2. Sự tử tế đáng sợ.
Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng lên mũi, tôi dần mở mắt. Nhìn thấy Boss đang ngồi trên sofa, gõ máy tính một cách nhẹ nhàng nhất. "Em tỉnh rồi, còn hoảng không? Anh ở đây rồi, có đói không? Hay uống chút nước trước nha?" Boss bỏ công việc sang một bên mà tiến đến bên tôi. Ha... làm sao lại không hoảng chứ? Anh là một con hổ lớn trên thương trường nhưng lại hỏi em một câu hỏi vô nghĩa như vậy ư? Anh ở đây bây giờ thì sao chứ? Lúc em cần anh nhất chính là vào lúc em hoảng sợ nhất chứ không phải là khi em đã hoàn hồn... Tôi vẫn cố gắng mỉm cười một cách công nghiệp nhất để đáp lại sự tử tế đáng sợ mà Boss dành cho tôi:"Không ạ""Coi như anh năn nỉ đấy! Uống một chút thôi, nhìn xem, môi em khô đến nứt cả ra rồi..."Tôi bĩu môi: "Không mà, Boss biết em ghét nước lọc nhất kia mà" Không, không phải như thế. Thứ tôi ghét nhất lúc này chính là sự "tử tế" của Boss. Ban đầu, nó là thứ gây cho tôi thương nhớ về Boss, sau đó, nó là thứ làm tôi không ngừng hy vọng về tình cảm ngu ngơ của mình sẽ đượn nhận ra và hồi đáp, nhưng giờ đây, dần dần, nó làm tôi càng thấy kinh tởm hơn bao giờ hết. Nếu có thứ gì đó có thể bóp nghẹt trái tim tôi một cách nhanh và mạnh bạo nhất, tôi thề rằng đó chính là sự tử tế của Boss lúc này. "Chỉ một chút thôi mà, đi nào bé ngoan, uống một chút thôi."Cuối cùng, vẫn là lòng tôi không chịu được mà mềm đi, há miệng hớp chút nước mang theo vẻ mặt khó coi."Giỏi lắm bé ngoan..." Boss cười, một nụ cười rực sáng như ánh dương rạng rỡ giữa mùa hè.Chuông điện thoại reo lên: "Anh ra ngoài nghe điện thoại một lúc""Ai vậy ạ?"-Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong suốt 2 năm chúng tôi ở cùng nhau, tôi mở miệng mà tỏ ra tò mò về người gọi đến. Dù tôi biết chắc đó là Prim. "Prim""Có thể nghe ở đây được không?"-tôi hỏi thêm."Em muốn nghe sao?""Dạ""alo Prim, có chuyện gì khô..." "Á"-tôi lỡ miệng vô ý đè trúng tay của chính mình."À.. có lẽ em không nên làm phiền nhỉ?" - Prim nói ở đầu dây bên kìa kèm giọng thút thít...Boss nhăn mặt khó hiểu nhìn tôi: "Không, không phiền đâu. Có chuyện gì cứ nói anh nghe. Anh ở đây mà. Em khóc sao, đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay..."haha... thấy không, anh ấy tử tế với tất cả mọi người. Và với người đặc biệt, sẽ có sự tử tế đặc biệt. Mà hiển nhiên, tôi không phải người đặc biệt.Boss tắt máy, đứng dậy để sắp sửa rời đi."Có thể ở lại với em một lúc nữa thôi được không ạ? Em cảm thấ...""Em thôi đi được không?""???""Đừng nghĩ rằng anh không biết. Ngưng trẻ con đi, chẳng ai lại tự đè lên tay mình như thế cả. Em tỉnh cũng tỉnh rồi, Prim cần anh."Prim cần anh. Lúc nào Prim cũng cần anh. Là Prim cần anh hay là em không đủ quan trọng đối với anh. Dù gì thì trong mắt anh cũng có vẻ như là em không "cần" anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro