Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

Thanh Ngân cảm thấy tim như vỡ vụn ra .  Cô khẽ đặt tay lên bụng , tại sao đứa bé lại đến với cô vào lúc này ? Tại sao ?
Hắn cũng đi rồi , cả căn phòng rộng cũng chỉ có mình cô . Bao tử lại cuộn trào , cô đưa tay bụm miệng nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh .
Dương Thiên Nam từ trên lầu đi xuống , quả thực hơn 2 tháng nay hắn vẫn thường xuyên lừa dối bản thân rằng : cô chính là đang toàn tâm toàn ý với hắn . Việc cô bỏ đi là việc sớm muộn nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được nhất là khi cô còn đang mang trong mình đứa con của hắn . Ngọt ngào với cô , cô không cần , tàn nhẫn với cô , cô nhận hết . Có lẽ cuộc sống trước đây đã làm hỏng hết suy nghĩ của cô . Cô không hạnh phúc nhưng hắn sẽ không để cho con hắn như vậy . Nhất định hắn sẽ làm cho nó trở thành đứa hạnh phúc nhất .
Sau khi phân phó việc cho quản gia , hắn lái xe đến biệt thự họ Trần .
Ông Trần rất niềm nở với hắn :
- Hôm nay con rể tới chơi , thật là tinh thần rất tốt .
Trái lại với thái độ đó hắn chỉ chào hỏi một câu rồi đi lên phòng của cô ở lầu 2 .
Hắn vẫn nhớ nơi  này , nơi hắn nhận ra sự mạnh mẽ của cô . Hắn bước tới cửa sổ , vô tình đạp phải cái hộp ở trong gầm giường . Hắn tò mò mở ra xem . Bên trong là tấm ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm một đứa bé say ngủ . Đứa trẻ đó khoảng 2-3 tuổi nhưng không khó để hắn nhận ra đó là Thanh Ngân . Chắc đây là mẹ cô . Bên dưới tấm ảnh là 2 cuốn nhật kí màu xanh lam nhạt . Hắn mở ra , trang đầu tiên là nét chữ thanh mảnh của con gái , nhìn vào khá dễ chịu . Hắn lật xem cuốn sổ đầu tiên , trong cuốn sổ này đều là những hồi ức đẹp của cô khi mẹ cô còn sống . Hắn chuyển qua cuốn thứ 2 . Trang đầu tiên là màu ảm đạm của ngày mẹ cô bị tai nạn . Tiếp đó là cảnh Thùy Dương chuyển vào . Điều khiến hắn ngạc nhiên là : Chính hắn cũng có mặt trong đó !.
Trong cái ngày mà Thùy Dương nói Thanh Ngân cho bạn đánh cô ta . Hắn đọc đi đọc lại 3 lần , mỗi lần đọc đều khiến hắn cảm thấy khó thở .
Thì ra từ rất rất lâu trước đây cô đã thích hắn . Thích rất nhiều .
Bên trong cái hộp còn có một vài món trang sức của trẻ em nhìn rất đáng yêu . Cái lắc chân có chuông bằng bạc , đôi khuyên tai bé xíu xiu .... Hắn để mọi thứ trở lại trong hộp , cầm chiếc hộp đi xuống dưới . Xuống hết cầu thang , hắn nhìn thấy 2 người phụ nữ , phải , là Thùy Dương và mẹ cô ta . Thùy Dương tươi cười :
- Anh yêu ~ hôm nay tới là thăm em sao ?
Mẹ cô ta thêm vào 1 câu :
- Ở đây không có người lạ , không cần thấy ngại .
Hắn lạnh lùng quét ánh mắt qua bọn họ :
- Tôi là anh rể của cô , phiền cô gọi sao cho phải . Tôi còn phải về chăm sóc vợ con .
Rồi hắn nhìn Thùy Dương , cười khẩy 1 cái :
- Aizzzz quên mất nhỉ . Thanh Ngân cô ấy có - thai - rồi .
Thông báo xong hắn liền đi thẳng ra cửa chính . Thùy Dương ấm ức nhìn theo , oán hận không thể làm gì được .
Hai chữ " có thai " làm cô ta muốn điên lên được . Nhận thấy sự bất lực của con gái liền kéo cô ta vào trong .
( ta cũng bất lực )
________________________________________
Thanh Ngân ngồi trên sofa , ở trong phòng cả ngày cũng sinh ra chán nản . Dù sao hắn cũng chỉ không cho phép cô ra khỏi nhà . Mang thai đến tháng thứ 3 rồi , bụng cũng có chút lớn nhưng việc ốm nghén vẫn chưa dứt .
- ai nha ~ chị hai hôm nay nhàn rỗi quá a ~
Cô quay đầu, đứng lên đi ra hướng cầu thang không thèm nhìn ra cửa . Tâm trạng lúc mang thai không tốt nên cô bây giờ không muốn nhìn thấy Thùy Dương .
Thùy Dương đuổi theo cô trên cầu thang :
- Cô nghĩ cô là ai vậy ? Cô có thể cướp anh ấy khỏi tôi sao ?
Thanh Ngân chán nản hất tay Thùy Dương :
- Cô bị não à ? Tôi đương nhiên là Dương thiếu phu nhân ! Bỏ ra .
Thanh Ngân đi đến hết cầu thang , chuẩn bị rẽ vào phòng thì bị Thùy Dương kéo lại :
- Cô giỏi lắm Thanh Ngân ! Cô đừng tưởng cô mang thai thì anh ấy sẽ bỏ tôi !
Thanh Ngân mạnh mẽ chống trả :
- Thai cái con mẹ cô ! Bỏ ra !
- Được xem thai ở đâu nhé ! Con đàn bà hạ đẳng !
Nói chưa dứt câu cô ta đã đẩy Thanh Ngân xuống cầu thang .
Từ trên cầu thang rơi xuống , bụng của cô đập mạnh vào mấy bậc cầu thang , cô không la hét mà chỉ cảm thấy trống rỗng . Con của cô , con của cô không xong rồi .
Người làm hoảng sợ chạy đến chân cầu thang , hò hét nhau gọi cấp cứu . Một vũn6g máu từ phía trong đùi cô tràn ra , thấm ướt một mảng của chiếc thảm trắng . Cô ngay lập tức ngất đi .
_____________________________________
Rất xin lỗi vì sự chậm trễ của ta 😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro