Chương 3
Tinh Húc đứng dưới nước bắt cá bằng cành cây.
Bên trên, Vân Hi chọn loại đất sét phù hợp để làm đồ gốm rồi đào cho vào thúng.
Tinh Húc đang tập trung bắt cá, chợt có tiếng cười trong trẻo, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Hi đã ở dưới nước, dùng chân dọc nước, nụ cười thản nhiên, tỏa sáng trong ánh nắng, nụ cười rất quen thuộc.
Cảm xúc của anh chợt chùng xuống khi nhớ lại quá khứ!
Vân Hi đưa tay ra bắt lấy một con cá, tưởng mình sẽ không bắt được nhưng bất ngờ con cá ở trong tay cô vùng vẫy, con cá quá lớn cô giữ không được thiếu chút để thoát và đập thẳng vào mặt.
Tinh Húc thấy cô hoảng sợ, vội vàng bước tới, cầm con cá ném vào thùng nước.
Vân Hi mỉm cười: "Cảm ơn anh"
"Không có gì, em cẩn thận một chút!"
Vân Hi mỉm cười, cúi đầu nhìn làn nước trong vắt nói: "Anh biết không, lâu lắm rồi em mới cảm thấy vui vẻ như vậy".
"Anh nghĩ không phải riêng một mình em."
Tinh Húc nở nụ cười, mắt nhìn theo hướng hai chị em Chỉ Lan và Chỉ Nhược đang chơi đùa.
Còn An Hạ đang tìm kiếm gì đó, trong có vẻ thích thú vô cùng.
Ở một nơi khuất sau một tảng đá, Sở Tiêu sau mấy lần giặt, cuối cùng cũng không còn mùi, mới hài lòng đem quần áo đi phơi và thoải mái chìm xuống nước.
An Hạ sau một lúc viễn tưởng bản thân có một cuộc phiêu lưu, thì tìm thấy những chùm hoa dại xinh đẹp, muốn đưa tay hái nhưng lại thôi, đợi một chút nữa khi về sẽ hái sẽ tốt hơn, hái giờ sợ sẽ nhanh héo đi.
Nó tưởng tượng đến ngôi nhà bây giờ đã có một ao cá và bây giờ là những bông hoa dại xinh đẹp.
"An Hạ, nắng lên rồi, mình tắm và giặt đồ thôi em."
Tiếng Vân Hi gọi nó, An Hạ quay người chạy về phía ba người.
Chỗ tắm nam và nữ được ngăn cách bằng nhiều tảng đá lớn, đảm bảo họ không thể nhìn thấy nhau.
An Hạ cởi váy, ngồi cùng ba người giặt, giặt đi giặt lại cho đến khi hết mùi hôi rồi đem phơi khô.
"Một chút chúng ta nướng cá ăn đi." Chỉ Nhược nói.
"Được." An Hạ mỉm cười.
...
Trước sân nhà là những bông hoa dại nhiều màu sắc, bên cạnh là ao cá, căn nhà gỗ hơi cũ nhưng mang lại cảm giác hoài niệm.
Mọi người hài lòng với thành quả của mình, ngồi dưới mặt đất mở tiệc chúc mừng bọn họ hoàn thiện ngôi nhà nhỏ của mình.
"Từ nay chúng ta là gia đình!" Tinh Húc nâng ly nước táo lên.
"Được, anh cả, mong nhiều hơn chiếu cố." Sở Tiêu nâng ly lên cùng anh chạm ly.
Các cô gái bật cười, đồng thanh nói: "Anh cả nhiều hơn chiếu cố."
Vân Hi trêu cợt Sở Tiêu: "Em ba, nhiều hơn chiếu cố."
"Nhiều hơn chiếu cố, chị hai." Sở Tiêu đỏ mặt.
Mọi người lại được trận cười.
Sau vài tháng ở bên nhau, mọi người đều hiểu rõ nhau.
Như Tinh Húc cẩn trọng, Vân Hi điềm tĩnh, Sở Tiêu ngoài lạnh trong nóng, An Hạ hiền lành, Chỉ Lan vụng về, Chỉ Nhược hoạt bát.
"Mấy anh chị ơi, ngày mai chúng ta cùng đi phiêu lưu đi." Chỉ Nhược giọng trong trẻo kêu lên.
"Anh nghĩ đây là một ý kiến hay." Tinh Húc cười nói.
"Nếu có thể gặp các con vật ăn chay thì thật tốt." Sở Tiêu nói: "Chúng ta sẽ có thêm nguồn thức ăn mới."
Vân Hi giơ tay đánh nhẹ vào đầu hắn một cái: "Đừng nói chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy."
An Hạ cười: "Gặp được bọn họ thật tuyệt, chúng ta sẽ hiểu thêm nhiều về thế giới này."
...
Hôm nay trời nắng dịu, gió mát, nhìn lá cây đã chuyển vàng, mới nhận ra trời đã vào thu, một nhóm sáu người nối đuôi nhau đi vào rừng, một chuyến phiêu lưu ở thế giới mà họ không biết, không biết có gì đang đợi bọn họ.
Chỉ Nhược vừa đi vừa hát, một bài hát quen thuộc, một bài hát ở hào hùng của Việt Nam, hơn mấy ngàn năm trôi qua vẫn được giữ lại.
Đúng vậy, có mệt mỏi, có chán nản, có muốn chết đi.
Nhưng bọn họ vẫn yêu đất nước nơi mình sinh ra và lớn lên.
Dù đã đến một thế giới khác, nhưng bọn họ vẫn không quên quê hương của mình.
Trên đường đi, thấy rất nhiều cây táo rừng, Sở Tiêu hái xuống một quả ăn.
Thời gian trôi qua chậm rãi, họ ở trong rừng được hai ngày và thấy lương thực mang theo đang dần cạn kiệt.
An Hạ nói: "Em nghĩ đến lúc chúng ta quay trở về rồi."
Chỉ Nhược ngán ngẩm: "Rốt cuộc thì chúng ta không tìm thấy con vật nào cả, không biết bọn họ sinh sống ở đâu?"
Vân Hi nói: "Chúng ta đi tiếp cũng được. Khi nào hết lương thực thì có thể ăn táo rừng."
Sở Tiêu: "Chúng ta không biết đi bao xa, nếu quên đường trở về thì sao? Không lẽ chúng ta lại một lần chặt cây xây nhà?"
Tinh Húc: "Như vậy đi, chúng ta tiếp tục đi thêm hai ngày đường, trên đường đi cũng thu thập táo rừng dự trữ."
...
Đang hái táo rừng thì ánh mắt An Hạ dừng lại dưới chân, nó khom người xuống nhặt, vẻ mặt vui mừng, quay đầu nhìn về phía mọi người vẫn đang hái táo từ các cây gần đó, gọi to:
"Mọi người, mau đến xem, em nhặt được cái gì nè?!"
Sở Tiêu đứng gần nhất, tò mò bước tới cúi đầu xuống nhìn củ màu đỏ nhạt trong tay nó, đôi mắt mở to, kinh hãi nói: "Là khoai lang."
"Thật là khoai lang!" Vân Hi cũng đã đi đến, bên ngoài nhìn tưởng củ sắn, nhưng không khó nhận biết đây là khoai lang.
"Em nhặt nó ở đâu?" Tinh Húc hỏi.
"Em nhặt nó ở dưới gốc cây." An Hạ trả lời.
"Nếu là như vậy, chung quanh chỗ này khả năng có động vật sinh sống." Tinh Húc trầm ngâm nói.
Chỉ Nhược vui vẻ nói: "Vậy chúng ta nhanh đi tìm bọn họ đi."
Sở Tiêu: "Tuy nói động vật ăn thịt sống ở phía nam, nhưng chưa chắc thông tin này là đúng, vẫn nên cẩn thận một chút."
Khóe miệng mọi người giật giật, lại nói chuyện giật gân.
Xào xạc.
Xào xạc.
Có tiếng bước chân tới gần, mọi người nhìn nhau, tất cả đứng lại gần nhau hơn.
Đi tới là một con Cừu, đúng như họ nghĩ ban đầu, động vật ở đây có hình dáng giống với con người.
Cừu nhìn chăm chú vào mọi người: "Các bạn thuộc giống loài nào? Sao tôi chưa từng thấy qua?"
Lời này nghe sao quái quái?!
"Loài người!" Chỉ Nhược vui vẻ trả lời.
"Các bạn sẽ ăn thịt sao?"
"S..."
Chỉ Nhược bị mọi người bịt miệng.
Tinh Húc gượng cười: "Chúng tôi chỉ ăn hoa quả."
Cừu thở phào nhẹ nhõm: "Tôi là Cừu, rất vui được gặp các bạn. Nhưng sao tôi chưa bao giờ gặp bạn nhỉ?" Ánh mắt nghi hoặc nhìn mọi người.
Mọi người đều đổ mồ hôi.
Tinh Húc nói: "Chúng tôi là mới chuyển đến đây, đang đi chung quanh làm quen hoàn cảnh."
Cừu: "Hóa ra là vậy, vậy các cậu cẩn thận một chút, đây là thời điểm loài ăn thịt đi săn."
Nghe vậy trán ai cũng ướt đẫm mồ hôi.
...
Cừu dẫn mọi người về nhà của mình, nhà Cừu cách nơi họ đang đứng không xa, là một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh đẹp, mặt đất là bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận, trên mái nhà thoang thoảng khói bếp trong suốt.
Mọi người theo vào nhà, Cừu bước tới bếp lò, cầm ấm nước đang sôi lên rót cho mỗi người một cốc nước nóng và một thìa mật ong, cùng vài bông hoa cúc tụ lại bên trên mặt nước.
"Cảm ơn."
"Cậu sống ở đây một mình à?" Chỉ Nhược tò mò hỏi.
Cừu gật đầu: "Trước kia có một vài nhà ở gần đây, nhưng cách đây vài năm, loài ăn thịt mở rộng săn bắn và tìm được đến đây. Nên các loài đã chuyển đi nơi khác sinh sống. Tớ luyến tiếc bãi cỏ trước nhà do chính tay chăm sóc từng ngày, nên không có dọn đi."
An Hạ suy nghĩ một lúc, tìm từ hỏi: "Cho tớ hỏi, mật ong là như thế nào có được?"
"Tớ đổi của nhà chị Ong mật, nhà chị ấy ở rất xa, từ đây tới nhà chị ấy mất khoảng hai mươi ngày đi đường."
"Vậy cậu đổi bông chứ?" An Hạ dò hỏi.
Cừu vui vẻ: "Cậu muốn bông? Các cậu thật biết nhìn, mùa đông mặc áo bông nhà tớ sẽ không cảm thấy lạnh."
Từ lời Cừu, mọi người có phán đoán cụ thể, không thể ăn thịt nhưng một số thứ có thể đổi được.
Cừu đứng lên: "Chờ tớ một chút, tớ đi lấy bông cho mọi người nhìn."
Cừu đi rồi mọi người tụ tập lại nói chuyện, Vân Hi: "Chị cảm thấy chúng ta có thể đổi một vài bộ quần áo mới."
"Bây giờ đang là mùa thu, mặc áo bông sẽ nóng lắm." Chỉ Lan.
"Nhưng chúng ta cần quần áo để thay, xung quanh đây chỉ có mỗi Cừu là có." Sở Tiêu nói.
An Hạ nói: "Nếu không chờ Cừu lấy ra xem mấy bộ đồ làm như thế nào, rồi tính đến có đổi hay không?"
Tinh Húc cười: "Mấy đứa có phải quên là chúng ta không có thứ gì để trao đổi rồi đúng không?"
Tập thể hóa tượng.
Cừu bước ra với hai giỏ đồ lớn, một giỏ đã được khâu thành áo bông, một giỏ vẫn chưa được khâu.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cừu nhiệt tình nói: "Mọi người có thử đồ tự nhiên, cái nào thích hợp thì lấy, lần đầu sẽ có ưu đãi."
Chỉ Nhược lanh mồm lanh miệng: "Chúng tớ có thể thiếu không?"
"Không thể!" Cừu cười: "Nhưng các cậu có thể ở lại làm công trừ nợ."
...
Đầu tiên cả nhà có được áo bông thay cho bộ đồ đang mặc.
Tiếp theo có được củ khoai lang đã mộc rễ từ Cừu, bọn họ có thể trồng khi về nhà.
Nhưng để có được hai thứ trên, tập thể bán mình cho Cừu, hiện giờ cả nhóm đang phải làm việc một cách chăm chỉ.
"Cỏ phải đều mới đẹp, cắt lại đi." Cừu đi ngang qua Sở Tiêu nói: "Nếu cỏ của tớ trụi hết, cậu phải ở đây mười năm."
Sở Tiêu tay đang làm cỏ cứng đờ. Hắn nhìn cái lưỡi liềm trên tay, tự hỏi, có thể làm thịt con Cừu không?
Cừu đi tới chỗ An Hạ thấy nó đào khoai ném vào giỏ, kêu lên: "Không được ném, phải nhẹ nhàng. Trái nào hư, cậu phải ở đây làm công cho tớ mười năm."
Tới chỗ hai chị em Chỉ Lan và Chỉ Nhược, bực bội nói: "Hai cậu tính cho cây táo của tớ chết hết hay sao mà tưới nhiều nước như vậy! Cây chết làm công mười năm."
Cuối cùng đi tới chỗ Tinh Húc và Vân Hi cả hai tỉ mỉ chăm sóc bông.
Cừu vui vẻ nắm tay hai người: "Các cậu có muốn ở lại làm công cho tớ không trong vòng mười năm không?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro