Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Không một lời chào hỏi khách sáo, thậm chí chẳng thèm nhìn tôi, Kim Myung Soo cứ thế đi qua. Bóng lưng của anh vẫn xa cách như ngày nào. Dù anh ở ngay trước mắt tôi, cũng chỉ giống ảo ảnh trong sa mạc hoang vắng.
Tôi ngượng cười. Lúc này tôi còn chờ mong anh nói với tôi điều gì đây? Lẽ nào chúng tôi cùng ngồi ôn lại chuyện cũ, kể chuyện gia đình, bày tỏ tình anh em thân thiết?
Kim Myung Soo đi thẳng đến chiếc ghế tôi vừa rời đi rồi ngồi xuống, tựa vào thành ghế, bộ dạng thảnh thơi, nhàn nhã.
" Ồ! Anh về rồi à?" Lee Chun Ji vui vẻ nhướng mày. Anh nói chuyện với Kim Myung Soo nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi. "Anh cũng đến đây xem trò vui sao? Hay định thò một chân vào?"
" Tôi không có sở thích như Lee thiếu..." Kim Myung Soo nhếch mép, tảng băng trong đáy mắt anh tan đi ít nhiều. " Tôi không tranh thì thôi! Nếu tranh, tôi không chỉ thò một chân."
Lee Chun Ji nhận ra hàm ý trong câu nói của anh, cười khan hai tiếng, không nói gì nữa.
Tôi đứng bất động, từ đầu đến cuối không ròi mắt khỏi hình bóng anh phản chiếu trên cửa kính. Do không khí lạnh, cửa kính mờ hơi nước, tôi không thể nhìn thấy gương mặt điển trai, lạnh lùng của anh, cũng không nhìn thấy ánh mắt sắc sảo của anh, nhưng tôi có thể cảm nhận sự cô độc, kiêu ngạo và mạnh mẽ toát ra từ người anh càng sâu đậm theo năm tháng.
Là anh, Kim Myung Soo, anh đã trở về.
Nhìn thấy Kim Myung Soo, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi còn do dự không biết có nên giơ thẻ bài liền thở phào nhẹ nhỏm, đứng dậy, đi đến giao thẻ bài cho anh.
Kim Myung Soo chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng giơ thẻ bài trong tay.
Nhân viên bán đấu giá lập tức nói lớn:" Hai trăm năm mươi triệu! Số hai mươi chín ra giá hai trăm năm mươi triệu, còn ai..."
" Không phải." Kim Myung Soo từ tốn mở miệng, giọng anh lạnh lẽo như hàn ngọc* dưới lòng đất." Tôi ra giá ba trăm triệu."
Cả hội trường đột nhiên tĩnh lặng. Ông chủ Lâm kinh ngạc đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Kim Myung Soo nhìn lại ông ta, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng. Ông chủ Lâm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng bỏ thẻ bài trong tay. Cả hội trường không một ai nhúc nhích, cho đến khi tiếng búa báo hiệu buổi đấu giá ngã ngũ vang lên.
Tôi túm chặt vạt áo khoác cũng không thể che giấu thân hình đang run rẩy. Tôi quay người đi ra cửa, nước mưa chảy trên cửa kính, lặng lẽ rơi xuống, tạo thành một vệt dài như nước mắt.
Tôi đi qua cánh cửa tự động ra khỏi toàn nhà, nước mưa lẫn hoa tuyết đầu mùa tạt vào da tôi. Tôi không hề cảm thấy lạnh, chỉ thấy những chấm trắng óng ánh trước mắt giống hoa tuyết bám trên lông mi và lông mày của anh mùa đông năm đó...
Ông chủ Lâm đang đi ra ngoài, theo sau ông ta là nhị thiếu gia của nhà họ Lâm miệng còn hôi sữa:" Ba, sao vừa rồi ba không nâng giá cao hơn, chỉ ba trăm triệu thì anh ta lời quá!"
" Con hiểu gì chứ?" Ông chủ Lâm kéo cổ áo jacket." Kim Myung Soo đã tới đây, chắc chắn cậu ta sẽ không để mỏ khoáng sản rơi vào tay người khác. Ba tranh với cậu ta, đồng nghĩa với việc nâng cao giá mua của cậu ta. Đến lúc đó, không những ba không ăn được miếng thịt mà còn đắc tội với cậu ta. Chi bằng lần này nhường cậu ta, tương lai còn không ít cơ hội kiếm tiền..."
" Kim Myung Soo là người thế nào mà ba có vẻ kiêng dè anh ta như vậy?"
" Nói túm lại, cậu ta là nhân vật không thể đắc tội. Con hãy nhớ mặt Kim Myung Soo, sau này nếu gặp thì phải khách sáo một chút..." Tình cờ nhìn thấy tôi, ông chủ Lâm lập tức ngậm miệng, gật đầu, mỉm cười lịch sự với tôi. " Kim tiểu thư, cô đang đợi ai à?"
Tôi mỉm cười không đáp lại ông ta.
Ông ta cũng không nói gì thêm, lập tức lên chiếc xe sang trọng. Tôi vẫn nghe thấy tiếng nhị thiếu gia họ Lâm lải nhải:" Ba, cô ta chẳng phải là Kim Ji Yeon sao? Mấy hôm trước con gặp cô ta đi cùng Bill tại một party..."
Mãi không thấy tôi lên xe, chú Hwang lái xe liền cầm ô chạy ra đón. Chiếc ô đen ngăn hoa tuyết trắng ở trên đầu. " Tiểu thư tôi vừa nhìn thấy..."
Tôi xua tay ra hiệu chú đừng nói tiếp. " Núi đất đỏ vốn là tài sản ba cháu định để lại cho anh ấy. Bây giờ anh ấy bỏ tiền ra mua, không cần cháu bận tâm lo lắng cũng là một việc tốt."
Chú Hwang không nói nữa, nhìn về phía cánh cửa tự động, vẻ mặt chú đột nhiên cứng đờ. Tôi dõi theo ánh mắt chú, quả nhiên chạm phải đôi đồng tử sâu không thấy đáy của Kim Myung Soo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: