Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Mỗi ngày mọi người phải thức dậy trước bình minh, làm đến khi trời tối mịt không còn thấy gì, Cừu mới cho phép mọi người nghỉ ngơi.

Hôm nay cũng là như vậy, làm việc cả một buổi sáng, người ai đều bốc mùi, nhân lúc Cừu không ở mới lười biếng một chút.

"Em muốn làm thịt con Cừu." Ngồi trên thảm cỏ, Sở Tiêu buồn bực nói.

Tinh Húc mỉm cười: "Anh cảm thấy chú Cừu rất thú vị đó chứ, có thể đã ở một mình quá lâu và một năm mới có thể đi tìm người cùng đổi đồ, nên nó đã rất mong gặp được bạn cùng chơi đùa."

"Đó là lý do nó tìm nhiều cớ như vậy, chỉ để chúng ta ở lại đây mười năm? Nhưng tại sao lại là mười năm?" Vân Hi nghi hoặc hỏi.

"Chúng ta là công cụ?" Chỉ Nhược.

"..."

"Cậu nấu ăn ngon thật đó! Có muốn ở lại nấu ăn cho tớ trong mười năm không?"

Mọi người quay đầu lại nhìn vào trong nhà.

Cừu nắm lấy tay An Hạ, ánh mắt sáng ngời nhìn nó.

An Hạ bối rối: "Xin lỗi..."

Cừu thất vọng buông tay nó ra.

An Hạ cảm thấy có lỗi.

Đang muốn nói chuyện thì Cừu đã vui vẻ trở lại, nhìn nhóm người ngồi ngoài cửa: "Mấy cậu kia cũng vào đây ăn đi, đừng nói tôi đối xử tệ với người làm."

Trên đầu mọi người xuất hiện mấy dấu vạch đen, con Cừu này thật xem bọn họ là người làm?

Mọi người nhìn nhau rồi đứng lên đi vào nhà.

An Hạ làm bánh khoai lang.

Cừu trong có vẻ rất thích món này, hai tay đều cầm bánh ăn rất nhanh.

Đến khi trong dĩa không còn chiếc bánh nào, mới dừng lại ngước mắt nhìn mọi người: "Ăn xong thì quay lại làm việc. Tớ đứng nhìn, đừng lười biếng."

Con Cừu này nghiện làm việc à?!

...

Trong lúc dọn dẹp phòng, nhìn thấy một giỏ sách đầy bụi dưới gầm giường.

Tinh Húc kéo ra tới, bụi bay khắp nơi, ho nhẹ vài tiếng.

Cừu chạy nhanh đến nói: "Mới dọn xong lại dơ, nếu không sạch, làm công mười năm."

Vân Hi đang lau dọn bàn ghế, nhỏ giọng: "Cừu tại sao lại chấp niệm với việc muốn chúng ta ở lại như thế? Thật là quá cô đơn?"

Sở Tiêu đang lau mấy kệ tủ bên cạnh: "Biết đâu đang chọn bạn đời cũng nên."

Vân Hi: "..." Chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện, tạm biệt!

"Cừu, tớ đã chọn xong mấy loại khoai lang cậu giao." An Hạ đem theo một cái giỏ đi tới, lúc sáng Cừu giao cho nó chọn mấy củ khoai to tròn, đẹp đẽ, cũng không biết để làm gì.

Cừu đến kiểm tra gật đầu hài lòng: "Giờ thì cậu đi làm bánh khoai lang cho tớ ăn, tớ đói rồi."

An Hạ: "..." Vậy cũng không nhất thiết phải chọn củ khoai đi. Nó ngồi cả một buổi sáng đau lưng muốn chết!

Chỉ Nhược lẩm bẩm: "Con Cừu này rõ ràng là đang tìm việc."

Chỉ Lan: "Nói nhỏ thôi!"

An Hạ đi vào phòng bếp bắt đầu gọt vỏ khoai lang, thật ra nói đây là bánh khoai lang thì không đúng, bởi nó thiếu rất nhiều nguyên liệu, nhưng khoai lang ở đây rất ngọt, dường như trái cây ở thế giới này đều là vị ngọt, cho nên thiếu mấy nguyên liệu cũng không sao.

Chẳng bao lâu mùi thơm bay khắp cả nhà.

Cừu không rảnh quản mấy người, chạy vội vào phòng bếp.

Làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm, con Cừu đúng là phiền chết đi được!

Cừu đứng bên cạnh An Hạ, nướng xong cái nào, là cái đó lại vào trong bụng, một bên ăn một bên nhảy cẫng, hét lên vì nóng!

Thấy Cừu đã ăn no, ngồi xoa bụng ở một bên.

An Hạ đem dĩa bánh còn nóng thổi đi ra bên ngoài, nói: "Mọi người, qua đây nghỉ ngơi ăn bánh, rồi làm tiếp."

Tinh Húc đang nghiên cứu mấy cuốn sách, nghe tiếng kêu, anh cất sách lại vào giỏ, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài ngồi ăn bánh với mọi người.

Chỉ Nhược nhìn Cừu đã lăn ra ngủ với cái bụng căng tròn: "Nó thật sự là Cừu mà không phải Heo?"

"Động vật ở đây không thể so sánh với ở thế giới chúng ta." Sở Tiêu nói.

Tinh Húc cười khẽ một tiếng: "Anh vừa tìm thấy một vài cuốn sách thú vị, không biết có thể mượn mấy hôm không?"

Vân Hi cười trêu ghẹo: "Biết đâu Cừu sẽ nói, ở lại làm công mười năm cho tớ, tớ sẽ cho cậu số sách này!"

Cả bọn phát cười lên!

Dám lắm chứ!

...

Vài ngày sau, mọi người vui vẻ thoát khỏi biển khổ, cuối cùng cũng trở về ngôi nhà thân yêu của mình, đứng trước nhà từ biệt.

Cừu nhìn mọi người một cách buồn bã, không muốn thả người đi, mở miệng nói:

"Các cậu thật không thể ở lại đây? Tớ sẽ bao ăn bao ở."

Cả bọn đồng thời lắc đầu.

Tinh Húc mỉm cười: "Có thời gian bọn tớ sẽ ghé chơi, cậu cũng thể đến chơi nhà."

Đôi mắt con Cừu sáng lên, nắm lấy tay Tinh Húc: "Sẽ đến và đem theo quà cho các cậu."

"Được, khi cậu đến chúng tớ cũng sẽ có quà cho cậu." Tinh Húc mỉm cười trả lời.

"Vậy các cậu lên đường sớm đi, trên đường cẩn thận một chút." Cừu dặn dò.

Tự nhiên cả đám có chút áy náy, Cừu giống như rất thích và muốn cùng bọn họ sinh hoạt.

Nhưng mà bọn họ có rất nhiều bí mật, quan trọng là bọn họ không phải người nơi này.

Cừu hiện tại có thể làm bọn họ tin tưởng nhưng sau này đâu? Cũng không dám đảm bảo Cừu không đi nói với người khác.

Hoặc là nói cả nhóm tuy muốn sinh hoạt tại nơi này, tạo thành một gia đình, nhưng chưa từng có ý định cùng các con vật trở thành bạn bè, thứ bọn họ cần ở chúng chỉ là giúp đỡ khi bọn họ cần, nghe có vẻ như bọn họ đang đợi lợi dụng.

Rốt cuộc ở thế giới bọn họ chính là như thế này, cả đám tự cười chế giễu.

"Tạm biệt."

...

Lúc đi có bao xa, thì lúc về cũng như vậy, bởi vì theo lời Cừu sẽ có động vật săn mồi ở xung quanh đây, nên trên đường mọi người luôn đề cao cảnh giác.

Những hạt mưa bất chợt từ trên trời rơi xuống, cơn mưa của mùa thu!

An Hạ giơ tay đón những hạt mưa, hồi còn nhỏ nó thích chính là tắm mưa, lúc đó rất ngu ngốc, cởi sạch quần áo ra thả dưới nước mưa, giữ cái suy nghĩ giặt quần áo giống như trong phim.

Đến khi lớn lên, bận rộn với cuộc sống, không có thời gian để làm những điều mình thích, có những lúc nó cũng muốn tiếp tục cố gắng lắm, nhưng khi xung quanh chỉ còn những lời nói: Là mày làm chưa đủ tốt, nếu tốt thì sẽ không ai mắng!

Sự cố gắng ở cái thời đại vội vã và xô bồ ấy, mãi mãi sẽ không được chú ý.

Cả bọn ai nấy đều ướt sũng, giỏ áo bông mới mua cũng ướt đẫm, nhưng bọn họ đều rất vui.

Bỗng trên đầu bị che khuất, nó quay đầu lại nhìn.

Sở Tiêu cầm dù, nói: "Tắm lâu quá không tốt, ở đây bệnh là mệt lắm."

"Em cảm ơn." An Hạ đưa tay lấy chiếc ô từ Sở Tiêu.

Chỉ Nhược tiếc nuối: "Em vẫn muốn tắm thêm một chút nửa!"

Chỉ Lan đưa tay gõ nhẹ đầu em gái: "Đừng bướng."

Tinh Húc: "Mưa to quá, cẩn thận đừng đứng quá gần cây."

"Vâng."

Mọi người đi thành một hàng dài.

Nước mưa làm ướt mặt đất, bước đến đâu, lún đến đó, rất khó đi.

Chỉ Lan hậu đậu mấy lần muốn trượt té toàn dựa Chỉ Nhược vịn lại, giúp bước đi.

...

Dọc đường đi, cả nhóm gặp hai trận mưa lớn!

Nên khi tạnh mưa, nắng ló dạng, họ dừng lại để phơi đồ, không thể để quần áo ấm ướt quá lâu.

Chính vì vậy mà chặng đường về thậm chí còn dài hơn lúc đầu.

"Cuối cùng cũng về đến nhà!"

Sở Tiêu nằm xuống bãi cỏ trong vườn nhà, không nơi nào thoải mái bằng chính ngôi nhà của mình.

"Đúng đúng!" Vân Hi cũng theo sau nằm xuống.

Vừa về tới nhà là cả bọn trở nên lười biếng, việc gì cũng không muốn làm.

Có thể do lúc ở nhà Cừu đã làm quá nhiều hay trên đường đi gặp trắc trở, làm bọn trở nên mệt mỏi...

Màu sắc bầu trời dần thay đổi, hoàng hôn và những cơn gió mát.

Cả bọn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

...

Ngày mới bắt đầu.

Tinh Húc đang đọc mấy cuốn sách mua từ nhà Cừu.

Vân Hi đang làm gốm.

Chỉ Lan và Chỉ Nhược rượt đuổi nhau khắp vườn.

An Hạ đang chăm sóc những bông hoa dại.

Sở Tiêu nằm bên cạnh ngủ.

"A!"

Nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của An Hạ, mọi người quay đầu nhìn.

Tinh Húc nhìn nó hỏi: "Có chuyện gì thế em?"

An Hạ nói: "Trong số những bông hoa dại, có mấy cây nấm trông giống với nấm bọn em hái lần trước."

Tinh Húc bước lại nhìn xem, sau một lúc nói: "Anh vừa xem tới một cuốn sách, nấm này là có thể ăn, cho nên em đừng lo lắng."

Vân Hi bước lại nhìn, thắc mắc: "Nhưng sao nó lại mọc giữa đám hoa dại nhỉ?"

"Có lẽ là trong đất đào về trồng hoa đi." Tinh Húc nói.

Ngày đó, An Hạ muốn đem hoa về trồng, nhưng sợ khi về tới nhà hoa sẽ héo, đang không biết nên làm thế nào, thì Sở Tiêu nói đào cả hoa lẫn cả đất, như vậy thì khi về đến nhà hoa sẽ không héo đi.

An Hạ thở ra một hơi, không có độc là được! Nó chỉ sợ mọi người nhầm lẫn, đặc biệt là Chỉ Nhược.

...

Mùi thơm thoang thoảng bên mũi, Sở Tiêu mí mắt dần mở ra, xoay đầu nhìn An Hạ và Tinh Húc nướng nấm và cá.

Hắn ngồi dậy, tay vò mái tóc rối bù, ngáp dài một tiếng.

Tinh Húc thấy Sở Tiêu đã tình, cười nói: "Em mau đi rửa mặt rồi ra ăn."

"Vâng."

Sở Tiêu ra sau nhà múc nước giếng rửa mặt.

Đến khi trở ra mọi người đã quây quần quanh đống lửa, nói chuyện rôm rả, hắn cũng đi tới ngồi xuống.

Tinh Húc đưa cho hắn ly nước táo.

"Em cảm ơn." Sở Tiêu cầm ly uống một ngụm.

An Hạ đưa cho mọi người mấy xiên nấm: "Nấm đã ăn được, cá phải đợi một chút."

Chỉ Lan cầm xiên nấm lên ăn, ăn gấp, bị bỏng lưỡi, nhảy dựng lên: "Nóng! Nóng quá!"

Chỉ Nhược nhìn Chỉ Lan nhảy tới nhảy lui: "Bà chị ngu ngốc."

An Hạ cũng xiên nấm lên ăn, thịt chắc và ngọt, ăn không khác nấm đùi gà lắm. Ánh mắt liếc mảnh đất còn trống bên cạnh, vừa đủ để trồng nấm.

"Em muốn trồng thêm nấm à?"

An Hạ bất giác gật đầu, giật mình nhìn lại, người hỏi chuyện là Sở Tiêu, hắn đang cầm xiên cá ăn, giọng điệu có chút lười biếng nói: "Ngày mai anh sẽ giúp em."

An Hạ mỉm cười: "Em cảm ơn."

Cuộc sống cứ thế này trôi qua thật tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro