Chương 8
"Em về rồi đây!"
Từ bên trong nhà đã nghe được giọng nói lanh lảnh của Chỉ Nhược.
Chỉ Lan ló đầu ra, nhìn em gái nói: "Em nói nhỏ một chút, chị An Hạ đang đau đầu."
Chỉ Nhược đưa tay bụm miệng lại.
Sở Tiêu đưa thảo dược đã hái cho Chuột Túi mẹ, nhờ bà nấu thuốc cho An Hạ uống.
Tinh Húc thấy Chỉ Nhược không thoải mái, đưa tay xoa đầu con bé nói: "Em có muốn cùng anh và Chuột Túi con học chữ không?"
Chỉ Nhược hai mắt sáng lên gật đầu, chạy nhanh theo sau Tinh Húc và Chuột Túi con vào phòng đọc sách, tạo ra thanh âm không nhỏ.
Chỉ Lan giương mắt nhìn theo: "Con bé này, đã bảo nhẹ nhàng một chút." Nói xong, vừa định quay vào phòng thì vấp phải cánh cửa ngã đập mặt xuống.
Vân Hi nghe tiếng động quay đầu lại nhìn: "... Em cẩn thận một chút."
Sở Tiêu bước ra ngoài đến bên gốc cây ngồi xuống chợp mắt.
Ngồi bên trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, Chuột Túi con nhìn Tinh Húc thắc mắc: "Thầy ơi, anh ấy không cảm thấy lạnh?"
Không đợi Tinh Húc trả lời, Chỉ Nhược đã xen vào nói: "Anh ba nhà tớ rất thích ngủ ngoài trời, nói sẽ có cảm giác tự do."
Tự do? Không nghĩ đến có loài cùng suy nghĩ, Chuột Túi con vui vẻ nói: "Bọn tớ cũng muốn ngủ thử ở ngoài trời, bởi vì ở bên ngoài rất rộng lớn không giống như trong phòng rất hẹp, nhưng cha mẹ không cho, nói sẽ dễ gặp nguy hiểm và có thể bị bệnh."
Tinh Húc cười: "Cha mẹ các em nói đúng, không thể bắt chước anh ấy."
Chuột Túi con thất vọng, không hiểu tại sao Sở Tiêu có thể, chúng nó thì không, nhưng là một đứa trẻ ngoan là một đứa trẻ biết nghe lời.
...
Hai ngày sau, dưới sự chăm sóc của Chuột Túi mẹ, An Hạ đã hết bệnh.
Cả bọn lại tiếp tục lên đường.
Đứng trước cửa nhà, cả gia đình Chuột Túi không muốn để mọi người rời đi.
Chuột Túi cha vẫn còn muốn cùng Vân Hi giao lưu.
Chuột Túi con muốn cùng Tinh Húc học thêm nhiều điều.
"Thật sự không thể ở lại?" Chuột Túi con mỗi đứa ôm một bên chân Tinh Húc, giọng buồn bã hỏi.
Tinh Húc ngồi xuống dịu dàng xoa đầu hai đứa nhỏ: "Mùa đông năm sau, thầy sẽ lại đến."
Chuột Túi cha nói: "Nếu không cháu ở lại đây, tôi dạy cháu làm giấy."
Vân Hi thấy ánh mắt mong đợi của ông, cười tủm tỉm: "Năm sau cháu sẽ lại đến mà, đến lúc đó chú không muốn dạy, cháu không bám theo học cho bằng được."
Chuột Túi mẹ đưa cho An Hạ một túi đồ: "Cháu mới khỏi bệnh, vẫn cần chú ý nhiều hơn, trong đây là mứt gừng nếu thấy mệt thì ăn một lát."
An Hạ cười nhẹ nói: "Cháu cơm ơn cô ạ."
Cừu đeo giỏ đồ lên nói: "Được rồi lên đường thôi các cậu, trước khi trời tối."
Cả bọn gật đầu, xoay đầu chào tạm biệt gia đình Chuột Túi: "Mùa đông năm sau gặp lại."
"Mùa đông năm sau gặp lại." Gia đình Chuột Túi cũng kêu lên, vẫy tay với mọi người.
...
Màn đêm buông xuống.
Khi cả bọn đang chuẩn bị dừng chân nghỉ ngơi.
Lỗ tai Cừu nhúc nhích, theo bản năng tìm kiếm xung quanh, dưới một gốc cây khô, trong nền tuyết trắng xóa, lấp ló một bóng dáng quen thuộc.
Cừu nắm lấy tay An Hạ, đang đứng bên cạnh, chỉ cho nó nhìn xem.
An Hạ nhìn theo hướng tay Cừu chỉ, khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi chân không thể cử động.
Sở Tiêu đang dựng lều thấy An Hạ gương mặt tái nhợt, liền bước đến: "Em lại cảm thấy mệt à?"
An Hạ không thể nói chuyện.
Cừu đứng một bên chỉ cho Sở Tiêu nhìn về phía trước, cách bọn họ một đoạn không xa, một con Mãng Xà to gấp bốn lần con người, màu trắng tinh, đang nằm ngủ trong tuyết.
Sở Tiêu nắm lấy tay An Hạ, ra hiệu với con Cừu nhanh đi lại chỗ mọi người.
Tinh Húc thấy sắc mặt ba người không khỏe, còn chưa kịp nói chuyện.
Sở Tiêu đã nhỏ giọng: "Đi nhanh, ở gần chúng ta có một con Mãng Xà."
Tinh Húc theo hướng tay Sở Tiêu chỉ, thấy là Mãng Xà sắc mặt biến đổi, nhẹ nhàng thu thập đồ đạc, nhỏ giọng gọi Vân Hi và hai chị em, nhanh chóng rời đi nơi này.
Sau khi đi được một quãng đường dài, xác định xung quanh an toàn.
Mãng Xà không có phát hiện bọn họ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Tiêu nhìn An Hạ quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"
An Hạ lắc đầu: "Em không sao, chỉ là khi gặp rắn không hiểu sao chân em lại không cử động được."
Vân Hi nhìn sang Cừu đang vỗ ngực, hỏi: "Cậu có ổn không?"
Cừu: "Không tốt chút nào, đây là lần đầu tớ gặp một con mãng xà to như vậy."
Tinh Húc nói: "Đêm nay anh và Sở Tiêu sẽ thay phiên canh gác, các em cứ yên tâm ngủ đi." Nói xong, anh nhìn qua Sở Tiêu: "Em ngủ trước đi, khuya anh sẽ gọi, mấy ngày nay chịu khó chút."
Sở Tiêu gật đầu, dựng lều xong, đỡ An Hạ vào bên trong để nó nghỉ ngơi.
Hắn mới quay về lều của mình, chợp mắt một chút!
...
Khi mặt trời còn chưa mọc, mọi người vội vã lên đường!
Bọn họ cảm thấy mình phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Trên đường đi vẫn luôn cảnh giác dòm ngó xung quanh.
Đêm qua đã làm mọi người hoảng sợ, mặc dù biết thú ăn thịt vẫn luôn xuất hiện quanh đây, nhưng khi nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Sở Tiêu thấy Cừu lại đi gần An Hạ, liền đưa tay kéo Cừu qua bên cạnh, nói: "Đi cạnh tôi."
Cừu nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn. Không lẽ cậu ấy thích mình? Tuy không phải giống cái, nhưng cùng giống đực bầu bạn cũng không tệ.
Nghĩ vậy, Cừu e thẹn, lâu lâu lại ngước mắt nhìn Sở Tiêu.
Sở Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Cừu, hắn nhìn qua, hai ánh mắt chạm nhau.
Cừu vội quay đầu nhìn xuống mặt tuyết.
Sở Tiêu cảm thấy răng đau, ánh mắt này rất quen thuộc, hắn nhấc chân đá Cừu một cái.
Bị đá Cừu ngơ ngác nhìn hắn.
Chỉ Nhược bật cười khanh khách, nói: "Anh ba là sợ cậu làm phiền chị tư, đúng ra đêm qua thay vì kêu chị tư, cậu nên nắm tay chị ấy đến chỗ mọi người."
Nghe vậy, Cừu thất vọng nói: "Tớ cho rằng cậu ấy thích tớ."
Lời này của Cừu làm tất cả mọi người cười như điên.
Sở Tiêu càng thêm muốn hành hung con Cừu.
Sở Tiêu nghiến răng: "Bớt ảo tưởng, tập trung mà nhìn xung quanh."
Cừu đưa tay lên che lại ngực trái: "Tớ cảm thấy bị tổn thương, cậu không thể đối xử dịu dàng với tớ như An Hạ?"
Mọi người nhìn Cừu không lời nào để nói, so sánh khập khễnh vậy cũng so sánh được.
Sở Tiêu lại giơ chân đá Cừu: "An Hạ là em gái tôi, tất nhiên tôi phải dịu dàng với em ấy."
"Nhưng chúng ta là bạn." Cừu nói.
Chỉ Nhược cảm thấy biết lý do vì sao Cừu vẫn chưa có bạn đời, con bé nhìn Cừu, nói: "Thật đáng thương."
Cừu ngơ ngác nhìn Chỉ Nhược, không hiểu vì sao con bé lại nói như vậy.
Chỉ Nhược nói: "Cừu, nếu cậu muốn có bạn đời thì theo anh cả học nhiều hơn đi."
Cừu lại càng thêm mơ hồ, hết Tinh Húc lại nhìn Chỉ Nhược.
Mọi người đều nở nụ cười.
An Hạ nói: "Anh ba cũng rất tốt, cũng có thể theo anh ba học."
Trong lòng Cừu vẫn luôn trăn trở về chuyện này, ai nhắc đến hai chữ bạn đời cũng không vui, giờ nghe chỉ cần đi theo Tinh Húc và Sở Tiêu học sẽ có bạn đời, liền quỳ xuống kêu to: "Thầy!!!"
Tinh Húc và Sở Tiêu: "..." Cũng không cần phải như vậy, trước khi đến đây thì bọn họ cũng độc thân, bây giờ vẫn vậy, muốn dạy thì dạy cái gì?
...
Tuyết vẫn rơi!
Ngày càng dày đặc.
Đi lại trong tuyết rất khó khăn.
Mọi người đều mặc thêm một lớp áo bông, nhìn ai cũng tròn vo.
Cừu nhìn cả bọn, cười nắc nẻ, nói: "Ngày sau nếu thân mọc lông các cậu đừng cạo, như tớ nè, chẳng bao giờ cảm thấy lạnh."
Mọi người: "..." Lông người và lông Cừu khác nhau, không cạo cũng chẳng ấm hơn được chút nào.
Tinh Húc nói: "Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút gì đi."
Mọi người gật đầu.
An Hạ lấy khoai lang đã luộc chia cho mọi người.
Cừu cắn một ngụm, than: "Khoai lạnh quá."
Sở Tiêu: "Có ăn là tốt rồi, đừng cằn nhằn."
Cừu bĩu môi: "Tớ biết, nhưng ăn vẫn không quen. Bụng tớ không lắm, mùa đông mỗi lần đi ra ngoài trở về, bụng lại đau âm ỉ."
Thấy mọi người không nói chuyện.
Cừu nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, nhà chị Thỏ ở gần đây, các cậu có muốn nhà chị ấy đổi gì không? Nếu không chúng đi thẳng đến nhà chị Dê."
"Nhà Thỏ sẽ có gì?" Vân Hi hỏi.
"Lông thỏ, nhưng rất ít, chỉ có thể làm thành găng tay và tất, không giống tớ có thể làm quần áo." Cừu kiêu ngạo nhìn mọi người: "Ngoài ra nhà chị ấy không trồng khoai lang mà trồng cà rốt, nhưng tớ cảm thấy khoai lang ăn ngon hơn."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau trao đổi.
Tinh Húc nói: "Vậy đến nhà chị Thỏ một chuyến, bọn tớ muốn đổi cà rốt."
Cừu nghiêng đầu suy nghĩ, cà rốt khó ăn, không hiểu sao mọi người lại muốn, chắc mỗi người khẩu vị mỗi khác đi, như nhà chị Thỏ thích cà rốt không thích khoai lang.
...
Nghỉ ngơi một lúc cả bọn tiếp tục lên đường, đi đến nhà Thỏ.
Gần trong miệng Cừu, cũng là đi hết một ngày đường, sáng sớm ngày hôm sau mới tới nơi.
Thỏ đang giã thảo dược, thấy tới là Cừu còn dẫn theo giống loài kỳ lạ, trước đây chưa từng gặp qua, nhưng là đi cùng Cừu, chắc chắn là loài tốt.
Thỏ nhảy đến bên hàng rào, mở cửa: "Chào các cậu."
"Chào cậu."
Cừu nói: "Chị Thỏ, đây bạn em, bọn họ muốn dùng đồ gốm đổi cà rốt của chị."
Ánh mắt Thỏ sáng ngời: "Các cậu cũng cảm thấy cà rốt ăn ngon hơn khoai lang?"
Mọi người: "..." Có thể bỏ qua vấn đề này không?
Thấy mọi người không nói chuyện.
Thỏ cũng không để tâm, vẫn niềm nở nói: "Các cậu vào nhà chơi."
Thỏ nhanh nhẹn lấy mấy ly nước ép cà rốt ra mời mọi người.
"Cảm ơn cậu."
"Để tớ đi lấy cà rốt cho các cậu xem, củ nào của tớ to tròn, nhìn là muốn ăn ngay." Nói xong, Thỏ nhảy vào phòng bếp.
Chỉ Lan nói nhỏ: "Các con vật rất nhiệt tình, không chút hoài nghi chút ta là người xấu?"
Tinh Húc cười: "Động vật đa số đều như vậy, bản chất thuần khiết, chỉ trừ khi chúng ta trước khai chiến, nếu không đối với động vật thì chúng ta vĩnh viễn là bạn bè. Huống chi, để sinh sống bọn chúng cần trao đổi đồ ăn với nhau, nên giúp đỡ và nhiệt tình là bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro