06. Tựa như giấc mộng bay lượn của cỏ cây
"Tôi muốn đến địa chỉ này."
Tài xế nhìn người đàn ông châu Á đưa ra một mảnh giấy, địa chỉ là một nhà thờ, không nói hai lời, liền mở cửa xe. Đoạn đường từ sân bay đến nhà thờ kia rất xa, chuyến này được giá cao.
Chỉ là, xe chạy được nửa đường, người đàn ông phía sau đã thiếp đi. Đến gần nhà thờ, phía trước là đường dành cho người đi bộ, xe không qua được, tài xế taxi gọi cả buổi, người đàn ông vẫn không tỉnh. Taxi xuống xe, sau khỉ mở cửa, đẩy người đàn ông châu Á ra, ngủ say như chết vậy.
Tài xế có chút bất an, vì vậy gọi cảnh sát đến, cùng nhau đưa người đàn ông này đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra một chút, nghi ngờ người đàn ông mắc phải một chứng bệnh hiếm gặp, viết tắt là KSL, còn gọi là hội chứng "người đẹp ngủ". Người mắc bệnh có thể rơi vào giấc ngủ bất cứ lúc nào, có thể vài phút, có thể hơn mười ngày. Bọn họ không có cách nào, chỉ có thể yên lặng chờ người đàn ông tỉnh lại.
Không ai trong bọn họ biết, trong giáo đường kia đang tiến hành một nghi thức đính hôn, người con gái là người duy nhất mà người đàn ông này muốn cùng trải qua một đời vui vẻ.
Sau khi Vu Bồng hoàn toàn tỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã qua mười ngày. Anh vẫn mệt mỏi như trước, tinh thần hốt hoảng. Nhưng anh biết, tất cả đều đã kết thúc, cuối cùng anh cũng không kịp gặp Mạnh Huỳnh lấy một lần.
Cũng tốt, vốn dĩ anh không nên đến. Anh muốn buông thả một lần sau cùng, gặp mặt, cũng không còn cơ hội.
Khi anh hơn mười tuổi, thì phát hiện ra ngủ cũng là bệnh. Lúc lên lớp liên tục ngủ gà ngủ gật, một tiết ngủ đến hai ba lần, như thế nào đi vào giấc ngủ cũng không nhớ. Thầy cô giáo, phụ huynh đều cho rằng anh không thích học, cố ý. Sau đó, anh dứt khoát rời khỏi trường, ra ngoài làm việc, nhưng chứng ngủ ngày càng nghiêm trọng. Có một lần, anh ngủ liên tù tì ba ngày, khi tỉnh lại, cũng ngây ngây ngô ngô, hù dọa đến đồng nghiệp. Anh cùng đường, lại hết cách đối với bản thân, bởi vì anh biết bệnh này không có thuốc chữa. Anh chỉ có thể tìm một nơi không cản trở gì đến người khác để ngủ.
Lúc ấy, anh gặp Mạnh Huỳnh. Anh thích cô, lúc nào cô cũng ngồi ở chỗ đó yên lặng đọc sách. Cho nên dù anh có luôn luôn ngồi trước mặt cô ngủ, cũng không quấy rầy đến cô chút nào. Chỉ là anh cũng không biết được cuộc đời anh rồi có thể nói chuyện yêu đương hay không, anh không nên để người anh yêu ngày qua ngày đợi chờ anh tỉnh lại.
Nhưng tình cảm rốt cuộc vẫn chiến thắng lý trí, anh vuột miệng nói lời tỏ tình kia, gắn anh và Mạnh Huỳnh lại một chỗ.
Anh muốn yêu, muốn làm một người bạn trai bình thường. Anh nghĩ khi có điện thoại nhất định sẽ nhận, có tin nhắn nhất định sẽ trả lời, nhưng anh không làm được. Anh chỉ có thể nói không sao, để che giấu sự đau đớn trong tim.
Chỉ là, nghe Mạnh Huỳnh nói câu nói kia "nếu biết bản thân chỉ có hai mươi ngày để sống, tại sao phải khổ sở bay đến cạnh người khác", anh vẫn không khống chế được tâm tình của mình.
Rõ ràng ngày đó, anh muốn mượn câu truyện xưa, mượn đom đóm khắp bầu trời, ngả bài với Mạnh Huỳnh.
Nhưng khoảnh khắc kia, rốt cuộc anh đã nghĩ thông suốt, đúng thế, hà tất phải như vậy, cuối cùng nó cũng chỉ là cỏ mục mà thôi. Ai lại thật sự để ý đến, ánh sáng ngắn ngủi hai mươi ngày của nó thì được gì?
Bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, Vu Bồng nhất định rời đi. Trước khi về nước, anh vẫn muốn đến nhà thờ kia. Anh bước lên cầu thang bên ngoài giáo đường, nghe một hồi chuông, nhìn bầu trời Canada, nói tạm biệt với Mạnh Huỳnh. Sau đó anh đứng lên, định đến sân bay.
Chỉ là, chuyện sau đó anh không còn nhớ rõ. Hoặc có thể nói, sau đó, trên đời này không còn anh.
Hình ảnh sau cùng của anh đối với thế giới này, là âm thanh chói tai của chiếc ô tô, và trong bóng đêm, một ngọn đèn dẫn đường hắt ra thứ ánh sáng màu lục.
Tỉnh dậy, Mạnh Huỳnh nhìn lịch, mới phát hiện ra đã là mùa thu ở Trung Quốc, mùa hè đã trôi qua.
Ăn xong bữa sáng, theo thói quen cô đi đến chăm sóc hoa một chút, đến sân thượng, bống trông thấy chậu lan Vu Bồng tặng cô đã khô héo.
Rõ ràng hôm trước, nó vẫn còn xanh tốt, trong một đêm, cuối cùng lại thành một bụi cây khô, tựa như đã chết đi từ rất lâu rồi. Mạnh Huỳnh nhìn nó, đột nhiên cảm thấy lòng vô cùng buồn bực, rất khó thở. Cô ấn ngực, ngồi sụp xuống, nước mắt bất ngờ lũ lượt rơi vào trong chậu hoa. Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao. Lúc này nhớ đến Vu Bồng, cô lại có thể khóc.
Dường như bị nước mắt của cô quấy nhiễu, một con côn trùng nho nhỏ từ bụi lan khô héo bay ra, dù là ban ngày, vẫn có thể thấy ánh sáng màu lục trên cánh nó.
Mạnh Huỳnh đưa tay ra, đom đóm dừng lại một giây trên đầu ngón tay cô, sau đó bay vào khoảng không.
Vào thu rồi, nó vẫn sống, thật là kiên cường! Mạnh Huỳnh lại khóc không thành tiếng.
Đột nhiên cô hiểu ra, có lẽ hai mươi ngày này, chỉ xem như giấc mộng bay lượn của cỏ cây khi còn sống.
$
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro