Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hôm sau, khi bước chân ra khỏi nhà, Sở Tiêu và Tinh Húc mới nhớ đến việc bọn họ còn thiếu dụng cụ. Hai người tìm khắp nơi trong nhà và may mắn là trong nhà bếp, họ đã tìm thấy một chiếc rìu dù đã cũ nhưng vẫn có thể sử dụng được.

Bởi vì chỉ có một chiếc rìu, nên trong lúc Tinh Húc đốn cây, Sở Tiêu đi dạo vòng quanh, muốn xem ngoài quả mọng ra còn có thứ gì ăn được không.

Bọn họ không ngại với việc ăn chay, nhưng cũng không thể chỉ ăn quả mọng và quả táo đi. Suy cho cùng, hai loại trái cây này không thể lấp đầy dạ dày.

Đang lúc Sở Tiêu cảm thấy chán nản muốn quay trở về thì bên tai vang lên tiếng nước chảy. Hắn đi theo âm thanh đó, càng lúc càng gần, cho đến khi một thác nước hiện ra trước mắt hắn với rất nhiều cá lớn bơi lội dưới lòng nước.

Sở Tiêu vuốt cằm: "Ăn cá chắc được nhỉ?!" Hắn nhìn lũ cá một lúc lâu, nói: "Xin chào!"

"Nếu như các bạn có thể nói chuyện, hãy trả lời tôi."

"Tôi muốn cùng các bạn làm quen."

"Xin chào, nếu nghe được, xin hãy trả lời!"

Nói khan cả cổ, lũ cá không đáp lại.

Nếu ở thế giới kia, người ta sẽ nhìn hắn và nói: Thằng này đầu óc có vấn đề à?! Người đến, kêu xe trở vào bệnh viện điều trị!

Nhưng ai kêu hắn đang ở thế giới động vật.

Đám cá không nói chuyện, vậy chắc có thể ăn đi!

Sở Tiêu thò tay xuống muốn bắt lấy một con cá.

Thời gian dần trôi qua, Sở Tiêu chật vật với đám cá, cả người ướt sũng.

Hắn bất đắc dĩ quay trở về tìm kiếm trợ giúp.

...

Tinh Húc nhìn số cây đã đủ làm một cái hàng rào chắc chắn, quay đầu tìm kiếm Sở Tiêu, thì thấy hắn ở đằng xa với thân người ướt đẫm, tiến lại gần nói:

"Em tìm thấy một thác nước, bên dưới có rất nhiều cá, chúng không nói chuyện được, em nghĩ có thể ăn, nhưng nó quá nhanh không có cách nào bắt được."

"Dẫn anh đến xem thử." Tinh Húc nói.

Sở Tiêu dẫn theo Tinh Húc đến nơi hắn tìm thác nước, Tinh Húc quan sát di chuyển của đàn cá một lúc.

Cúi người xuống nhặt một nhánh cây trên mặt đất, phóng xuống xuyên qua con cá.

Mắt thấy Tinh Húc bắt được nhiều con cá như vậy, Sở Tiêu cũng học theo, nhưng một lần nữa lấy thất bại chấm dứt.

...

An Hạ cầm theo một cái giỏ cũ kĩ đã bị bỏ đi, từ bên trong phòng bếp đi ra, nói: "Em ra ngoài dạo xem có gì có thể ăn, không thể ngồi đợi anh Tinh Húc và Sở Tiêu mãi."

"Chị đi với em." Vân Hi đứng lên nói.

"Cả bọn em."

Bốn cô gái rời khỏi nhà, không quên những gì Tinh Húc nói ngày hôm qua, bọn họ tránh đi phía nam. Đi vào rừng rậm, bọn họ đi rất lâu, nhưng mãi vẫn không tìm thấy cái gì có thể ăn được, ngoại trừ những quả mọng.

Vân Hi nhìn xung quanh, nói: "Rất có thể bởi vì ở đây không có đồ ăn, nên động vật kia mới chuyển đi nơi khác sinh sống."

Đột nhiên, Chỉ Nhược kêu lên: "Bên kia có nấm, chúng ta hái về ăn đi."

An Hạ nhìn qua, màu sắc trong rất kỳ lạ, mà vốn dĩ nó cũng không phân biệt các loại nấm: "Chị không biết đây nấm gì? Có ăn được không? Chị Vân Hi biết không?" Nó quay đầu lại hỏi.

Vân Hi làm động tác chéo hai tay: "Cho chị xin, nấu ăn cũng không biết, làm sao biết cái gì ăn cái gì không ăn?"

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Chỉ Lan cũng vội lắc đầu: "Em cũng không biết."

Mấy người tính bỏ qua, nhưng An Hạ thấy Chỉ Nhược luyến tiếc, cứ nhìn mãi không tha, liền nói: "Nếu không chúng ta cứ hái, về cho anh Tinh Húc và Sở Tiêu nhìn, có thể các anh ấy lại biết đây nấm gì"

Vân Hi gật đầu: "Anh Tinh Húc có thể biết."

Trong số mấy người bọn họ, Tinh Húc là người hiểu biết nhiều nhất, mặc dù không biết anh làm nghề gì, bọn họ cũng không có hỏi đến. Nhưng có thể mơ hồ đoán được, một người nhẹ nhàng, hiểu biết về lịch sử, kiên nhẫn, rất có thể là một người thầy giáo.

Sau khi tìm một lúc, bọn họ đã đem giỏ quả mọng và nấm quay trở về nhà.

...

Về đến nhà, họ thấy Tinh Húc và Sở Tiêu đang cùng nhau dựng hàng rào, thấy mấy tụi nó.

Sở Tiêu lên tiếng cằn nhằn: "Lần sau có ra ngoài nhớ để lại lời nhắn, về không thấy mấy người, chúng tôi rất lo lắng."

An Hạ áy náy: "Xin lỗi, bọn em chỉ nghĩ ra ngoài tìm kiếm phụ các anh, nghĩ sẽ quay về trước khi các anh quay lại."

Ba người còn lại cũng nhanh chóng lên tiếng xin lỗi, làm Sở Tiêu ngượng ngùng, nói sang chuyện khác: "Thế các cô tìm được cái gì rồi?"

"Một loại nấm, bọn em không biết nó có ăn được không?" An Hạ nói.

Sở Tiêu cúi đầu nhìn giỏ nấm, xoay đầu lại gọi: "Anh Tinh Húc, qua đây một chút!"

Tinh Húc nghe kêu, cũng bước đến nhìn giỏ nấm: "Anh không chắc là nó ăn được, loại nấm này anh chưa từng thấy."

Chỉ Nhược thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt.

Tinh Húc nhìn thấy, liền cười nói: "Hôm nay Sở Tiêu đã tìm thấy một thác nước, bên dưới có rất nhiều cá, bọn anh bắt được rất nhiều, chúng ta không cần trái cây nữa."

Khuôn mặt Chỉ Nhược rạng rỡ, mắt sáng ngời: "Ở đâu? Ở đâu? Em muốn xem."

Sở Tiêu nói: "Bên trong phòng bếp..."

Sở Tiêu còn chưa kịp nói xong, Chỉ Nhược đã nhanh như một cơn gió biến mất tại chỗ.

Chỉ Lan thở dài: "Thật là..."

Vân Hi nhìn Tinh Húc và Sở Tiêu đang đóng cọc gỗ gỗ xuống mặt đất, nói: "Để bọn em phụ một tay, tuy bọn em không đủ sức để đóng xuống, nhưng có thể giúp giữ lại. Em với An Hạ giữ cọc gỗ giúp anh Tinh Húc, Chỉ Lan và Chỉ Nhược giúp Sở Tiêu, như vậy sẽ nhanh hơn."

Chỉ Lan gật đầu: "Em đi vào gọi Chỉ Nhược."

Sở Tiêu và Tinh Húc cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, thay vì Sở Tiêu giữ cọc gỗ cho Tinh Húc đóng, thì giờ đổi lại một chút, mấy cô gái giữ cọc gỗ, Sở Tiêu và Tinh Húc đóng xuống mặt đất.

...

Sáu người hợp lực cùng nhau làm, trời còn chưa tối nhưng hàng rào đã được xây dựng xong và gia cố chắc chắn.

Lúc này mọi người cũng đã đói bụng, âm thanh phát ra rõ rệt, ai nấy đều xấu hổ.

"Mấy anh chị có ai biết nấu ăn không? Em có thể giúp đỡ mọi việc, trừ nấu ăn, em là sát thủ phòng bếp."

"Tôi cũng vậy." Sở Tiêu nói.

"Cả chị." Vân Hi nói

An Hạ cười nói: "Em biết nấu ăn, để em làm cho."

"Anh sẽ giúp em một tay." Tinh Húc nói.

Chỉ Lan nhìn Tinh Húc, hỏi: "Anh Tinh Húc, còn có việc gì anh không thể làm không?"

Mọi người tò mò nhìn, Tinh Húc với vẻ ngoài điển trai, dịu dàng, không có gì không biết lại rất đáng tin cậy. Cũng không biết còn có chuyện gì anh không làm được.

Tinh Húc cười, nụ cười của anh rất buồn!

Thấy vậy, mọi người cũng không ép hỏi, An Hạ nắm tay Tinh Húc kéo đi vào bếp cùng nhau làm cá.

Người chủ của ngôi nhà dọn đi, chỉ để lại đồ đạc rách nát, nhưng thật may là chúng vẫn còn có thể dùng được.

Một nồi canh cá nhanh chóng được nấu xong, mọi người ngồi quây quần bên nhau dùng bữa tối.

Chỉ Nhược vui vẻ nói: "Nếu không chúng ta đào ao nuôi cá, lúc nào cũng có thể ăn mà không cần phải đi xa bắt."

Tinh Húc nhẹ nhàng nói: "Vậy ngày mai chúng ta sẽ đào một cái ao để nuôi cá thế nào?"

Sở Tiêu cảm thấy khá tốt, gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

"Bọn em cũng sẽ giúp một tay." An Hạ nói.

Mọi người cười nói rôm rả vui vẻ cho đến khi trời gần tối thì cả nhóm về phòng, một ngày của mọi người kết thúc trong thanh thản.

...

Sau khi bàn bạc, cả nhóm quyết định đào một cái ao lớn. Ngoài nuôi cá, thì sau này có thể nuôi tôm, lươn hoặc trồng sen, nếu may mắn tìm được.

Sở Tiêu và Tinh Húc nửa thân người trên cởi trần, đứng dưới nắng, toàn thân toát mồ hôi, dụng cụ đã có phần hư hỏng.

Các cô gái dùng mấy chiếc cọc gỗ còn sót lại từ hôm qua để giúp đào đất.

Quá trình không được suôn sẻ cho lắm, cuối cùng ai cũng mặt đầy mồ hôi.

An Hạ nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, em vào nhà lấy táo ra mọi người cùng ăn."

"Chị đi cùng em." Vân Hi.

Sở Tiêu nói: "Lấy thêm cho tôi một ly nước."

Nói xong Sở Tiêu bỏ dụng cụ xuống, đi đến gốc cây táo che nắng cùng ba người khác.

Không để mọi người đợi lâu, An Hạ và Vân Hi cũng đem theo giỏ táo và mấy ly nước đi ra.

Sở Tiêu cầm ly nước một hơi uống sạch lại cầm quả táo lên ăn.

Nghỉ ngơi một chút, mọi người tiếp tục bắt tay vào đào đất!

...

Để làm một cái ao cá không phải chuyện dễ ở nơi thiếu thốn mọi thứ như thế này, bọn họ phải làm mất hết mấy ngày, ao cá mới hình thành, mặc dù bên ngoài nó không được đẹp.

Chỉ Nhược hỏi: "Tiếp đến là đi bắt cá thả vào nhỉ?"

Tinh Húc gật đầu, cười nói: "Các em có muốn cùng đi không?"

Vân Hi: "Muốn, em muốn tìm đất sét để làm chén dĩa lâu rồi, mấy cái chén dĩa chúng ta đã dùng đều sứt mẻ, em muốn làm cái mới."

Chỉ Lan hoài nghi: "Nhưng theo em biết thì gốm sứ cần có lò nung. Chúng ta không có lò nung lớn để nung gốm."

"Có thể dùng bếp lò làm." Vân Hi trả lời: "Đừng quên bếp lò ở đây làm bằng đất sét và mỗi ngày chúng ta dùng củi để nhóm lửa."

"Em cũng muốn đi, ở nhà mãi cũng chán." An Hạ nói.

Chỉ Nhược nhảy bật lên giơ tay, muốn mọi người chú ý đến: "Em cũng đi, em muốn tắm. Cả người đều thôi chịu không được."

Không nói thì thôi, nói đến thì ai cũng cảm thấy cả người bốc mùi, mấy ngày nay tuy có nước giếng để lau người, nhưng không dám dùng quá nhiều, ngay cả tắm cùng với giặt đồ cũng không thể.

Sở Tiêu cúi đầu nhìn cái áo thun hắn thích nhất, có chút ghét bỏ, ngày mai đến thác nước giặt sạch vậy.

Tinh Húc nhìn gương mặt mỗi một người đều có biểu cảm riêng, mà bật cười.

"Cùng đi thôi!"

Hạ Hảo, hahao97, chỉ đăng duy nhất tại wattpad!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro