03. Chỉ có nó sống lại, mới có thể đi tìm Vu Bồng đòi 'thù lao' của cô.
"Này, tôi thích cậu!"
"Cũng được nói sau đi."
"A, tôi đây không thích cậu!"
"Bốp." Cánh tay Mạnh Huỳnh dùng sức, sau khi cây bút trong tay bay lên, đập vào sau ót bạn học phía trước. Lúc này cô mới có phản ứng lại bây giờ đang trong lớp học, một mặt giải thích, một mặt ngồi khom xuống tìm bút. Cầu thang nhiều bậc, lăn mãi tìm không thấy. Cô ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt, xem ra lại hư một cây bút nữa rồi.
Đều do cái tên kia, hại cô mỗi ngày đều thất thần.
Nửa tháng trước, hai người ngồi trên chiếc bàn sắt đối diện nhau. Ngủ đã giấc, cậu ta mới tỉnh lại, không ngờ câu đầu tiên nói chính là "Tôi thích cậu". Toàn thân cô cũng mê muội.
Thậm chí cô cũng hoài nghi, bộ dạng của cô có phải là rất giống nữ sinh mà Vu Bồng thích kia không. Nếu không phải, lần này tính là gì? Mặc dù Vu Bồng rất nhanh rút lời nói lại, nhưng trong lòng của cô vẫn hỗn loạn, cô tính đến một khả năng, có thể hay không, Vu Bồng chính là muốn nói với cô?
Từ khi khả năng ấy xuất hiện trong lòng cô, Vu Bồng con người này đã cắm rễ trong đầu cô. Trong vòng nửa tháng cô đã làm hỏng vài cây bút, đá hư một cái phích nước, còn ngã lăn ra đất hai lần.
"Cậu đang ở khoa nào?" Vu Bồng hỏi.
"Thực vật học."
"Thực vật?" Vu Bồng bày ra biểu cảm khó tin: "Học trồng hoa à?"
Loại câu hỏi này này Mạnh Huỳnh nghe đã nhiều, cũng lười giải thích: "Cũng không khác lắm."
"Này chẳng phải nói sau này yêu đương không thể tặng hoa cho cậu sao? Không phải trong đầu cậu tất cả đều là chút kiến thức này chứ."
"Đừng nói nữa, thật đúng là." Mạnh Huỳnh xoay người nhìn khinh bỉ một cái: "Nhưng yên tâm đi, cậu muốn tặng, cũng không có cơ hội."
"Tớ mới không thèm tặng đấy! Loại đồ vật như hoa hòe rất không đáng, đắt như vậy, vài ngày là héo ngay! Nhiều nhất là tớ bẻ một nắm cỏ đuôi chó tặng cậu!"
Vu Bồng vừa nói, vừa lui về một bên, quơ quơ cái ô trong tay, rời đi, Mạnh Huỳnh không thể làm gì khác đành lắc đầu một cái, bỗng lén nở nụ cười trộm.
Đừng nói, cô thích cỏ đuôi chó đấy chứ.
Nhưng đang ngẫm nghĩ cô nhớ đến, ngôn ngữ của hoa cỏ đuôi chó, chính là thầm mến.
Chờ đợi dưới một cơn mưa, rốt cuộc Vu Bồng cũng đến còn vác theo một chậu vạn tuế. Không cần cậu tìm ra, cô đã nhìn thấy cậu ấy. Bởi vì trận mưa quá lớn, cậu khiêng một gốc cây vạn tuế rất lớn, đi trong sân trường, vừa là phong cảnh vừa như hung khí.
"Cậu này... định làm gì đấy?" Mạnh Huỳnh chặn đường cậu ấy lại, đôi mắt trợn tròn.
Đầu Vu Bồng ló ra từ phía sau cây vạn tuế, cuối cùng đặt cái chậu xuống đất, xoa xoa vai nói: "Cậu nhìn này, nó sắp chết rồi, cậu không phải chuyên trồng hoa à, tớ mang đến để cậu mau mau cứu nó."
"Tớ..." Mạnh Huỳnh tự chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ gốc cây vạn tuế lá đã úa vàng: "Cậu..."
Cô đối với Vu Bồng, thật hết cách.
Cậu giúp tớ cứu sống nó, tớ trả thù lao cho."
"Thù lao gì?"
"Chưa nghĩ ra nữa! Lúc khác bàn tiếp!" Vu Bồng lại ôm cây vạn tuế lên: "Ký túc xá của cậu ở đâu, tớ mang đến giúp cậu."
Bê một cây vạn tuế đến lầu dưới ký túc xá của nữ sinh, quản túc cũng sợ đến ngây người. Ở phía sau Mạnh Huỳnh lặng lẽ đỡ lấy trán, căn bản không có can đảm nhìn vào ánh mắt của quản túc. Ký túc xá cấm tiệt nam sinh bước vào, dù thế nào cũng không thể phá lệ, kết quả, quản túc và Mạnh Huỳnh hai người, bê cây vạn tuế lên tận lầu ba.
Mạnh Huỳnh đặt cây vạn tuế ở ban công, các bạn cùng phòng quây thành một vòng, thưởng thức gốc cây vạn tuế, cùng với Mạnh Huỳnh đang mệt đến tê liệt.
"Bạn trai cậu cũng thật kỳ lạ... Cho dù muốn đùa, cũng không cần thiết phải như vậy."
Cô bất lực mệt mỏi xua xua tay: "Nếu cậu ta mà là bạn trai tớ, ta đoán tớ sống cũng được chẳng bao lâu nữa đâu."
Mạnh Huỳnh trở xuống dưới lầu, vốn định kiếm cơm từ Vu Bồng, nhưng nhìn tứ phía, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của Vu Bồng đâu. Cô quay đầu lại hỏi quản túc: "Cái tên thần kinh vừa rồi đâu nhỉ?"
Quản túc bỗng chốc bừng tỉnh hiểu ra là ai, đưa cho cô một cái ô và một mảnh giấy. Đó là lần đầu tiên cô thấy nét chữ của Vu Bồng, đặc biệt dứt khoát, xấu đến không dám nhìn lại... "Tớ còn có việc, đi trước. Đây là số điện thoại của tớ, chút nữa gửi tin cho tớ. PS: Cứu hoa."
Tới như vậy lại đi ngay... Mạnh Huỳnh cầm tờ giấy kia, đứng lặng yên thật lâu, mới bất đắc dĩ trở về ký túc xá. Cô ngồi xổm trước cây vạn tuế, xới đất xem thử, ẩm ướt.
"Tưới nhiều như vậy, cậu ta định cho mày chết đuối đấy!" Cô vuốt vuốt phiến lá, làu bàu nói một mình: "Được rồi, không sao, tí nữa tao giúp mày đánh cái tên chủ nhân không có trách nhiệm kia."
Thay đất, tỉa lá, bón phân... Mạnh Huỳnh vừa trải qua một trận giày vò, tay bị rạch vài đường nông sâu không đều nhau, quay đi quay lại cũng đã qua giờ cơm tối. Cô chạm màn hình, gửi tin cho Vu Bồng: "Bị tớ cắt trọc đầu rồi, không dài ra được đừng có trách tớ."
Chờ rồi lại đợi, Mạnh Huỳnh đợi thẳng đến khi màn hình không còn nhạc, pin cũng chẳng còn, mãi cho đến khi tắt đèn, Vu Bồng vẫn không trả lời.
Không phải bị cậu ta lừa đấy chứ? Cô giơ điện thoại di động, do dự rất lâu, vẫn không gọi đi.
Một tin không trả lời thì lại gửi tin chất vấn, bọn họ không phải loại quan hệ này. Nhưng khi nghĩ như vậy, ít nhiều cô có chút cô đơn. Cô xoay người nhìn ra chậu cây vạn tuế ngoài ban công, trong lòng thầm mong nó màu dài ra, chỉ có nó sống lại, cô mới có cơ hội đi tìm Vu Bồng đòi "thù lao" của cô.
@_$%
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro