Chap 31. Hội đồng ông bô
Khi đến nơi, vừa bước vào nhà, Pam đã vui vẻ chạy ngay đến khoe với Tâm về bộ màu vẽ mới và những bức tranh mà cô bé đang thực hiện.
"Mẹ ơi, con vẽ được nhiều lắm! Nhìn nè!" Pam hào hứng khoe từng bức tranh một, chỉ vào từng chi tiết nhỏ khiến Tâm cũng phải bật cười vì sự ngộ nghĩnh của con gái.
Còn Tuấn, anh đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú dõi theo từng khoảnh khắc giữa Tâm và Pam. Trong lòng anh cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy hai mẹ con họ trò chuyện vui vẻ. Có điều gì đó trong bầu không khí này khiến anh cảm thấy bình yên hơn rất nhiều so với những ngày thường. Anh tự nhận ra rằng mỗi khi ở gần Tâm, trái tim anh như được sưởi ấm, nhưng cái tôi quá lớn không cho phép anh nói ra điều này.
Tâm quay sang nhìn Tuấn, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy sự quan sát. Cô dường như hiểu rõ hơn ai hết cảm xúc thật của anh, nhưng vẫn giữ im lặng, không ép buộc anh phải nói ra điều gì.
"Cảm ơn anh đã đưa Pam qua đây. Em thấy con bé vui lắm" cô nói nhẹ nhàng, nở một nụ cười ấm áp.
Tuấn gật đầu, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng và điềm tĩnh như mọi khi.
"Không có gì. Pam muốn sang thì anh đưa con thôi" anh trả lời bằng giọng cố ý thờ ơ, nhưng trong lòng không giấu nổi niềm vui.
Thực sự, từ khoảnh khắc bước vào ngôi nhà này, Tuấn đã cảm thấy mọi căng thẳng và mệt mỏi của cuộc sống bên ngoài dường như tan biến. Ở đây, có Pam, có Bi, và đặc biệt là có Tâm, khiến anh như được trở về với một nơi bình yên và ấm áp mà không nơi nào có được.
Sau một hồi trò chuyện, Tuấn ngồi xuống ghế, mắt vẫn dõi theo Tâm khi cô tiếp tục trò chuyện với Pam. Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, yên bình hơn khi được ở bên cạnh cô. Dù vậy, Tuấn vẫn không thể thừa nhận điều này, ngay cả với chính mình. Anh cứ giữ cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng rắn, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Pam sau khi khoe xong bức tranh với mẹ, chạy lại ngồi vào lòng bố, hí hửng tô tô vẽ vẽ với bộ màu mới. Tuấn cảm thấy trái tim mình tan chảy khi nhìn Pam, con gái nhỏ của anh, người đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc và tình cảm mà không gì có thể thay thế được.
Tâm nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ mỉm cười. Cô hiểu rằng, dù không nói ra, Tuấn đang dần thay đổi. Anh không còn là người đàn ông lạnh lùng, xa cách như trước nữa, mà dần trở nên ấm áp và dễ gần hơn.
Cuộc trò chuyện giữa ba người diễn ra êm đềm, không có gì phải vội vã hay căng thẳng. Cả Tuấn và Tâm đều hiểu rằng, dù chưa ai nói ra lời rõ ràng, nhưng một sự gắn kết mới đã hình thành giữa họ. Và đối với Tuấn, cảm giác được gần gũi với Tâm và các con chính là thứ khiến anh cảm thấy hạnh phúc, dù anh sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó.
Tuấn ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn xa xăm khi Pam đang mải mê vẽ tranh cùng với Tâm. Anh biết rằng giờ đã muộn và đáng lẽ anh nên về nhà. Nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác, một sự thôi thúc muốn ở lại bên cạnh Tâm. Dù vậy, Tuấn là người có cái tôi trên sao hoả, anh luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, cứng cỏi. Thay vì nói ra mong muốn được ở lại, anh bắt đầu suy nghĩ cách "tình cờ" ở lại mà không để lộ cảm xúc thật.
Đưa mắt lên tầng, Tuấn nghĩ đến Bi, cậu nhóc là chìa khóa cho kế hoạch của anh. Một nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên khuôn mặt khi anh nghĩ ra một ý tưởng. Và thế là Tuấn đứng dậy, bước chậm rãi lên tầng, nơi Bi đang ngủ yên trong phòng.
Căn phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn ngủ dịu nhẹ. Bi đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ, gương mặt trẻ thơ trong giấc mơ bình yên. Nhưng Tuấn lại có kế hoạch khác. Anh bước lại gần, nhẹ nhàng lay Bi dậy. Cậu nhóc hơi nhăn mặt, mơ màng mở mắt khi bị đánh thức. Tuấn cười thầm, biết rằng nếu khơi dậy một chút bực dọc, Bi sẽ khóc òa lên.
Tuấn khẽ cười và chọc nhẹ vào má Bi, giọng nửa trêu đùa.
"Nào, dậy đi con. Bố đây, con không nhớ bố sao?"
Bi còn đang mơ màng, không hiểu chuyện gì, nhưng khi bị lay mãi, cậu nhóc bắt đầu cảm thấy khó chịu. Bi khịt mũi, đôi mắt bắt đầu ngấn nước.
"Ba ơi..." nhóc gọi nhỏ, giọng run run vì bị đánh thức. Tuấn không dừng lại, anh bế Bi lên, nhẹ nhàng nhưng vẫn làm mọi thứ để khiến cậu nhóc thấy khó chịu hơn một chút, anh cù lét Bi và cuời khúc khích.
Cuối cùng, như mong đợi, Bi bắt đầu khóc. Tiếng khóc của con trẻ vang lên trong đêm yên tĩnh, phá vỡ sự bình yên trong nhà. Tuấn cố tình không dỗ con ngay, thay vào đó bế Bi xuống nhà, nơi Tâm và Pam đang ngồi. Anh đi xuống cầu thang, tiếng bước chân của anh và tiếng khóc của Bi kéo theo sự chú ý của Tâm.
Tâm ngước lên, lo lắng khi thấy Tuấn bế Bi xuống với vẻ mặt bối rối.
"Có chuyện gì vậy Tuấn?" Cô hỏi, đứng dậy khỏi ghế, tiến lại gần để xem xét tình hình.
Tuấn ôm Bi trong tay, khẽ nhún vai, tỏ ra bất lực.
"Anh cũng không biết nữa. Tự nhiên thằng bé dậy rồi khóc đòi anh. Chắc tại con muốn anh ở lại, không muốn anh về"
Tâm nhíu mày nhìn Bi, rồi lại nhìn Tuấn. Bi đang nức nở, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ bố, trông như thể cậu nhóc thực sự không muốn rời xa Tuấn.
"Để em dỗ con" Tâm nói, đưa tay đón lấy Bi từ tay anh.
Nhưng vừa lúc đó, Bi càng khóc to hơn, bám chặt lấy cổ Tuấn, không chịu buông. Tuấn khẽ nhếch môi, trong lòng thấy đắc ý. Kế hoạch của anh dường như đang tiến triển đúng như mong muốn.
"Em thấy không?" Tuấn nói, giọng có phần nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đủ để Tâm nghe thấy.
"Thằng bé rõ ràng muốn anh ở lại. Nếu anh về, chắc nó sẽ quấy em cả đêm"
"Thế anh có bận gì không? Không bận thì ở lại đi"
Tuấn mỉm cười, nhưng nhanh chóng giấu đi nụ cười đó để không làm lộ cảm xúc thật. Anh đưa Bi lại gần, vỗ về con trai đang nín dần trong vòng tay của mình.
"Anh không bận, thể để hôm nay anh ngủ lại đây" Tuấn đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Tâm nhún vai, không nói gì thêm. Cô quay lại ngồi xuống ghế, còn Tuấn bế Bi lên phòng. Trên đường đi, anh không kìm được nụ cười chiến thắng. Kế hoạch đã thành công một cách hoàn hảo. Giờ đây, anh có thể ở lại, ngủ gần Tâm mà không cần phải tìm lý do chính đáng nào khác.
Khi anh đặt Bi xuống giường, nhóc con đã bắt đầu ngủ trở lại. Tuấn nhẹ nhàng đắp chăn cho con, rồi bước ra ngoài, đóng cửa phòng thật khẽ. Anh trở lại phòng khách, nơi Tâm đang ngồi cùng Pam. Cô nhìn anh một cách thoáng nghi ngờ, nhưng không nói gì.
Tuấn ngồi xuống ghế, mắt nhìn Tâm với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong lòng không giấu nổi sự mãn nguyện. Anh cảm thấy như mình vừa hoàn thành một điều gì đó to lớn. Và dù không nói ra, anh biết rõ lý do thực sự khiến anh muốn ở lại không phải vì Bi. Mà bởi vì anh không muốn rời xa Tâm.
Buổi sáng hôm đó, không khí trong nhà thật dễ chịu, lan tỏa một sự bình yên đáng yêu. Cả gia đình ngồi quanh bàn ăn, những đĩa thức ăn thơm phức do Tâm chuẩn bị khiến ai nấy đều háo hức. Tuấn ngồi cạnh cô, cả hai thỉnh thoảng trao nhau những ánh nhìn ấm áp. Pam thì ngồi đối diện Tuấn, nhai nhóc nhách một miếng bánh mì nướng, còn Bi thì ngồi trên chiếc ghế em bé, chân tay múa múa nghịch ngợm như muốn tham gia vào câu chuyện của người lớn.
Đang giữa bữa ăn, đột nhiên Bi quay sang, giọng ê a chập chững gọi mẹ. Tâm quay lại nhìn con, ánh mắt đầy trìu mến và nở một nụ cười dịu dàng. Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Sao thế con trai? Có chuyện gì mà muốn nói với mẹ thế?"
Bi ngước đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ, khuôn mặt ngây thơ lại đầy nét nghiêm túc khiến cả bàn ăn chú ý. Cậu bé líu ríu nói một câu không rõ ràng, mọi người đều căng tai lên để nghe cho rõ. Sau một lúc lắng nghe, cả nhà mới hiểu ra, hóa ra Bi đang kề lại giấc mơ của mình đêm qua. Bi nói mơ hồ về việc mình bị ba Tuấn trêu chọc trong giấc mơ, còn bị cù lét nữa, đến mức cậu bé khóc thút thít trong mơ.
Tâm bật cười thích thú trước sự kể chuyện thật thà của Bi. Cô xoa đầu con, hỏi lại với giọng đùa vui.
"Ôi thế à, con gặp ác mộng vì ba trêu chọc sao? Ba làm gì mà lại cù lét con thế?"
Câu nói vô tình của Bi lại như đánh trúng ngay "tim đen" của Tuấn. Anh đang nhấp một ngụm nước thì chợt sặc, ho liên tục đến mức đỏ cả mặt. Anh cố gắng kìm lại nhưng không được, cúi đầu ho khù khụ, đến mức nước mắt lưng tròng. Bi ngồi đó, vẫn hồn nhiên nhìn ba, không hiểu rằng lời kể của mình đã khiến ba ngượng ngùng đến vậy. Còn Pam thì ngồi bên cạnh, háo hức nhìn biểu cảm của mọi người, đặc biệt là của Tuấn.
Tâm đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Tuấn để giúp anh bình tĩnh lại, cố nhịn cười nhưng vẫn không thể giấu đi nét tinh nghịch trong ánh mắt. Cô cười khúc khích rồi trêu.
"Này, đừng có nôn ra hết nhé. Mới sáng ra mà đã như thế này thì lát nữa thế nào được đây?" Câu nói ấy khiến Tuấn càng thêm lúng túng, không biết phản ứng thế nào cho đỡ ngại.
Pam, ngồi đối diện, quan sát thấy bố mình đỏ mặt và tỏ ra bối rối, Pam liền chen vào, hỏi với giọng rất ngây thơ nhưng cũng đầy tò mò.
"Bố ơi, sao bố lại sặc khi em Bi nói bố cù lét? Pam thấy bình thường mà!"
Câu hỏi bất ngờ của Pam làm Tuấn như muốn "đào lỗ chui xuống." Anh thoáng lắp bắp, cố tìm lý do nhưng lại không nghĩ ra lời nào thuyết phục, chỉ đành cười ngượng ngùng. Tâm nhìn anh, ánh mắt lấp lánh niềm vui, thấy bộ dạng lúng túng của Tuấn thật đáng yêu. Cô lại quay sang Bi, vừa xoa đầu cậu bé vừa nói đùa.
"Thế là ba sợ con mách mẹ chuyện ba cù lét con, phải không Bi? Thế này thì lần sau ba sẽ không dám chọc con nữa đâu"
Bi nghe vậy, gật gù như hiểu chuyện, còn Pam thì bật cười thích thú vì lần đầu thấy ba ngại ngùng như thế. Không khí trong nhà đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương, mọi người đều cảm nhận được niềm vui từ những khoảnh khắc giản dị nhưng quý giá ấy.
Tuấn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cố gắng lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày nhưng không thể giấu được sự lúng túng. Anh quay sang Tâm, thấy cô vẫn cười thích thú, đành thở dài thầm nghĩ.
"Đúng là bị 'phá đám' rồi" Nhưng trong lòng anh không thể phủ nhận, những giây phút trêu chọc và vui đùa như thế này với Tâm và các con chính là điều mà anh trân trọng nhất, thứ anh muốn bảo vệ và giữ gìn mãi mãi.
Tuấn bắt đầu một buổi sáng khá tất bật khi đưa Pam đến trường, rồi lại nhanh chóng lao vào công việc ngay sau đó. Ngày hôm nay có lịch họp dày đặc, từ sáng đến chiều không lúc nào ngơi tay. Anh thậm chí còn chẳng có thời gian dừng lại để nghỉ trưa đúng nghĩa. Những cuộc gặp gỡ và những quyết định quan trọng dường như nối tiếp không ngừng, khiến anh kiệt sức. Anh dự định sẽ hoàn tất sớm để về nhà đúng giờ, nhưng đến tận gần 7h tối công việc mới tạm ổn.
Trong khi đó, về phía Pam và Tâm, buổi chiều trôi qua với không khí thoải mái và thân mật hơn. Tuấn đã nhắn tin cho Tâm nhờ cô đón Pam giúp vì anh không thể rời khỏi tổ chức sớm như đã định. Tâm đồng ý mà không hề đắn đo, rồi đúng giờ đã đến trường đón Pam về nhà. Khi Pam vừa lên xe, cô bé không đợi mẹ hỏi han mà tự nhiên kể chuyện về bố với Tâm, tâm sự một cách thẳng thắn, hào hứng. Câu chuyện hóm hỉnh xoay quanh những chiêu trò của bố để thuyết phục Pam về việc sang gặp mẹ hôm qua, khiến Tâm nghe mà không khỏi bật cười.
Pam cười tủm tỉm, đôi mắt long lanh và biểu cảm tinh nghịch như đang nắm được một “bí mật” lớn của bố.
“Mẹ biết không, bố viện đủ lý do để qua nhà mẹ. Bố cứ bảo là tại con nhớ mẹ nên muốn con về nhà mẹ thôi. Nhưng con biết mà, bố cũng muốn gặp mẹ nữa!” Pam nói, tỏ vẻ rất đắc chí vì đã “nhìn thấu” kế hoạch của Tuấn.
Tâm nghe xong, chỉ mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Pam và trêu lại.
“Vậy mà bố cứ giấu giấu, lại còn bảo là tại Pam muốn đi nữa chứ” Thật ra, trong lòng cô có chút ấm áp vì biết rằng Tuấn đã cố gắng như thế để tạo thêm lý do sang gặp cô và các con. Sự thật là, anh chẳng cần viện cớ nào cả; cô vẫn sẵn lòng chờ anh đến bất cứ lúc nào. Nhưng chính cái cách Tuấn ngại ngùng, lúng túng che đậy ý định thực sự lại khiến cô thấy anh đáng yêu đến lạ.
Pam tiếp tục kể về buổi sáng, về cả đoạn đối thoại giữa bố và Bi khi Bi vô tình tiết lộ chuyện đêm qua. Cô khẽ nghĩ thầm, có lẽ Tuấn cũng chẳng ngờ rằng chính con gái lại là người bán đứng mình nhanh đến vậy.
Khi hai mẹ con về đến nhà, Pam vẫn tiếp tục câu chuyện về Tuấn với Tâm. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng ánh mắt của Tâm ánh lên sự ấm áp, dường như mỗi lời Pam nói về Tuấn đều trở thành một kỷ niệm đẹp trong lòng cô. Họ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa tối trong lúc chờ Tuấn về.
Đến khoảng gần 7h, Tâm nghe tiếng xe của Tuấn trước cổng. Anh bước vào với vẻ mệt mỏi hiện rõ, đôi mắt lộ rõ dấu hiệu kiệt sức sau một ngày dài. Anh mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy Tâm và Pam đang đợi mình trong phòng khách. Tâm bước lại gần, nhẹ nhàng hỏi han.
“Hôm nay trông anh có vẻ mệt, công việc vất vả lắm phải không?”
Tuấn thở dài một hơi, đôi mắt anh dịu lại khi nhìn thấy Tâm và Pam ở cạnh bên.
“Ừ, hôm nay có nhiều thứ phải xử lý hơn anh dự tính” anh đáp, giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự vui vẻ khi cuối cùng cũng được trở về nhà. Pam ngồi bên cạnh nhìn anh, khuôn mặt của cô bé vẫn còn nét tinh nghịch từ câu chuyện hôm trước.
“Bố mệt thế chắc không muốn nghe con kể chuyện bố đâu nhỉ?” Pam trêu đùa, làm Tuấn hơi lúng túng. Anh biết Pam đang muốn ám chỉ về chuyện sáng nay. Nhưng thay vì trả lời, anh chỉ cười trừ rồi bảo con.
“Bố cũng muốn nghe nhưng con kể nhẹ nhàng thôi nhé, bố không muốn bị lôi kéo quá nhiều”
Cả ba người cùng cười đùa, và rồi Tâm chuẩn bị dọn bữa tối cho cả nhà. Câu chuyện giản dị ấy đã khiến Tuấn cảm nhận được hạnh phúc và sự bình yên khi có Tâm và các con bên cạnh, một niềm vui mà anh thậm chí còn chẳng biết cách để diễn tả thành lời.
Tối đó, Tuấn lại khéo léo viện lý do để có thể ở lại nhà Tâm. Anh không muốn quay về căn nhà vắng lặng của mình khi ở đây, mọi thứ đều khiến anh cảm thấy ấm áp và dễ chịu hơn nhiều. Sau bữa tối, cả nhà lên phòng chơi đùa cùng nhau, và anh nằm trên giường với Bi, đùa giỡn để nhóc con cười khúc khích không ngừng. Nhưng trong lúc Bi đang hăng hái nhún nhảy trên giường, bé vô tình ngã sấp mặt xuống, đầu đập vào cằm Tuấn. Cú va chạm bất ngờ khiến cả Tuấn và Bi cùng "aa!" lên vì đau, cả hai tay ôm đầu trong lúc mày nhăn lại, nhưng Bi thì nhăn nhó nhiều hơn cả, nước mắt rưng rưng rồi òa lên khóc nức nở.
Tuấn dù đau vẫn không trách nhóc con, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Bi. Anh cố dỗ, bảo rằng,
“Con trai lớn rồi, không được khóc nhè nữa, phải mạnh mẽ lên” Nhưng giọng anh có chút nghiêm chỉnh, như muốn khuyến khích Bi không yếu đuối trước những cơn đau vặt vãnh.
Đúng lúc ấy, Pam đang ngồi bên cạnh bỗng quay sang nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. Con bé liền chen vào, giọng giận dỗi pha chút thách thức.
“Vậy tại sao bố lại khóc khi nhớ mẹ?”
Tuấn giật mình sững người, như thể bị bắt gặp đúng vào khoảnh khắc không phòng bị. Anh hơi đỏ mặt, gương mặt bối rối khiến tai anh dần nóng lên, môi khẽ mở rồi lại đóng, không biết nói sao. Anh lắp bắp.
“Pam, làm gì có chuyện đó… Bố đâu có khóc vì nhớ mẹ con...”
Pam hừ một tiếng, rồi cắt lời anh, khuôn mặt ngây thơ nhưng giọng đầy trách cứ.
“Bố đúng là mất trí nhớ rồi, nên bố đâu có nhớ gì nữa! Bố không nhớ thì ai mà biết chứ! Mất trí nhớ mà đòi nhớ là sao?!"
Tuấn ngơ ngác nhìn Pam, vừa xấu hổ vừa không biết đáp lại thế nào. Cảm giác như chính con gái mình vừa vạch trần một điều mà anh không bao giờ thừa nhận trước mặt mọi người. Lời của Pam khiến anh không khỏi bối rối, cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lòng. Đúng lúc đó, Tâm, đang ngồi bên cạnh nhìn hai bố con, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tiếng cười vui vẻ của Tâm càng làm Tuấn thêm lúng túng. Anh quay sang, gãi đầu, cố làm vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại càng thêm ngượng. Tâm nhìn anh, ánh mắt dịu dàng pha chút trêu đùa.
“Có lẽ Pam nói đúng rồi đấy. Ai mà nghĩ bố lại yếu đuối thế nhỉ?”
Bi tuy không hiểu hết câu chuyện nhưng nhìn thấy mẹ cười, nhóc con cũng bớt đau và nín khóc, chỉ ngồi thút thít rồi ngước mắt lên nhìn Tuấn, vẻ mặt tò mò như muốn hỏi bố có thật là đã từng khóc không.
Tuấn ngượng chín mặt, cố đổi chủ đề.
“Thôi nào, bố không có khóc gì cả! Mấy đứa toàn tưởng tượng quá lên thôi!” Nhưng khi anh nói, cả Pam và Tâm đều cười khúc khích khiến anh biết rằng họ không tin chút nào.
Cuối cùng, anh đành thở dài một hơi, gượng gạo đổi giọng.
“Thế... hôm nay bố ở đây chơi với mấy đứa cho vui, được không?”
Pam nghe vậy liền cười tươi và chạy vào lòng mẹ, ánh mắt lấp lánh vẻ hào hứng.
“Khôngggggggggggg!"
Tâm lại cười, vừa nhìn anh vừa chọc, khiến Tuấn vừa ngượng vừa thấy lòng mình ấm áp. Đêm ấy, anh vẫn ngủ lại bên gia đình, cảm giác bình yên hơn bao giờ hết.
Ước gì sau này làm bố có đứa con gái dễ thương như nhỏ Pam =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro