Chương 50
Lăng Sở Lan bình tĩnh xem qua kỹ càng từng tấm giấy, chẳng qua cũng chỉ là khế ước bình thường nhưng nếu nhìn kỹ càng thì lại có điều mờ ám. Nhận biết nhóm người Ám Linh không tiện ở lâu, Sở Lan xếp gọn xấp giấy đặt qua một bên tiếp tục nghe chuyện.
- Bên phía phủ thượng thư thuộc hạ thăm dò được chuyện còn động trời hơn nữa - Ám Nhất đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Lan
- nói nhanh - Sở Lan vừa nghe đến chuyện động trời liền tò mò
- Thượng thư phủ có ý mưu phản! - giọng nói Ám Nhất trầm xuống, trong ánh mắt hàm chứa một ý nghĩ nghiêm trọng
- mưu phản sao? quả nhiên ta đoán không sai, nếu chỉ là muốn Hạ Trường Lạc tiến cung làm phi cần gì bày đủ trò gây sự như vậy, lúc trước ta đã không bận lòng đến mấy trò đó của Hạ Trường Lạc nhưng càng về sau ta phát hiện có điều không đúng - Sở Lan cau mày như thể trực giác của bản thân thật là đúng
- thiếu chủ, bên phía Ninh Tịch lâu dạo gần đây có không ít người lạ mặt đến, lúc này dũng sĩ giang hồ lúc lại là quan binh cầm theo vũ khí có lần lại là một đám hắc y nhân không rõ lai lịch, ta cho rằng bọn họ có chung một mục đích - Ám Linh nói ra lời trong lòng thì có cảm giác như trút bỏ được tảng đá đã đè nén bấy lâu
Dũng sĩ giang hồ lại thêm hắc y nhân lạ mặt, rốt cuộc là vì sao lại xuất hiện ở Hoàng Thành này? Suy đi nghĩ lại khiến Lăng Sở Lan lại đau nhẹ đầu cau mày khó chịu.
Cộc~, tiếng động ngoài cửa thức tỉnh cả bốn vị trong phòng, Ám Thất nhìn hai vị bên cạnh ra ám hiệu, cả bốn hiểu rõ đó là ám hiệu do A Nguyệt bên ngoài tạo ra nhằm để bọn họ biết được có người bên ngoài. Ba người kia nhún người một cái nhảy vọt lên trên trần nhà, cả ba phòng thủ cố gắng giữ yên lặng phía trên, Lăng Sở Lan nhanh chóng hất ba chén trà vào chậu cây bên cạnh xoá đi dấu vết từng có người ngoài ở đây.
Tiếng đẩy cửa phòng vang lên, Thiếu Phụng bước vào nhìn thấy sắc mặt Sở Lan xanh xao liền lo lắng
- A Niệu, con ổn đấy chứ? Sao không nói không rằng lại bỏ về trước như vậy?
- mẹ đừng lo, chỉ là A Niệu thấy hơi đau đầu chắc là do việc mất ký ức ảnh hưởng mà thôi, việc này vẫn thường xảy ra nên mẹ an tâm, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ khỏi thôi - Sở Lan nhẹ giọng dúi đầu vào ngực Thiếu Phụng nũng nịu
- không sao là tốt rồi, nghỉ ngơi một chút đi nào - Thiếu Phụng sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của Sở Lan giọng nói dịu dàng cưng chiều tiểu nha đầu đang vòng tay ôm eo mình
- mẹ cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi - rời xa vòng tay Thiếu Phụng, Sở Lan nhanh chóng tìm cách đuổi người
- được rồi, nghỉ ngơi sớm, đến lúc dùng bữa sẽ đến gọi con - Thiếu Phụng đưa ánh mắt hiền từ nhìn vào gương mặt nhỏ của Sở Lan
Vừa ra đến cửa Thiếu Phụng liền dừng bước, nhẹ quay đầu lại hỏi một câu khiến Sở Lan giật mình
- A Niệu, con không giấu mẹ chuyện gì đó chứ?
- làm gì có ạ, mẹ mau về nghỉ ngơi đi - Sở Lan trấn tĩnh đáp lời với bộ mặt vui vẻ an ủi lo lắng trong lòng Thiếu Phụng
Thiếu Phụng mĩm cười rời đi. Trong lòng Thiếu Phụng biết rõ trong gian phòng của Sở Lan nồng mùi máu tanh chắc chắn ngoài Sở Lan còn có người khác nhưng bà không muốn vạch trần nàng ngay lúc đó vì vẫn giữ vững niềm tin rằng nàng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến Lăng gia. Chinh chiến sa trường bấy lâu làm sao có thể che giấu được Thiếu Phụng, vừa vào cửa đã thấy A Nguyệt âm thầm ném đá vào cửa ra ám hiệu bà đã sinh hoài nghi cho đến khi vào căn phòng nồng mùi máu tươi kia thì phỏng đoán đã được xác nhận.
Sau khi đuổi được Thiếu Phụng đi Sở Lan vội vã chạy đến đóng cửa, ba người kia nhảy xuống không nói câu nào, Sở Lan cau mày nhìn bọn họ với ánh mắt sắt lạnh
- các ngươi đã bị phát hiện rồi! - giọng Sở Lan trầm xuống
- sao lại có thể chứ? - Ám Linh khó hiểu hỏi lại
- mùi máu tươi trên người Ám Nhất và Ám Thất nồng như vậy chắc chắn bị mẹ ta ngửi được, bà chinh chiến bao năm dù là một giọt máu nhỏ cũng bị bà ngửi được huống hồ cả hai ngươi mặc hắc phục đã nhuốm máu sao lại không bị phát giác? Lần sau muốn thông báo cứ đến Ninh Tịch lâu chờ ta, ở đây không còn an toàn nữa rồi - Sở Lan trong lòng không khỏi tán dương khứu giác của Thiếu Phụng, hạ lệnh cho ba người kia
Sau nửa khắc nói chuyện, cả ba người âm thầm nhảy ra cửa sổ nhún người bay ra khỏi Lăng phủ. Tất cả mọi chuyện đã bị Thiếu Phụng đứng từ xa nhìn thấy tất cả, tia hy vọng về đứa con gái này vẫn đang le lói đột nhiên có chút như bị dặp tắt, trong lòng luôn nghĩ Sở Lan quay về là vì tình thâm bấy lâu nhưng lại là có âm mưu đã đánh chủ ý vào Lăng gia. Thiếu Phụng nắm chặt nắm đấm suýt chút lòng bàn tay cũng rỉ máu, mấy ngày liên tục sau đó Thiếu Phụng bắt đầu giam mình ở từ đường nói rằng muốn tịnh tâm một thời gian.
Hoàng cung đại nội cũng bắt đầu dấy lên cơn sóng ngầm, phong ba bão táp xuất phát từ chỗ của Hạ Trường Lạc. Sau bao lâu hầu hạ hoàng đế cuối cùng Hạ Trường Lạc cũng mang thai, hoàng hậu bên trong lòng đã không nhịn được nữa nhưng vẫn phải ở bên ngoài diễn tuồng mẫu nghi thiên hạ hiền lương thục đức.
Đã từ lâu trong cung mới có hỉ sự như vậy, hoàng đế vui mừng đến thiếu chút là bay lên trời liền hạ chỉ phong Hạ Trường Lạc làm Vân phi. Sau đại điển phong phi cơn sóng ngầm kia dần rõ rệt hơn hẳn, hoàng hậu đã lớn tuổi không chịu được cảnh Vân phi ngày đêm giở bộ dạng yêu kiều hầu hạ hoàng đế nay lại thêm bào thai kia càng làm cho ngôi vị của Vân phi thêm vững chắc.
Thần Vương phủ cũng không mấy an ổn, Hoà Gia sau khi hạ táng Hoà Đức Vương phi xong liền giam mình trong phòng không bước ra nửa bước, Bội Sam nhiều lần muốn đến khuyên răng nhưng đều bị từ chối gặp gỡ. Chỉ vỏn vẹn 5 ngày, Hoà Gia đến cầu xin hoà ly với Châu Cảnh Nghi, tuy hoàng đế không muốn nhưng thấy Hoà Gia cầu xin đến suýt chút ngất đi liền mềm lòng ngầm đồng ý.
Hoà Gia trở về liền đụng mặt Châu Cảnh Nghi, nàng biết hắn muốn gì liền bước trước vào thư phòng dịu dàng chuẩn bị trà cho hắn, cả hai mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, khí sắc của Hoà Gia vẫn là điềm tĩnh đến đau lòng.
- vì sao lại hoà ly? - Châu Cảnh Nghi im lặng cả nửa ngày cuối cùng cũng chịu cất tiếng
- lúc trước thích chàng nhiều như vậy, cứ nghĩ là sẽ được báo đáp nhưng sau bao lâu thành hôn đến cả viên phòng chàng cũng chưa từng cho ta, ta biết rõ bản thân đã chọn nhầm người yêu sai người rồi... - Hoà Gia giọng nói đầy thất vọng lên tiếng
- ta xin lỗi, là ta đã huỷ hoại nàng nhưng mong nàng hiểu cho ta, lòng ta chỉ có một người là A Niệu, cho dù là có thêm hàng vạn nữ nhân ta cũng không thể nào tiếp nhận được ai khác ngoài nàng ấy - Châu Cảnh Nghi áy náy tột cùng, hắn vì báo thù đã đích thân cầu xin được cưới Hoà Gia nhưng cưới được rồi lại lạnh lùng không có một động thái
- ta biết chứ, ta còn biết Đông Quân không phải nhi tử của chàng, nhưng ta tuyệt đối không nói ra nửa lời, ta biết hôn sự của chúng ta vì sao mà có được, ta cũng biết chàng vì sao lại nhẫn tâm để Lăng Sở Lan ngày càng tránh xa chàng... ta không trách chàng, ta chỉ trách tại sao năm đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, ta trách lão thiên gia tại sao lại để những người như chúng ta liên quan đến nhau, tại sao ân oán của trưởng bối đời trước lại bắt chúng ta kẻ trả người đòi chứ - tâm sự trong lòng dường như được trút bỏ hết, Hoà Gia gương mặt thất thần nay lại có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi nhẹ nhỏm. Nàng gả vào Thần Vương phủ bao lâu thì tâm sự trong lòng dày bấy nhiêu, không phải không ghen tị với tình yêu của Châu Cảnh Nghi dành cho Lăng Sở Lan, không phải không hận Châu Cảnh Nghi dùng nàng làm công cụ báo thù, hận cách mấy ghen tị bao nhiêu cũng không thể đổi lấy một tia hy vọng với Châu Cảnh Nghi được, nàng thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, nàng quyết định buông bỏ....
- ta chỉ ước...nếu có thể xin hãy để chúng ta là một bá tánh tầm thường, không phải bị cuốn vào tranh giành chốn cung cấm ngột ngạt kia, không phải dè dặt từng chút, không phải kiêng kị nhiều thứ lễ nghi như vậy... nếu có thể, ta chỉ muốn đơn giản cùng A Niệu sống một cuộc sống tầm thường, ta chỉ mong mọi thứ mau chóng kết thúc để ta có thể an lòng buông bỏ tất cả tiền tài địa vị cùng A Niệu rời khỏi nơi này, cùng nàng ấy mai danh ẩn tích sống một đời không tranh đấu, nàng ấy cũng có thể đơn thuần là một cô nương, vẫn có thể vô tư làm những chuyện được coi là hoạ như trước kia... - trong tận đáy lòng hắn cũng đã dậy sóng, hắn biết rõ tính cách của Hoà Gia nên hắn cũng không kiêng kị mà tỏ hết lòng mình với nàng. Tuy chưa từng là phu thê nhưng trên danh nghĩa hắn và nàng đã từng là phu thê được kết tóc, hắn đã phụ nàng cả đời này cũng khó trả hết ân tình.
- Châu Cảnh Nghi, sau này mọi chuyện đều do chàng, có trả được thù, có cùng Lăng Sở Lan bạc đầu hay không là do chàng... ta không biết phải giúp chàng như thế nào, nhưng ta biết manh mối năm đó vẫn ở trong tay tổ phụ của ta, ta đã cố gắng giúp chàng tìm ra được thứ này, ta hy vọng công sức của ta không đổ sông đổ bể - Lời còn chưa dứt Hoà Gia lấy trong tay áo ra một xấp thư tín đã cũ nát đưa cho Cảnh Nghi.
Hắn chậm rãi đọc từng chũ một, tuy có vài chỗ đã bị thời gian làm cho khó coi nhưng cũng không đáng quan tâm, một hồi lâu đọc qua thư tín hắn đã nắm được 6 phần sự thật trong tay. Nắm đấm siết chặt đến rỉ máu, Hoà Gia dịu dàng trấn an hắn, hắn nhắm mắt dưỡng lại tâm tính một lúc lâu.
- hoà ly rồi nàng sẽ đi đâu? - trong lời nói có chút quan tâm
- ta sẽ về Hoàng lăng ngày đêm chăm nom mộ phần của tổ mẫu, ít nhất cũng mất 3 năm đến khi hết tang ta tự biết tính toán... nếu sau 3 năm, chàng trả được thù có được người thương hãy đưa vị đó đến đón ta rời khỏi Hoàng lăng, được không? - tâm đã trút được tảng đá lớn, Hoà Gia dịu dàng ôn nhu lên tiếng
- được, trong 3 năm này ta nhất định sẽ làm được, đợi khi yên bình ta sẽ đích thân đón nàng về, chúng ta không có tình những nghĩa vẫn còn đó, chúng ta cũng xem như nhìn nhau lớn lên ta xem nàng như muội muội tuyệt đối không để muội bơ vơ lẻ bóng... nếu thành cục định rồi, dù kết cục ra sao ta sẽ vẫn là vị ca ca toàn tâm toàn ý chăm sóc muội muội này
- được, vậy từ này ta sẽ gọi chàng... Cảnh Nghi ca ca - nụ cười nhẹ nhỏm xuất hiện trên gương mặt thanh tú của Hoà Gia phá tan không khí ảm đạm trong phòng. Bàn tay ngọc cuộn thành nắm đấm đưa lên trước mặt hắn
- được, đợi ca ca xử trí yên ổn sẽ đến đón muội muội về nhà - hắn cũng nhẹ nhếch môi cười với Hoà Gia tiện tay co thành nắm đấm chạm vào bàn tay kia của Hoà Gia
Châu Cảnh Nghi vẫn là thuỷ chung một lòng như trước, từ khi thành hôn chưa từng viên phòng cùng nữ tử nào, cho dù ở biên quan xa xôi có không ít nữ nhân theo hầu hạ nhưng cũng là do hắn muốn sớm ngày quên đi nữ tử trong lòng mới đồng ý để bọn họ tiếp cận, dù biết bao mỹ nữ tự dâng hiến cho hắn nhưng hắn vẫn quyết giữ thân trong sạch trở về, cả cuộc đời này của hắn chỉ nguyện ý yêu một người là Lăng Sở Lan, thê tử của hắn chỉ có mình A Niệu, người hắn cần bảo vệ chỉ có mình A Niệu.
Sau khi tin tức hoà ly truyền đi, hắn hạ quyết tâm phải nhanh chóng tìm lại được tình cảm của A Niệu, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, nàng có tuyệt tình đến mấy cũng chỉ là nữ tử có trái tin yếu mềm hắn không tin là không thể dao động nàng thêm lần nữa. Hắn biết rõ trong lòng nàng có hắn, nhưng hắn không biết trong lòng nàng bây giờ đã dần lụi tàn từ khi hắn đi cầu thân Hoà Gia, trái tim nàng thật sự khó mà chấp nhận thêm một chút tình cảm nào nữa. Tâm trí nàng bây giờ chỉ có báo thù, chỉ khi báo được thù nàng mới có thể an lòng suy nghĩ thêm chuyện khác.
Thấm thoát thoi đưa, ngày hôm nay chính là một ngày đáng nhớ của Châu Cảnh Nghi, hắn tự nhiên xuất hiện thêm vài vị kình địch, Lăng Sở Lan xuất hiện trong yến tiệc chúc mừng Hạ Trường Lạc mang thai, sự tồn tại của Lăng Tư Phong vẫn là một bí ẩn đối với huynh đệ Thiên Khải.
Hôm nay trời trong gió mát, Lăng Sở Lan được đích thân Vân phi gửi thiếp mời đến phủ, nàng vốn muốn từ chối nhưng liền nhớ đến mối thâm thù kia liền không nhiều lời đồng ý đi một chuyến. Tiểu Đào lanh lợi đi lấy ngay một bộ y phục màu xanh nhạt giúp tiểu thư khoác vào, trang điểm nhẹ nhàng, chải tóc đơn giản thêm vài chiếc trâm hoa tăng thêm điểm nhấn. Bộ dáng yêu kiều thướt tha bước đến cổng cung Vĩnh Xuân khiến những ngươi đang đứng trong sân cũng phải ngoáy đầu lại ngắm nhìn, cung nhân ngang qua cũng không khỏi đưa ánh nhìn ngưỡng mộ dung nhan tựa hoa tựa nguyệt kia.
Đứng đợi một hồi lâu ở trong sân thì thái giám bước ra truyền lời hoàng đế mời các vị trong sân vào trong, những người khác đều lần lượt bước vào duy chỉ có Sở Lan vẫn đứng đợi bọn họ vào hết mới nâng bước ngọc. Hoàng đế và Vân phi ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hoàng hậu và quý phi từ lâu đã không mấy ưa thích Vân phi nên cũng cáo bệnh không đến. Bên phải hoàng đế theo thứ tự là đại công chúa, phu thê nhị công chúa, tam hoàng tử kế đến là tiểu công chúa Diệu Hàm. Bên trái theo thứ tự là Châu Cảnh Nghi, một chiếc bàn trống, Vạn Di Giai vài vị công tử cô nương khác. Sở Lan muốn tránh né Châu Cảnh Nghi định sẽ bước đến ngồi cùng Vạn Di Giai nhưng đã bị Vân phi nhanh miệng gọi
- Quận chúa, ta đã đặt biệt chuẩn bị cho ngươi một bàn tiệc ngay bên cạnh Vạn tiểu thư, quận chúa đừng câu nệ lễ nghi hãy mau nâng bước vào chỗ - Vân phi ngoài miệng có ý tốt nhưng nàng ta chỉ định gây khó dễ cho Lăng Sở Lan mới đặc biệt sắp xếp vị trí ấy, nàng ta biết rõ giữa Sở Lan và Cảnh Nghi không thể ngồi cạnh nhưng vẫn cố chấp sắp xếp.
Lăng Sở Lan đưa ánh nhìn lạnh nhạt về hướng Vân phi, nếu ngươi đã muốn gây khó dễ cho ta thì để ta xem ngươi sẽ làm gì, chẳng qua chỉ là vị trí ngồi cũng không làm khó được ta. Lăng Sở Lan nhanh chóng ngồi vào vị trí ấy, nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không nói không nhìn ai. Châu Cảnh Nghi có chút dao động tâm can khi nhìn thấy cô nương xinh đẹp bên cạnh, hắn trộm nhìn nàng không dám chớp mắt, Châu Anh Kiệt nhìn thấy như thế cũng cảm thấy trong lòng rạo rực, hắn rất muốn vị trí của hắn là ở chỗ Cảnh Nghi, sự ghen tuông bắt đầu chớm nở trong lòng hắn khiến ngực trái vô thức nhói lên.
Bữa tiệc sẽ diễn ra êm đẹp nếu Vân phi không lên giọng đề nghị
- còn nhớ năm đó Quận chúa và Thần Vương điện hạ song tấu khiến người ta kinh ngạc biết bao, không biết hôm nay có tiện song tấu một khúc xem như chúc mừng bản cung hay không? - khoé miệng Hạ Trường Lạc nhếch lên, để ta xem hai ngươi sẽ thế nào, nói đến cùng quan hệ của hai ngươi cũng không dễ dàng chấm dứt như vậy không phải sao?
Song tấu? Cả kinh thành ai mà không biết giữa Lăng Sở Lan và Châu Cảnh Nghi từng xảy ra chuyện gì sao? Muốn bọn họ song tấu há chẳng phải đang bọn họ gợi nhớ lại chuyện cũ?
Châu Cảnh Nghi bị ánh mắt của hoàng đế nhìn chằm chằm, hắn biết tâm can hoàng đế bây giờ đã bị Vân phi thao túng nếu không đồng ý e là Lăng Sở Lan sẽ bị Vân phi càng gây khó dễ, hắn miễn cưỡng gật đầu dù sao cũng là cùng nữ nhân hắn yêu song tấu không có gì khó xử. Nhưng suy nghĩ của hắn bị dập tắt khi Sở Lan cất giọng
- thần nữ mất trí nhớ đã lâu, việc đánh đàn cũng không còn nhớ hơn nữa là vài ngày trước tay bị thương dù có muốn miễn cưỡng cũng không đàn được - ngươi muốn đấu ta đây đấu với ngươi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vân phi
- nàng bị thương sao? - Anh Kiệt lo lắng cất giọng hỏi han, tâm trí ghen tuông bị gạt ngang ngay khi hắn biết nàng bị thương
- chỉ là vết thương nhỏ, điện hạ nhọc lòng rồi - giọng nói khàn khàn có chút lạnh lẽo đáp lại, nàng đã không muốn có thêm dính líu gì với người của hoàng thất nên chỉ có thể né tránh sự lo lắng của Anh Kiệt
Vân phi nhất quyết muốn làm khó, suy nghĩ hồi lâu liền nói
- nếu không đàn được vậy thì thổi sáo, nghe nói quận chúa sau khi bị mất trí thường hay ở phủ một mình thổi sáo lấy niềm vui, không biết quận chúa có thể vì bản cung thổi một đoạn - ta không tin ngươi có thể né tránh mãi như vậy nhất là trước ngự tiền trước những người tôn quý này
Lăng Sở Lan ngước nhìn Vân phi đầy tức giận định là sẽ tiếp tục từ chối nhưng khi nhìn sắc mặt tối sầm của hoàng đế, nàng có chút lo lắng trong lòng, hoàng đế là minh quân nhưng khi gặp phải nữ nhân như Hạ Trường Lạc cũng bị nàng ta thao túng tâm trí rồi sao? Nếu nàng vẫn cứ từ chối e là Lăng gia sẽ có nguy hiểm mất, nàng cắn răng gật đầu.
Tiếng đàn sáo vang lên du dương đến lạ, thanh âm thanh thuý tựa như tiếng gió, trong trẻo nhưng có chút bi thương, tuy tiếng nhạc không nói lên được gì nhưng vẫn làm người nghe chút rung động, nếu nói không làm người ta đau lòng đến bật khóc nhưng nghe được tiếng nhạc ấy cũng hiểu cả hai đang gãy lên tiếng lòng của mình, càng về sau tiếng nhạc càng thêm thê lương như đoạn tình cảm không biết vì sao lại rạn nứt của Sở Lan và Cảnh Nghi, vốn là hai kẻ có tình nhưng lại bị ân oán đời trước chia cắt không chút nương tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro