rỡ như mọi khi, giống như chỉ để trấn an cô bé mà thôi. Cảm nhận được sự lo lắng từ con gái, Tuấn thở dài, lại đưa tay xoa đầu Pam một lần nữa, nhưng trong lòng anh là một mớ cảm xúc lẫn lộn mà chính anh cũng chưa tìm ra câu trả lời.
Sau một lúc, Pam ngáp dài rồi về phòng đi ngủ. Tuấn ngồi lại một mình trong phòng khách, tiếng game vẫn vang lên nhưng anh không còn chú tâm nữa. Căn phòng dần chìm vào yên lặng khi mọi thứ đều đi vào giấc ngủ, chỉ còn lại mình anh với những nỗi niềm giăng kín trong lòng. Anh ngả người ra ghế, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, những hình ảnh về Tâm và người đàn ông lạ mặt cứ ám ảnh trong đầu.
Anh ngồi đó, suy nghĩ mông lung mãi đến khi đồng hồ điểm sang khuya, nhưng lòng anh vẫn còn đầy những tâm sự chưa thể nguôi ngoai.
Hôm nay, Tuấn có một ngày rảnh rỗi hiếm hoi, không có lịch trình dày đặc hay những cuộc họp căng thẳng. Anh tự nhủ rằng mình sẽ dành ngày này để đến thăm Tâm và các con, để giải tỏa những suy nghĩ rối bời trong lòng. Trước khi đi, anh còn mua một vài món bánh và kẹo mà Bi thích, dự định sẽ chơi với con cho khuây khỏa.
Khi đến nơi, Tâm đang chuẩn bị bữa sáng, vừa thấy anh đến đã mỉm cười chào đón như mọi khi. Nụ cười của cô vẫn tươi tắn, nhưng hôm nay trong lòng anh lại có chút gì đó lắng đọng, bởi những hình ảnh hôm trước của Tâm và người đàn ông lạ mặt vẫn ám ảnh trong đầu anh. Cảm giác đó khiến anh không thoải mái dù lý trí cố nhủ rằng chắc chỉ là một sự hiểu lầm. Anh nhìn Tâm, bắt gặp cô vừa cười vừa xoa đầu Bi, nhưng ánh mắt thoáng qua chút mông lung. Tuấn cảm thấy khoảng cách nào đó vô hình giữa hai người, một thứ mà anh chưa từng cảm nhận rõ ràng đến thế.
Ngồi một lúc, Bi đã lon ton chạy đến và ngồi vào lòng anh. Tuấn dịu dàng cưng nựng con, dùng tay xoa mái tóc mềm mại của Bi và chơi đùa với con bé như mọi khi. Nhưng hôm nay, niềm vui đó dường như không xua tan được nỗi bất an trong lòng. Mỗi câu nói tưởng chừng như đơn giản, mỗi nụ cười của Tâm, mỗi cái vuốt ve dành cho Bi đều khiến anh cảm thấy có chút gợn lòng, dù biết rằng Tâm không hề có ý gì khác thường.
Sau một lúc ngồi chơi với Bi, Tuấn chợt nhận ra bản thân đang không thoải mái. Anh đứng dậy định về sớm hơn dự tính. Tâm nhìn anh, có chút ngạc nhiên.
“Anh về sớm thế à? Em thấy anh dạo này có vẻ mệt mỏi, công việc có ổn không? Nếu có gì cần chia sẻ, anh cứ nói ra, đừng để mọi thứ trong lòng như vậy”
Tuấn nghe Tâm nói, lòng chợt mềm ra nhưng không biết nên nói thế nào, không biết bắt đầu từ đâu, nên chỉ khẽ gật đầu, ậm ừ đáp lại một cách bâng quơ.
“Anh ổn mà, không có gì đâu. Chắc tại dạo này hơi bận rộn chút thôi” Đáp lời một cách miễn cưỡng, Tuấn cảm thấy lòng mình nặng trĩu hơn. Anh biết rõ, không phải công việc khiến anh mệt, mà chính là những suy nghĩ quanh quẩn về Tâm, về cái cảm giác không rõ ràng nhưng lại cứ dày vò anh.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Bi rồi vẫy tay chào con. Bi ôm lấy chân bố, không muốn anh về, nhưng anh đành dỗ dành mãi để con buông tay. Nhìn ánh mắt tò mò của Tâm và khuôn mặt thơ ngây của Bi, Tuấn chỉ nở một nụ cười gượng gạo, cảm giác trống rỗng len lỏi vào từng lời nói.
Rời khỏi nhà Tâm, Tuấn ngồi lên xe, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt hướng ra xa mà không thật sự có điểm dừng. Trong lòng anh là sự pha trộn giữa nỗi nhớ, chút buồn tủi, và sự bất lực trước cảm xúc của chính mình. Ngày rảnh rỗi tưởng chừng sẽ làm anh vui vẻ hơn, nhưng thay vào đó, lại để lại một khoảng lặng khó diễn tả khi anh quay trở về nhà trong cơn mơ hồ và hoang mang.
Tuấn ngồi trong phòng khách, đầu óc lơ lửng, không biết làm gì để giải tỏa nỗi buồn và sự mệt mỏi trong lòng. Trước đây, khi còn độc thân và chưa mất trí nhớ, anh thường dành những ngày rảnh để tụ tập bạn bè, chơi bi-a, nhậu nhẹt, xả stress. Nhưng từ khi có Pam, anh đã phải cẩn trọng hơn, không thể dễ dàng để con gái thấy một hình ảnh phóng túng, vô tư đến vậy. Anh luôn muốn mình trở thành một người bố mẫu mực trong mắt con bé, là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nghĩ ngợi một lúc, Tuấn nhìn đồng hồ, quyết định sẽ đưa Pam đi chơi để tìm chút niềm vui cho cả hai bố con. Anh biết rằng Pam nhạy cảm, con bé đã nhận ra sự khác lạ trong anh hôm qua. Nếu cứ giữ mãi tâm trạng này, Tuấn sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến con. Tuấn đứng dậy, bước vào phòng Pam, thấy con bé đang ngồi đọc sách một cách chăm chú. Anh đến gần, đặt tay lên vai con bé và nói bằng giọng vui vẻ.
“Pam, hôm nay con có muốn ra ngoài chơi với bố không? Bố sẽ đưa con đi ăn món con thích nhất!”
Pam ngẩng lên, đôi mắt sáng bừng.
“Thật không bố? Bố có nhiều việc mà, con sợ bố không có thời gian” Pam cười rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt thoáng chút lo lắng. Tuấn hiểu con bé lúc nào cũng lo sợ bố mẹ bận rộn, chẳng dành nhiều thời gian cho mình.
“Bố rảnh mà, hôm nay là của Pam nhé! Đi thôi, chúng ta sẽ đi ăn và đi chơi thật vui!” Tuấn đáp với nụ cười ấm áp, và trong lòng dường như nhẹ nhõm đi phần nào. Anh nhận ra, chỉ cần bên cạnh Pam, mọi nỗi buồn dường như trở nên dễ chịu hơn.
Hai bố con bước ra khỏi nhà, lên xe và lái xe đến một khu vui chơi mà Pam rất thích. Đến nơi, Pam hào hứng kéo tay Tuấn đi từ khu này sang khu khác, chơi hết trò này đến trò khác. Con bé cười rộn rã, chạy nhảy vui vẻ. Tuấn nhìn Pam, lòng tự nhủ rằng chỉ cần con vui, anh cũng thấy cuộc sống ý nghĩa hơn rất nhiều. Trong khoảnh khắc đó, anh thấy mình quên hết mọi phiền muộn, chỉ còn lại niềm vui đơn thuần khi ở bên con gái.
Sau một buổi sáng chơi đùa mệt nhoài, hai bố con dắt tay nhau đi đến quán ăn mà Pam yêu thích. Tuấn gọi cho con bé món mì Ý và pizza mà Pam thường ăn mỗi khi đi cùng anh, còn anh chọn một ly cà phê đen để tỉnh táo hơn. Trong lúc chờ đồ ăn, Pam lém lỉnh hỏi.
“Bố này, hôm nay bố vui hơn rồi đúng không? Con thấy bố cười nhiều hơn hôm qua”
Tuấn ngạc nhiên vì sự tinh tế của Pam, nhưng anh chỉ mỉm cười, vươn tay xoa đầu con bé.
“Con tinh ý lắm! Hôm nay bố thật sự vui vì được ở bên con” Đôi mắt Tuấn trầm lặng, nhưng ẩn chứa sự ấm áp.
Pam cười toe toét, tiếp tục hào hứng kể cho anh nghe về những chuyện vui ở trường, về bạn bè và những điều con bé thích. Những câu chuyện ngây ngô, hồn nhiên của Pam giúp Tuấn xua tan đi bao muộn phiền. Trong lòng anh dần cảm nhận lại sự bình yên mà anh đã từng có với Tâm, và nhận ra rằng gia đình vẫn là nơi mà anh luôn muốn hướng về.
Buổi tối hôm đó, sau khi đưa Pam về nhà, Tuấn cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn hẳn. Anh biết rằng, dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, con gái vẫn sẽ là chỗ dựa, là nguồn vui lớn nhất của mình. Cảm giác nhẹ nhàng ấy giúp anh lấy lại tinh thần, dù anh biết những khúc mắc với Tâm vẫn còn đó, nhưng anh sẽ cố gắng từng chút một để giữ gìn và vun đắp cho gia đình nhỏ của mình.
Pam chuẩn bị đi ngủ, Tuấn lại ngồi một mình trong phòng khách, trong lòng vẫn lẩn khuất những suy nghĩ khó tả. Ánh đèn phòng khách hắt lên bóng dáng anh một cách lặng lẽ, chiếc điện thoại đặt trên bàn chốc chốc lại hiện thông báo nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua rồi lơ đi. Cứ thế, anh ngồi bất động, mắt dán lên bức tường phía trước, như thể đang tìm kiếm câu trả lời từ khoảng trống ấy.
Đêm đó, cảm giác trống trải vẫn quẩn quanh, anh không dám nhấc máy nhắn tin cho Tâm hay gọi cho cô, dù tay anh đã vài lần chạm vào biểu tượng tên cô trên màn hình. Dù chỉ cần một tin nhắn thôi là Tâm sẽ trả lời ngay, sẽ lại hỏi han, sẽ lại nói chuyện bình thường như bao lần, nhưng trong đầu anh lại lướt qua hình ảnh buổi sáng. Hình ảnh Tâm cười đùa vui vẻ với người đàn ông lạ mặt khiến lòng anh như bị níu lại.
Anh tự nhủ mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn chẳng thể gạt đi cái cảm giác lấn cấn trong lòng. Mối quan hệ giữa anh và Tâm dường như không thể gọi tên, họ có một gia đình, có Pam và Bi, có những ký ức ngọt ngào, nhưng sau tất cả, thực tế là họ đã ly hôn. Đôi khi, anh tự hỏi liệu mình có còn quyền gì để quan tâm đến những mối quan hệ riêng tư của cô. Anh muốn tin rằng anh là người đặc biệt, nhưng nỗi sợ về sự xa cách và những gì không thể nói ra cứ len lỏi, đan xen trong lòng.
Gần nửa đêm, Tuấn đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm tĩnh mịch. Gió nhẹ thổi qua, nhưng sự trống vắng trong anh vẫn chẳng biến mất. Anh biết rằng ngày mai rồi sẽ lại là một ngày mới, anh sẽ lại gặp Tâm, sẽ lại dành nụ cười, sự dịu dàng cho cô, nhưng mớ cảm xúc rối bời này có lẽ sẽ theo anh mãi.
Khi đã quá mệt, Tuấn ngả người xuống giường, mắt khép lại, nhưng đầu óc vẫn không thôi suy nghĩ. Trong giấc ngủ chập chờn ấy, anh mơ thấy Tâm đứng cách xa mình, mỉm cười mà không tiến lại gần. Anh cố với lấy cô, nhưng cô cứ xa dần, xa mãi. Trong mơ, anh chỉ có thể gọi tên cô, nhưng giọng anh lại tan biến vào không gian tĩnh lặng.
Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy, vẫn mang theo chút cảm giác nặng nề của giấc mơ đêm qua. Anh quyết định không nghĩ thêm nữa, cố gắng dồn tâm trí vào công việc, vào Pam, vào mọi thứ khác. Thế nhưng, dù có cố thế nào, hình bóng Tâm và nụ cười bí ẩn của cô vẫn cứ bám lấy tâm trí anh, không cách nào xoá nhòa được.
12 giờ đêm Tuấn vẫn chưa được về nhà. Đang vùi mình trong những suy nghĩ hỗn độn về Tâm và tương lai của mối quan hệ này, bỗng điện thoại của Tuấn reo vang. Một cuộc gọi báo cáo gấp từ đàn em khiến Tuấn sững lại, có xô xát lớn ở tổ chức Vietvision, một số thành viên bị thương, và tình hình đang căng thẳng không thể kiểm soát. Không do dự, Tuấn vội vã cầm áo khoác, nhanh chóng ra khỏi nhà và phóng xe đi, tâm trí hoàn toàn tập trung vào việc ổn định tình hình.
Trong khi đó, ở nhà, Tâm đang dỗ Bi ngủ, vừa mơ hồ nhìn màn đêm yên tĩnh qua cửa sổ, lòng lại nhớ đến Tuấn. Cô bất giác mở điện thoại lên và bắt gặp loạt tin nhắn báo động trên nhóm chat dành cho các tay anh chị trong giới, nơi người ta truyền tai nhau về cuộc xô xát lớn vừa diễn ra ở tổ chức của Tuấn. Tim cô đập mạnh, một cảm giác lo lắng không thể kiểm soát tràn ngập tâm trí khi cô đọc được dòng tin nhắn nói rằng đại ca đã bị thương nặng. Người gửi tin là một đàn em của Tuấn, điều đó càng khiến cô không thể giữ bình tĩnh, trong lòng không khỏi hoang mang rằng người bị thương đó là anh.
Hoảng loạn, cô lập tức gọi điện cho Tuấn, nhưng chuông điện thoại cứ đổ mãi mà không có ai nhấc máy. Cô gọi đi gọi lại, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng đầy ám ảnh. Mỗi cuộc gọi không được trả lời khiến lòng cô càng thêm lo sợ, đến mức nước mắt không ngừng rơi. Hàng loạt ý nghĩ tồi tệ bắt đầu xâm chiếm tâm trí, liệu có phải anh đang ở trong tình trạng nguy hiểm? Liệu có phải cô đã mãi mãi mất anh? Cảm giác đó quá đau đớn khiến cô gần như không đứng vững.
Không thể chờ đợi thêm, Tâm hốt hoảng khoác áo, chuẩn bị chạy ngay đến tổ chức của anh để tìm hiểu rõ tình hình. Đúng lúc cô đang run rẩy bước đến cửa thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Tuấn đang đứng ngay ở cửa, khuôn mặt anh trông bình thường nhưng lộ vẻ mệt mỏi, như thể vừa trải qua một đêm dài. Tâm như chết lặng trong giây phút ấy, chưa kịp nói một lời, cô chạy nhào đến ôm chặt lấy anh, bật khóc nức nở, không quan tâm đến điều gì khác ngoài cảm giác rằng anh vẫn còn ở đây, vẫn an toàn. Cô cảm thấy mọi lo lắng trong lòng tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc ngập tràn vì anh vẫn ở bên.
Tuấn hoàn toàn bất ngờ, anh không hiểu vì sao Tâm lại hoảng sợ đến thế, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy anh như không muốn buông ra. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế, dịu dàng vuốt tóc cô để cô bình tĩnh lại. Khi nước mắt Tâm dần khô, qua những lời đứt quãng của cô, Tuấn mới dần hiểu chuyện. Hóa ra trên nhóm chat của các tay anh chị, có tin tức rằng “đại ca” đã bị thương nặng, khiến cô lo lắng đến mức không kiềm chế nổi mà gọi anh đến hàng chục cuộc. Tuấn bật cười nhẹ, an ủi cô rằng anh không sao cả. Sau khi cô bình tĩnh hơn, Tuấn giải thích rằng người bị thương không phải là anh, mà là Long, anh trai và cũng là người quản lý tổ chức Vietvision, nên thường được gọi là “đại ca”
Tâm vừa nghe vừa cảm thấy mình như nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, nhưng cảm giác lo lắng vừa trải qua khiến cô vẫn còn run rẩy, và không ngăn được mình, cô nói rằng cô đã sợ đến mức tưởng rằng sẽ mất anh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy tình cảm, và thổ lộ một cách chân thành.
“Em đã rất sợ… vì anh là người quan trọng nhất với em”
Nghe những lời đó từ Tâm, lòng Tuấn như thắt lại. Những ngày qua, mớ hỗn độn trong lòng anh về mối quan hệ này dường như càng trở nên rõ ràng hơn. Thì ra anh không phải là duy nhất trong cuộc sống của cô; anh đã luôn cảm thấy bất an vì nghĩ cô có thể đang tìm kiếm một hạnh phúc khác. Nhưng khi nghe Tâm nói vậy, anh lại không kìm được, nhìn cô và nhẹ nhàng hỏi.
“Vậy người quan trọng đưa chiếc nhẫn đó cho em là ai? Người đó là ai mà em vẫn luôn nhớ mãi?”
Tâm im lặng một chút, ánh mắt lấp lánh vẻ sâu lắng. Cô khẽ đưa bàn tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn nhỏ trên ngón tay mình và nhẹ nhàng đáp.
“Đó là… nhẫn cưới của anh. Em đã giữ nó từ khi chúng ta còn bên nhau” Câu nói đơn giản ấy vang lên mà như một cơn sóng lớn đập vào lòng Tuấn. Anh lặng người, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn nhỏ trên tay cô, ngỡ ngàng trước sự thật ấy. Thì ra, từ trước đến nay, cô vẫn giữ lấy nó, vẫn xem nó là một phần quan trọng trong cuộc sống.
"Người đưa đồ ăn sáng cho em là Linh, bạn thân em, Linh chỉ để tóc tomboy, là do anh không nhớ ra đấy thôi, anh ngốc quá không chịu nói với em!" Cô nói với vẻ hờn dỗi.
Không thể che giấu tình cảm của mình nữa, Tuấn ôm lấy Tâm, như muốn giữ cô mãi bên mình. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu lo sợ những ngày qua dường như đều tan biến hết. Anh nhận ra rằng, người thực sự quan trọng với cô, vẫn là anh. Tâm cũng ôm lại anh, cả hai như tìm thấy nhau giữa những cảm xúc phức tạp và khó hiểu. Dường như sau bao nhiêu thời gian, họ vẫn thuộc về nhau, vẫn là một phần không thể thiếu của nhau. Và trong khoảnh khắc đó, cả hai hiểu rằng tình cảm của họ vẫn còn sâu đậm, và mọi nỗi sợ hay nghi ngờ cũng chỉ là thử thách nhỏ trên hành trình tìm lại hạnh phúc bên nhau.
Tuấn ngồi đó, im lặng một hồi, đôi mắt trầm ngâm như thể đang cân nhắc từng từ ngữ trong lòng. Cuối cùng, anh hít một hơi sâu, lấy hết can đảm để cất tiếng hỏi Tâm, giọng anh khẽ khàng nhưng đầy chân thành.
"Tâm... liệu chúng ta có thể quay lại với nhau như trước không? Anh biết anh đã quên đi nhiều điều quan trọng, quên cả những kỷ niệm của chúng ta, nhưng... dù không nhớ gì, anh vẫn chỉ thấy trái tim mình đập nhanh khi bên em. Dường như mọi cảm xúc của anh chỉ còn dành cho em mà thôi"
...
Ngủ ngon nhee!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro