Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng động, mọi người vội chạy ra xem.

Mãng Xà màu trắng mà họ gặp cách đây vài ngày, đang vẫy mạnh cái đuôi tỏ vẻ phấn kích, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ như mới vừa tìm thấy con mồi, miệng há ra, thè lưỡi liếm quanh miệng.

Tinh Húc và Sở Tiêu đẩy nhanh mấy cô gái ra sau lưng.

Mấy người An Hạ mặt tái nhợt, bờ vai run lập cập, rắn bình thường đã sợ, này hình thể to gấp bốn lần bọn họ, như có thể nuốt chửng hai người một lúc.

Chỉ Lan bấu chặt góc áo Tinh Húc, lắp bắp nói: "Làm sau bây giờ, chúng ta sao có thể đối phó được nó."

Tinh Húc nhẹ nhàng trấn an: "Bình tĩnh."

Thỏ từ sau bếp cũng nghe thấy tiếng động, thò đầu nhìn ra, thấy trước cửa nhà là loài ăn thịt, nhanh trí nhảy ra sau vườn hái mấy cây sả đem ra bên ngoài.

Mãng Xà ngửi thấy mùi che mũi lại tức giận, cái đuôi giơ lên muốn quất mọi người, từng cây sả một bị ném vào Mãng Xà...

Mắt thấy Mãng Xà không chú ý đến bọn họ, chỉ lo né tránh những cây sả bị Thỏ tới, mọi người cũng mượn cơ hội nhanh lùi về sau.

Vân Hi thấy sả trên tay Thỏ dần ít đi, mà Mãng Xà chưa rời đi, hỏi: "Sau vườn nhà cậu còn không, tớ ra lấy thêm?"

Thỏ gật đầu, tay vẫn cầm cây sả ném vào Mãng Xà xua đuổi: "Cút đi! Nhanh rời khỏi nhà tôi!"

Vân Hi và Tinh Húc chạy nhanh ra sau vườn lấy thêm cây sả trở về, mọi người cầm sả ném liên tiếp vào người Mãng Xà.

Được một lúc lâu, trước sân nhà bị phá hoại, Mãng Xà chịu không nổi mùi cây sả, chỉ có thể trước rời đi.

Mọi người ngồi bệt xuống nền nhà, vuốt ngực, được một phen thót cả tim.

Thỏ suy nghĩ không biết nên chuyển đi nơi nào, chỗ này đã không còn an toàn, Mãng Xà chắc chắn còn quay trở lại.

Cừu nhìn Thỏ, biết chị lo lắng cái gì, giơ tay vỗ vai chị, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Thỏ đá bay ra xa.

"Thật vô lễ với giống cái."

"..." Mọi người.

Thỏ quay đầu nhìn mọi người, mỉm cười như không có chuyện gì vừa xảy ra: "Nhìn này, đây là cà rốt của tớ, tớ không nói dối, đúng không?"

Tinh Húc nhìn hai giỏ cà rốt, nói: "Tớ sẽ đổi cả hai giỏ."

Đôi mắt Thỏ lóe lên: "Thật sao?"

Thỏ nghĩ đến đồ gốm của Vân Hi còn đẹp hơn cả của chú Chuột Túi, mà vừa lúc trong nhà có mấy cái chén bị mẻ, nếu cùng nhóm loài này đổi, thì không cần tốn công đến nhà Chuột Túi một chuyến.

Tinh Húc gật đầu khẳng định, Thỏ vui vẻ nhảy dựng lên, cho đám con gái mỗi người một cái ôm.

Cừu đưa tay sờ đầu, cảm giác đau nhẹ, oán trách: "Chị Thỏ chị không thể dịu dàng hơn được à?"

Thỏ quay đầu, ánh mắt sắc lẹm nhìn Cừu.

Cừu đứng lên, chạy nhanh ra sau lưng Sở Tiêu núp.

Sở Tiêu thấy Cừu chạy ra sau hắn, liền bước chân sang bên cạnh một bước.

Cừu nhìn hắn hờn giận, lại chạy đến sau lưng Tinh Húc trốn.

An Hạ hỏi: "Đúng rồi, cậu có đổi cây sả không?"

Đang muốn đánh Cừu, nghe hỏi, Thỏ tầm mắt nhìn qua nó: "Có, cậu muốn cây sả?"

An Hạ gật đầu.

Sở Tiêu nghi hoặc: "Em muốn cây sả để làm gì?"

An Hạ: "Em muốn trồng nó quanh nhà mình tránh loài gây hại."

Thỏ nhảy ra khỏi cửa nhà, gom mấy cây sả ném Mãng Xà khi nảy lại thành một bó lớn, nhảy lại đưa cho An Hạ: "Các cậu đổi cà rốt nhiều, nên cái này xem như quà tặng đi."

An Hạ: "..." Không phải, chúng ta là có qua có lại.

An Hạ nhìn xuống bó sả, không phải Thỏ ngại có mùi của Mãng Xà không thể ăn nên mới tặng đi?

Sở Tiêu cười khẽ một tiếng, đưa tay ôm bó sả: "Nếu vậy bọn này không khách sáo."

Thỏ ngỏ lời: "Đúng rồi các cậu có muốn ở lại đây vài ngày không?"

Tinh Húc mỉm cười: "Không cần đâu, cậu đang có ý định dọn đi nơi khác mà đúng không?"

Thỏ nở nụ cười: "Vậy được rồi, sau khi tớ chuyển chỗ ở mới sẽ gửi thư cho các cậu, muốn đổi gì cứ đến tìm tớ."

Mọi người gật đầu, mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

"Thỏ ơi, tớ về rồi đây!"

Một thanh âm từ bên ngoài vọng vào.

Mọi người xoay đầu lại nhìn xem thấy là một con Rùa, dáng người nhỏ nhắn.

Thỏ nhìn Rùa chậm chạp đi vào nhà, giọng bực tức: "Cậu đã đi đâu vậy? Có biết tớ lo lắng thế nào không?"

"Tớ đi kiếm củi, không phải cậu bảo củi sắp hết rồi." Rùa cười nói.

Thỏ nghi ngờ: "Đang là mùa đông cậu kiếm củi ở đâu?"

Rùa gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tới quên đang là mùa đông."

Thỏ siết chặt nắm đấm, ép bản thân phải bình tĩnh, đây không phải lần đầu tiên, không cần tức giận, đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng hỏi: " Cậu biết không vừa rồi có chuyện kinh khủng xảy ra với ngôi nhà của chúng ta. Tớ cho rằng sẽ không gặp lại cậu nữa."

Rùa ngơ ngác, gãi đầu: "Nghiêm trọng lắm à?"

Nhìn Thỏ bật khóc, Rùa bối rối, tay chân lúng túng: "Đừng khóc, tớ sai rồi, lần sau đi ra ngoài sẽ nói với cậu một tiếng."

Chỉ Nhược đứng một bên nhỏ giọng: "Thỏ và Rùa sống cùng nhau? Chẳng phải bọn chúng rất ghét nhau lắm sao."

"Truyện cổ tích và hiện tại luôn khác nhau, các động vật thông thường đều là bạn tốt của nhau" Vân Hi nói.

Tinh Húc nhìn Rùa và Thỏ đang nói chuyện mà không chú ý đến mọi người, mỉm cười: "Đi thôi, không cần quấy rầy bọn họ."

Mọi người gật đầu, đứng dậy lặng lẽ rời đi.

Hôm nay quả thật trải nghiệm thú vị, không biết còn có gì đang đợi ở phía trước.

...

Mãng Xà quay về địa bàn của mình, nơi này có rất nhiều Mãng Xà đang ngủ đông, thấy Mãng xà tức giận, đuôi liên tục đập xuống nền tuyết, tuyết bắn tung toé, làm ảnh hưởng tới rất nhiều Mãng Xà khác.

Vua Mãng Xà nghi hoặc, cho kêu hắn vào bên trong nói chuyện.

Mãng Xà đầy tức giận nói: "Vua, em gặp được giống loài mới, mùi còn hấp dẫn hơn so với các loài trước đây chúng ta thấy, thịt lại mềm, chỉ tiếc bị Thỏ phá hư, em đề nghị dẫn cả nhà đi ăn sạch bọn chúng."

Vua Mãng Xà nhíu mày: "Bình tĩnh, em kể rõ hơn xem, giống loài lạ trông như thế nào?"

"Thưa, bọn chúng gồm sáu người, hai giống đực, bốn giống cái, đi bằng hai chân, không có lông, da thịt non mịn..."

Vua Mãng Xà vuốt cằm, suy nghĩ một lúc gọi hai Mãng Xà khác đi vào, nói: "Các em đi điều tra chỗ ẩn núp của bọn chúng, không cần tùy tiện hành động, có kết quả quay trở về báo ngay."

"Vâng!"

....

"Điểm dừng tiếp theo của chúng ta là đến nhà cô Dê để mua sữa." Cừu hào hứng nói.

Chỉ Lan nhìn mọi người hai tách xách ba bốn cái giỏ, trên lưng cũng đeo một cái, nói: "Chúng ta nhiều đồ quá, đổi sữa trên đường về sẽ không đổ vỡ chứ? Nếu không để lần sau đổi."

An Hạ nói: "Nhưng mà chúng ta cần sữa để bổ sung thêm chất cho cơ thể, cùng lắm đến lúc chúng ta chịu nặng chút, để anh cả và anh ba gánh sữa."

Sở Tiêu: "Không cần, các em gánh sữa, tụi anh xách đồ."

Vân Hi: "Nhưng tụi chị là bốn người, chia nhau ra xách sẽ nhẹ hơn so với hai người."

An Hạ gật đầu: "Chị hai nói đúng, nên anh không cần tranh."

Sở Tiêu: "Vậy được rồi, nếu mệt nhớ nói, em mới vừa hết bệnh thôi, nên vẫn cần được nghỉ ngơi nhiều."

An Hạ cười: "Em biết rồi, anh ba yên tâm."

...

Sau bốn ngày, mọi người cũng đến được nhà Dê, để đổi sữa.

Vì đã quá muộn nên họ không từ chối lời mời của Dê, nghỉ ngơi một đêm.

Sáng mai lại tiếp tục lên đường đến nhà chị Ong mật, đổi mật ong, rồi lại đến nhà Sóc đổi hạt dẻ...

Đợi đến khi mọi người về tới nhà, thì tuyết cũng đã ngừng rơi, vừa bước qua hàng rào, đập vào mắt là hồ cá đã đóng băng.

Mặc dù đã biết trước, nhưng trong lòng vẫn buồn bực, toàn bộ đều là thức ăn mùa đông của bọn họ.

Nhưng chỉ vì Cừu ở lại trong nhà, bọn họ không thể làm gì khác hơn, nhìn ao cá nước lạnh dần, cá chết chìm.

"Cuối cùng cũng về đến nhà." Chỉ Nhược vui vẻ reo lên.

Tinh Húc đặt đồ đạc xuống, mỉm cười nói: "Nhưng bây giờ chưa phải lúc chúng ta nghỉ ngơi."

Chỉ Nhược ngơ ngác: "Tại sao?"

Vân Hi mỉm cười: "Em không thấy sao, nhà chúng ta bị tuyết chôn vùi gần một nửa, không dọn chúng ta làm sao đi vào nhà."

Chỉ Nhược nhìn theo hướng tay Vân Hi chỉ, tuyết rơi dày đến chôn cả một nửa ngôi nhà, nếu không dọn, thì đừng nói đi vào, đi ra còn không được.

Cũng may tuyết đã ngừng rơi, nếu không cả ngôi nhà đều bị tuyết vùi lấp, thật không dám tưởng tượng.

Sở Tiêu xắn tay áo lên: "Dọn dẹp thôi, để còn nghỉ ngơi sớm."

"Được."

...

Trong lúc mọi người đang dọn dẹp thì Chỉ Nhược chơi đắp người tuyết.

Chỉ Lan nhìn thấy, tức giận đi đến, một bạt tay vào sau đầu em gái.

Chỉ Nhược ôm cái đầu đau quay đầu nhìn xem ai là người đánh mình.

"Biết ngay là chị mà." Con bé phụng phịu.

Chỉ Lan chống tay lên hông nói: "Em nghĩ mình đang làm gì trong lúc mọi người đang dọn tuyết?"

"Chẳng phải em cũng đang làm đây sao?"

"Thế đây là cái gì?" Chỉ Lan đưa tay chỉ vào người tuyết.

Chỉ Nhược bĩu môi, cảm thấy oan khi bị mắng, ai qui định làm thì không được chơi, chỗ này có phải thế giới của bọn họ đâu, cần gì chú ý nhiều như vậy: "Em vừa làm vừa chơi đấy chứ."

"Còn cãi?" Chỉ Lan nắm lấy lỗ tai em gái nhéo lên, Chỉ Nhược ôm lỗ tai, kêu lên: "Thả ra, thả ra, đau em."

Bên kia An Hạ đang dọn tuyết, nhìn hoa dại bị tuyết vùi lấp, thở dài một hơi, không biết đợi mùa đông qua đi, hoa dại còn sống lại hay không.

Vân Hi ở bên cạnh, thấy nó không vui, nói: "Chị nghĩ nó sẽ lại ra hoa, ở đây năm nào cũng có mùa đông, cây cỏ đều sẽ chết, khi xuân về hoa sẽ lại nở."

An Hạ mỉm cười: "Chị nói đúng, nếu nó không nở hoa, em sẽ kéo anh ba đi tìm cái khác về trồng."

Sở Tiêu đem giỏ tuyết đổ ra bên ngoài, vừa lúc đi ngang qua, nghe hai người nói chuyện, mở miệng: "Đang nói xấu gì anh đó?"

An Hạ quay đầu, xua tay, bối rối nói: "Không có, em làm gì dám nói xấu anh ba..."

Sở Tiêu nhìn An Hạ, lại xuống núi tuyết dưới chân nó, nói: "Để đó, một chút anh đem ra ngoài cho."

Vân Hi nói: "Dọn giúp cả của chị."

Sở Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ: "Chị khoẻ thế, tự đi mà làm."

Vân Hi nhào đến, đè lại đầu Sở Tiêu: "Nói cái gì hả? Dám nói lại không?"

Sở Tiêu ngước mắt nhìn cái tay đang làm rối loạn đầu tóc hắn, chịu thua nói: "Đã biết, để đó em dọn."

An Hạ nhìn cả hai đùa giỡn bật cười, anh ba thật là rõ ràng là muốn giúp dọn luôn của chị hai, nhưng cứ phải làm chị ấy tức mới chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro