Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chuối dẻo, đậu phộng rang, tôm khô.

Tuy chỉ có ba món đơn giản, nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ.

Hôm nay, chính là năm mới.

Trên tay mỗi người cầm ly rượu, nâng lên cao, cùng nhau hô lên: "Chúc mừng năm mới."

Chỉ Nhược nhìn ly rượu trong tay các anh chị, lại nhìn ly sữa trong tay của mình, cảm thấy không công bằng, kêu lên: "Em cũng muốn uống rượu."

Vân Hi uống một ngụm rượu, nói: "Em còn chưa đủ tuổi."

"Chị ấy cũng đã đủ tuổi đâu." Chỉ Nhược đưa tay chỉ qua chị gái, trong lòng lẩm bẩm, thiên vị, thiên vị.

Nói là rượu trái cây, nhưng nồng độ bên trong vẫn chưa xem là rượu được, nên mới yên tâm để Chỉ Lan uống, nhưng còn Chỉ Nhược vẫn nhỏ tuổi, nếu uống ra vấn đề rất phiền toái, nên mọi người vẫn để con bé uống sữa.

Tinh Húc từ tốn nói: "Em vẫn còn nhỏ, đợi thêm hai năm, rồi muốn uống bao nhiêu cũng được, anh chị không cấm."

Chỉ Nhược không vui, chẳng khác nào trong hai năm mọi người uống rượu, mà mình chỉ thể ngồi nhìn, có thèm cũng phải chịu đựng.

An Hạ lấy ra bộ bài, cười nói: "Chúng ta chơi bài đi."

Vân Hi nhìn những hình vẽ trên thẻ bài: "Là em ba vẽ?"

"Chứ chị nghĩ còn ai khác vào đây?" Sở Tiêu cầm trên tay ly rượu lắc lắc, dựa lưng ra sau, bắt chéo chân, giọng có chút lười nhát hỏi.

Vân Hi bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét, lại ra dáng ông chủ.

Năm mới, cả nhà quay quần bên nhau cười nói, đánh bài, uống rượu trái cây, ăn vặt, ai thua phải quét dọn nhà một tuần.

Cũng đã rất lâu rồi, mọi người mới có một cái năm mới đúng nghĩa.

Ở thế giới kia, năm mới không còn là năm mới, ai cũng hối hả kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc gia đình, chăm sóc bản thân, thì nói gì đến năm mới.

An Hạ nhớ cha mẹ, không biết hai người bây giờ như thế nào, ở trong ký ức của nó, khi còn nhỏ gia đình nó rất hạnh phúc, chỉ là sau khi nó lớn lên, mọi thứ đều thay đổi.

Thấy An Hạ không tập trung, Sở Tiêu lén đổi bài của nó, làm thua liên tiếp mấy ván.

Đến lúc nhận ra đã quá muộn, hơi hơi tức giận nhìn hắn: "Anh ba, chúng ta là một đội." An Hạ nhấn mạnh: "Một đội!"

Sở Tiêu thong dong xếp bài, nghe giọng nói đầy tức giận, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nó, giương mắt, hỏi: "Vậy thì thế nào?"

Vân Hi gác tay lên vai hắn, cười tươi, chậm rãi nói: "Em ấy thua, phải dọn nhà một tuần, em cũng phải dọn chung."

Sở Tiêu: "..."

...

Cứ cách mấy ngày, mọi người lại đến thăm ruộng lúa.

Nhưng là không có một mẫu ruộng thành công, đầu cả bọn cúi thấp, cố gắng kiềm chế để không bật khóc.

Quả nhiên, để trồng ra lúa, không đơn giản chút nào, không phải chỉ cần còng lưng dưới ánh nắng, suốt nhiều giờ liền thì được.

An Hạ giọng có chút khàn, nói: "Có lẽ chúng ta làm sai cách rồi đi."

Tinh Húc ngồi xuống nhìn xem, suy nghĩ một lúc, nói: "Có thể chúng ta trồng không đúng mùa."

Sở Tiêu đưa tay lên cằm, nói: "Đợi đến mùa hè, rồi trồng lại xem thế nào."

Tinh Húc gật đầu: "Chỉ có thể như vậy."

Chỉ Nhược chán nản, nói: "Lại phải chờ."

Cũng không biết ngày xưa, các cụ mất bao lâu, thì có cơm ăn, nhưng đối với mọi người bây giờ chỉ mới là bắt đầu.

...

Buồn một lúc, lại vui vẻ, ngày tết, nên mọi người luôn giữ nụ cười trên môi, như vậy cả năm mới gặp nhiều may mắn.

Trong lúc mọi người đang nằm dài thư giãn, thì có hai người phải quét dọn nhà, bãi chiến trường bày ra lúc sáng.

Sở Tiêu có chút hối hận, đáng ra không nên trêu chọc nó, đều do hắn không để ý luật chơi, nên thành ra thế này.

Hai người cùng nhau làm, không mất bao lâu đã dọn xong, ngôi nhà trở về sạch sẽ, thoáng mát.

Sở Tiêu nằm dài ra trên sàn nhà, mồ hôi ướt đẫm.

An Hạ rót cho hắn ly nước, nói: "Anh uống miếng nước, cho đỡ mệt."

Sở Tiêu cầm ly uống một ngụm.

"A!"

Mọi người giật mình, quay đầu lại nhìn xem.

Chỉ Nhược nằm dưới sàn nhà, lăn lộn, một tay che lại cái mông đau.

Chỉ Lan nhìn không được, đi đến đá một cái vào mông em gái, làm Chỉ Nhược khóc thảm hơn.

"Đã nói bao nhiêu lần, không được chơi những trò nguy hiểm, lỗ tai em điếc à?"

Chỉ Nhược bĩu môi, không vui, mọi lần nó cũng chơi trượt cầu thang, có làm sao đâu? Lần này do bất cẩn có chút, chị gái lại làm quá lên.

Nhìn thấy con bé không phục, làm Chỉ Lan càng thêm tức giận.

Chỉ Nhược mở to mắt, thấy chị gái cầm chổi quét nhà, đi về chỗ nó, liền đứng lên chạy nhanh ra sau anh cả trốn.

"Ra đây!"

"Không ra." Chỉ Nhược từ sau lưng Tinh Húc ló đầu ra, đối với chị gái làm mặt quỷ.

Vân Hi thở dài, lại thế nữa rồi, cô đứng lên đi đến chỗ Chỉ Lan, lấy chổi trên tay con bé, nhỏ nhẹ nói: "Có gì từ từ nói, dùng chổi đánh người là không tốt."

Mỗi khi dạy dỗ Chỉ Nhược, Chỉ Lan chưa bao giờ mạnh tay, nhưng lần này lại dùng đến chổi, xem ra bị chọc tức giận không nhẹ.

Tinh Húc kéo Chỉ Nhược ra, nhỏ nhẹ nói: "Em mau xin lỗi chị đi, chị em cũng là lo lắng cho em."

Chỉ Nhược nhìn chị gái, đôi mắt giống như có nước, trong lòng cảm thấy không dễ chịu, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."

Cùng lắm lần sau sẽ không chơi trước mặt chị, con bé cảm thấy mình thật thông minh.

Nằm nghỉ một lát, An Hạ cảm thấy khoẻ hơn, liền đi vào phòng bếp làm cái gì đó cho mọi người cùng cơm chiều.

Đang nướng mấy con cá, còn chưa kịp chín, bên ngoài vang lên một giọng nói, làm nó trở tay không kịp.

Vân Hi chạy nhanh vào phòng bếp, giúp An Hạ giấu đi đám cá nướng còn chưa kịp chín, nhưng mùi vẫn còn thoang thoảng quanh đây, làm cả hai rối bời, không biết nên làm thế nào.

Sao lại đến lúc này?!!

...

Cừu lại đến chơi nhà.

Mặc dù bọn họ biết trước, nhưng lúc nào cũng ngay giờ cơm.

Cũng không phải bọn họ không hoan nghênh Cừu, nhưng là khi đến có thể báo trước một tiếng, chứ đến bất ngờ thế này thì...

Cừu vui vẻ xách mấy cái giỏ đồ vào bên trong nhà, nhìn thấy vẻ mặt mọi không thất thiểu, thắc mắc hỏi: "Các cậu có chuyện gì à?"

Tinh Húc cười nói: "Không có việc gì, cậu không cần lo."

"Nhưng mà..." Cừu không tin.

Chỉ Lan đánh gãy lời Cừu, có chút bực bội, nói: "Mấy hôm trước tụi tớ gặp phải Chó Sói tấn công nhà, bây giờ mọi người còn đang lo sợ."

Nghe là Chó Sói, Cừu hai mắt mở to, thấy mọi người vẫn còn lành lặn đứng ở đây, không bị thương hay thiếu đi ai, có chút tò mò hỏi: "Thế các cậu làm sao thoát được nó, Chó Sói không dễ đối phó chút nào."

Cũng không thể nói thẳng là bọn họ giết Chó Sói đi! Công nhận lúc đó mọi người cũng thật liều lĩnh.

Mọi người không dám tưởng tượng được hậu quả khi nói ra, động vật ăn cỏ tuy có đặt bẫy, nhưng bẫy không chết, ngược lại chủ động dọn đi nơi khác sinh sống.

Nhìn thấy ánh mắt tham học hỏi, mọi người lòng bối rối, không biết nên nói thế nào, trước khi xác định động vật ăn cỏ có dám giết chết động vật ăn thịt hay không, thì không cần nói ra.

Bởi vì, mọi người sợ, nói ra, sẽ thành kẻ tàn nhẫn trong mắt động vật ăn cỏ, đến lúc đó, chúng tránh xa mọi người, như vậy sinh hoạt về sau sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

"Dùng lửa đuổi chúng đi."

Là Sở Tiêu nói, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn phản ứng nhanh.

Cừu ánh mắt sáng rực, nhìn cả bọn: "Ra là bọn chúng sợ lửa."

"Kế tiếp, các cậu định dọn đi chỗ nào? Nếu không đến ở nhà tớ."

Cừu lại ngỏ lời mời, sống trong một ngôi nhà xinh đẹp, nhưng rất cô đơn, nếu được sống chung với mọi người thật tốt.

Chỉ Nhược lắc đầu như trống bỏi, con bé mới không muốn ăn khoai lang không đâu, đừng nói ăn chay tốt cho sức khỏe, vấn đề là chỉ có khoai lang và nấm, thì tốt đường nào.

"Bọn tớ tạm thời không ý định có di chuyển đi nơi khác sống." Tinh Húc mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối.

Có lẽ sau này mọi người sẽ dọn đi nơi khác sinh sống, nhưng không có khả năng sống cùng các động vật.

Lần nữa bị từ chối, Cừu buồn bã cúi gằm mặt xuống.

Vân Hi nói: "Cậu chẳng phải thích ăn thích ăn bánh khoai lang, vừa lúc An Hạ làm rất nhiều."

Nghe chị hai nói, An Hạ cũng chạy nhanh vào phòng bếp đem bánh khoai lang ra đưa cho Cừu.

Có ăn ngon là Cừu quên mọi chuyện, chỉ tập trung ăn nhanh, chậm tay sẽ bị mọi người ăn hết.

An Hạ nhìn Cừu ăn nhanh dẫn đến mắc nghẹn, liên tục đưa tay vỗ ngực, nhịn không được nói: "Cậu ăn từ từ, không đủ tớ có thể làm thêm."

Cừu cảm động nhìn nó: "Cậu đối với tớ thật tốt..." Dừng lại một chút, hai mắt sáng rực, hỏi: "Cậu là thích tớ, muốn trở thành bạn đời của tớ đi?"

Mọi người ngây người, con Cừu này tự luyến?!

An Hạ chạy nhanh lắc đầu, xua tay liên tục, không thể, tuyệt đối không thể. Nó là người không phải động vật.

Thấy An Hạ bị Cừu làm cho nghẹn lời, chỉ có thể biểu đạt bằng cử chỉ, Sở Tiêu cười nắc nẻ.

...

Bởi vì Cừu đến, nên buổi chiều của mọi người là bánh khoai lang, khoai lang luộc, bắp luộc.

Chỉ Nhược cảm thấy nhìn thôi đã ngán, cầm củ khoai lang trong tay cắn một cái, không thèm nhai, cứ vậy mà nuốt xuống.

Lại bắt đầu chuỗi ngày đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro