02.Trên đời nào có ai tỏ tình lại ngủ quên
Năm ấy thư viện cũ ở Đông Thành còn chưa dỡ bỏ, nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, Mạnh Huỳnh thích trốn ở nơi này cả ngày lẫn đêm. Cái chính là được leo lên một cái thang gỗ cao lớn chất giá sách, mùi vị của sách cũ, còn có mặt bàn rộng lớn... hơn cả quán cà phê bé nhỏ kia, cô càng thích ở trong này 'lao lực' tìm sách hơn.
Một hôm, cô ngồi trước bàn một chút đã thoáng cái đến giữa trưa, một nam sinh vẫn luôn gục đầu ngủ đối diện với cô. Cô tò mò nhìn mấy lần, phát hiện ra nam sinh này ngủ rất sâu. Sao có thể chạy đến đây mà ngủ... Mạnh Huỳnh buồn bực lắc đầu. Gần đến giờ, cô dọn dẹp sách xong, ôm lấy định rời đi, nam sinh trước mặt rốt cuộc cũng tỉnh, câu đầu tiên thốt ra là: "Đừng đi, tớ thích cậu."
Mạnh Huỳnh sợ đến mức run cả tay, sách rơi xuống đất. Nam sinh trước mắt lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại, ngồi xổm xuống giúp cô nhặt lấy sách, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô, cau mày hỏi: "Sao lại là cậu? Không đúng, cậu là ai?"
"Tôi còn định hỏi cậu đấy! Cậu cho rằng tôi là ai hả?" Nếu không bởi vì chưa quen biết, Mạnh Huỳnh nhất định sẽ cầm sách đập bể đầu cậu ta!
Tán gẫu một lúc, Mạnh Huỳnh mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Nam sinh tên là Vu Bồng, theo chân một nữ sinh đến. Cậu ấy đã chuẩn bị xong xuôi, hôm nay sẽ tỏ tình với nữ sinh kia, nhưng cậu ta đang lúc đợi thì lăn ra ngủ. Chờ khi cậu ta tỉnh lại, chỉ trông thấy Mạnh Huỳnh đứng lên định rời đi, vẫn mơ mơ màng màng còn tưởng là nữ sinh kia. Kết quả là cậu tỏ tình sai người.
Tính toán khoảng thời gian Mạnh Huỳnh ở trong này, nữ sinh kia sau khi cậu ta ngủ đi, hẳn là đã đi rất lâu rồi.
"Chuyện tình này cũng thật quá ngược đi..." Mạnh Huỳnh cười cậu ấy.
"Ờ..." hai tay Vu Bồng ra sức gãi đầu: "Công toi nhỉ!"
"Cậu là ai vậy hả! Trên đời này nào có ai tỏ tình lại đi ngủ hả!"
Vu Bồng thở dài cái thượt, dường như cũng hết cách với bản thân mình.
Hai người kẻ trước người sau ra khỏi thư viện, Mạnh Huỳnh vẫy tay với hắn, rẽ vào trạm xe.
Vu Bồng ở phía sau gọi tên cô, trông thấy Vu Bồng nhảy chồm chồm lên, hay tay huơ loạn xạ giữa không trung, rống lên: "Tỏ tình chớ nên tưởng là thật nhá, đừng có mà 'mê' mình đấy, mình thực đau đầu lắm!"
Mạnh Huỳnh liếc thấy dưới hàng cây có sỏi, vội vàng nhặt lên một viên ném qua, không tới nổi. Giọng cười trộm như con vịt chết của Vu Bồng xa dần.
Cô cũng mỉm cười quay đầu lại, trong bụng nghĩ, nếu không phải tính cách nóng nảy, ngược lại dáng vẻ cũng không tầm thường. Khoảnh khắc mà cô được tỏ tình kia trái tim cũng nhảy nhót tưng bừng, chuyện này không thể nói với Vu Bồng, nếu không sẽ cười chết cô.
Vốn tưởng rằng cùng lắm cũng chỉ là một khúc nhạc đệm xen vào, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô được thổ lộ, nhưng người con trai ấy, chuyện này nói tiếp rất bi thảm. Mà cô cũng không nghĩ đến sẽ cũng với Vu Bồng con người này có quan hệ gì. Nguyên nhân chính là vì như vậy, hơn nửa năm sau gặp lại, tâm tình cô vô cùng phức tạp.
Ngoại trừ kinh ngạc... còn có chút hưng phấn, điều này khiến cô cảm thấy sâu sắc rằng không ổn.
Mưa rơi nặng hạt, cô từ bên ngoài trở về trường học, trước nay chẳng hề dùng ô, đành phải tránh dưới mái hiên của một cửa tiệm, định chờ đến khi mưa nhỏ đi một chút. Đúng lúc này, một người ướt sũng từ bên ngoài chạy đến, kết quả là gạch quá trơn, ở bên cạnh cô trượt chân một cái thật 'tao nhã', cô sợ đến mức hét lên một tiếng.
"Cậu không sao chứ?" Cô kinh hoảng vẫn còn chưa bình tĩnh lại ôm lấy ngực, khom lưng nhìn người trên mặt đất, cảm giác cú ngã lần này vô cùng nghiêm trọng: "Cậu... Sao lại là cậu?"
Cánh tay ôm đầu của người dưới đất buông ra, Mạnh Huỳnh trông thấy khuôn mặt của Vu Bồng, thái độ bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ, đá một cái, bật ra: "Nói! Rốt cuộc có chuyện gì không?"
Vu Bồng cựa quậy ngồi dậy, mới nhìn rõ là cô, gào khóc một tiếng: "Sao mỗi lần tôi xúi quẩy đều có cậu vậy hả? Hay là mỗi lần tôi gặp cậu cũng đều xui xẻo?"
"Miệng lưỡi cay độc như vậy, xui xẻo là đúng." Nói là nói như vậy, toàn bộ khăn tay ở trong túi Mạnh Huỳnh đều lấy cả ra, ném cho Vu Bồng: "Mau lau đi."
Vu Bồng tựa như vừa chui ra từ chuồng lợn, cả người ướt sũng, toàn thân đều là bùn. Ngoài Mạnh Huỳnh ra, cũng không có ai sẵn lòng đến bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy kéo kéo chiếc quần bò đang dính vào đùi, dáng vẻ rất lo lắng, thỉnh thoảng lại thò tay ra ra một chút xem mưa có lớn hay không. Rốt cuộc Mạnh Huỳnh cũng nhịn không được hỏi cậu ấy: "Có việc gấp à?"
"Xem là như vậy."
"Cậu định đi đâu?"
"Bệnh viện Đệ Nhất." Không đợi Mạnh Huỳnh hỏi có bệnh à, cậu liền bồi thêm một câu: "Gặp một người bạn."
Trong lòng Mạnh Huỳnh tính toán một chút, bệnh viện Đệ Nhất và trường của cô cùng một đường, hai trạm tàu điện ngầm mà thôi, cô có thể đưa Vu Bồng đến đó trước, sau đó lại quay về trạm tàu điện ngầm. Cô vốn không vội, ô của cô quá nhỏ, thế nào cũng ướt hết. Nhìn sang Vu Bồng, cô bỗng nhiên trở nên nóng nảy, thật giống như chuyện đi bệnh viện này, cô không làm không được. Cô bung ô ra, ngón cái chỉ về phía bên trái: "Chúng ta chạy ù về phía ga tàu điện ngầm đi."
Đầu hai người bên dưới chiếc ô, toàn bộ cơ thể đều ở bên ngoài, chạy mưa, giống như đội một cái vung. Bọn họ cũng không nhìn thấy người phía trước, một bên vừa chạy một bên vừa hô: "Cẩn thận cẩn thận!" đạp xuống nền gạch nước bùn bắn tung tóe, bắn cả lên cái chân nhỏ của Mạnh Huỳnh, cô cũng không cúi đầu nhìn.
Vất vả lắm mới đến được ga tàu điện ngầm, hai người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, đều bị bộ dạng chật vật của đối phương và chính mình làm cho bật cười.
Trên tàu điện ngầm, giống như có mùi vị ẩm ướt. Mạnh Huỳnh cảm thấy trên người mình dinh dính rất không thoải mái, nhưng toàn bộ giấy đều đã đưa Vu Bồng. Cô lấy khuỷu tay huých Vu Bồng: "Khăn giấy kia cậu còn không..."
Trên vai đột nhiên nặng trĩu, cô hoảng sợ, xoay qua, phát hiện Vu Bồng đang tựa đầu lên vai cô. Này... tình huống này... có phải là gặp tình huống bất thường rồi không? Cô ra sức lắc lắc vai, cho rằng người bình thường bị thúc hai cái như thế nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng Vu Bồng không hề nhúc nhích, lại còn cất cả tiếng ngáy.
Aaa! Cô đúng là xui tám kiếp! Mạnh Huỳnh trong lòng kêu thảm thiết. Cứ như vậy cái đầu gỗ này dựa vào suốt từ trạm này đến trạm khác, Vu Bồng vẫn còn ngủ. Cô rốt cục không nhịn được nữa, nghiêng người qua, không chút lưu tình vỗ hai cái lên mặt Vu Bồng: "Này, này, đến trạm rồi, đừng ngủ nữa!"
Không phản ứng.
"Này! Cậu mà còn không tỉnh tôi đánh cậu đấy!"
Không phản ứng.
Mạnh Huỳnh thò ngón tay ra, bóp cái mũi của Vu Bồng, tay chân cậu ấy đồng thời quơ quơ vài cái, vẫn không có phản ứng... Cô lại không thể bóp cho cậu ta ngộp chết.
Cuối cùng, Mạnh Huỳnh trơ mắt nhìn tàu điện ngầm đến trạm, cánh cửa mở ra rồi đóng lại, cô lưu luyến nhắm đôi mắt lại.
Bây giờ cô muốn cho cái đồ này ăn đòn, cô thật muốn nhìn xem, xem cái đồ này có thể ngủ thẳng cẳng đến khi nào, khi tỉnh dậy sẽ phản ứng ra sao.
o�>$��i��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro