Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, không khí se lạnh, những cánh hoa tung bay trong gió.

An Hạ khoác trên người chiếc áo bông ngắm nhìn, nếu nó tính không nhầm, không đến mấy ngày nửa là năm mới.

Nhìn mấy nảy chuối đổi từ Khỉ mấy hôm trước, nó nghĩ có thể làm thử món chuối dẻo.

Nghĩ là bắt tay vào làm, nó lựa mấy quả chuối đã hơi thâm đen bên ngoài, lột bỏ vỏ, cắt thành những lát mỏng, sơ chế cẩn thận rồi đem phơi nắng.

"Xuân về, hoa nở, khắp nơi vui ca..."

Giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng vang lên bên tai.

An Hạ dừng tay lại ngẩng đầu lên nhìn, một đàn chim màu trắng, kích cỡ to lớn bay đến đáp xuống trên hàng rào.

"Đây là nhà của người?"

An Hạ: "???"

"Cậu có thư của nhà Thỏ và Rùa." Bồ Câu lấy ra một ống tre đưa cho nó.

An Hạ đưa tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn cậu."

"Không có gì, bây giờ tớ phải đưa thư đến nhà tiếp theo, tạm biệt."

Bồ Câu lấy ra mấy viên đậu phộng ăn vội, rồi vỗ cánh, còn chưa kịp bay lên cao, An Hạ đã ngăn lại, nói: "Chờ chút đã!"

Bồ Câu khó hiểu nhìn nó.

An Hạ mỉm cười: "Đậu phộng đó cậu có nhiều không? Chúng ta trao đổi đi."

Bồ câu nhìn ra sau, mấy con bồ câu nhỏ hơn lập tức bay lên trước, ngậm một cái giỏ đặt trước mặt An Hạ, mảnh vải được kéo ra, bên trong có rất nhiều động phộng.

An Hạ quay đầu vào nhà, gọi to: "Mọi người, ra đây một chút."

Nghe tiếng gọi, cả bọn cũng lục đục chạy ra, nhìn thấy rất nhiều chim Bồ Câu.

Chỉ Nhược thích thú chạy lại xem, thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể ôm vào lòng thì thật tốt.

Vân Hi nhìn xuống mấy cái giỏ đậu phộng, cũng vui vẻ không thôi, lại có thêm đồ ăn mới: "Tụi tớ có gốm và sách, các cậu muốn đổi cái nào?"

Bồ Câu nhỏ hơn lùi về sau, để Bồ Câu lớn quyết định.

Bồ Câu lớn cầm cuốn sách Sở Tiêu đưa, xem một lát, lại nhìn mấy xuống mấy cái chén gốm xinh đẹp Vân Hi bày ra thành một hàng dài.

Khác xa với của nhà Chuột Túi, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tớ đổi cả hai, một giỏ đậu phộng đổi một cuốn sách và mười cái chén gốm."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau trao đổi, Tinh Húc gật đầu, cảm thấy có thể, giỏ đậu phộng rất nhiều, hơn nữa hạt nào cũng to tròn, không có hạt bị hư.

Bồ Câu chắc phải tốn rất nhiều công sức mới chọn xong chỗ đậu phộng này, ngược lại bọn họ có lời, không cần phải ngồi phân loại các hạt đậu phộng, cái nào để riêng cái nào để chung.

...

Đợi Bồ Câu bay đi xa.

Chỉ Nhược vui vẻ, nói: "Chị tư, làm đậu phộng rang ăn đi."

An Hạ mỉm cười gật đầu: "Một chút chị làm cho."

Tinh Húc cầm lấy bức thư từ tay An Hạ, mở ra xem: "Là nơi ở mới của Thỏ và Rùa, trong đây có nói, chúng nó phát hiện một vườn thảo mộc rộng lớn, có rất nhiều loại trước đây chưa từng thấy qua, kêu chúng ta năm sau nhất định phải đến."

Sở Tiêu nhìn bức thư, bên dưới là nét vẽ nguệch ngoạc, nói: "Có chút xa, từ chỗ chúng ta đi đến đó chắc hết luôn cái mùa đông."

Chỉ Lan khó hiểu: "Nhưng mà chúng ta mới từ biệt không bao lâu đi? Làm thế nào mà chúng nó có thể đi xa đến như vậy? Quan trọng là bên người mang theo rất nhiều đồ đạc."

Vân Hi suy nghĩ một chút, nói: "Chị đoán là có phương tiện nào đó, như vậy thì có thể giải thích được."

An Hạ nói: "Nếu có cơ hội có thể hỏi Cừu thử xem, có phương tiện thì quá tốt, chúng ta có thể bớt được nhiều việc."

Tinh Húc gấp lá thư lại, mỉm cười: "Nói không chừng mấy ngày nữa Cừu sẽ đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó có thể hỏi thăm một chút."

Bụng của Chỉ Nhược reo lên, con bé ôm bụng mếu máo: "Em đói, muốn ăn."

An Hạ bật cười: "Được rồi, chị đi làm ngay đây."

"Anh phụ em một tay." Tinh Húc nói.

Thấy Sở Tiêu cũng đi theo vào trong nhà.

Vân Hi nắm cổ áo sau hắn, kéo trở về, nói: "Chờ chút đã."

Sở Tiêu quay đầu lại nhìn cô.

"Giúp chị một chút."

Không để hắn nói chuyện, Vân Hi kéo hắn đến bên mấy cái chén gốm đang phơi nắng, nói: "Tiếp chị dọn vào bên trong nhà."

Sở Tiêu ngạc nhiên, mở to mắt nhìn hàng dài chén gốm, lại nhìn Vân Hi đang gấp gáp thu dọn, nói: "Nhiều như vậy?"

Vân Hi ôm trong người mấy cái chén gốm, nói: "Lúc nghiên cứu kiểu dáng mới, chị lỡ tay làm nhiều một ít."

Sở Tiêu sắp xếp lại các chén dĩa thành một chồng, ôm lên, nói: "Cái này không phải một ít đi, đủ mở một cái cửa hàng đồ gốm."

...

Bên trong phòng bếp, An Hạ sơ chế nấm.

Tinh Húc rang đậu phộng.

Bên cạnh là mấy trái bắp và khoai lang nướng, mùi hương bay khắp cả nhà.

Chỉ Nhược lâu lâu lại ngó vào bên trong phòng bếp, mong cho đồ ăn nhanh chín, đã đói bụng, mà mùi hương từ đồ ăn còn đậm như vậy, bụng càng thêm cồn cào.

Chạng vạng.

Sở Tiêu và Vân Hi cũng dọn xong chén gốm vào trong nhà, lúc này trên bầu trời có thể thấy được mờ nhạt những đám mây đen.

Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, may mà cô lường trước, dọn vào nhà kịp lúc.

"Ăn cơm thôi."

Tiếng An Hạ kêu lên, cùng Tinh Húc đem mấy dĩa đồ ăn dọn ra bên ngoài.

Sở Tiêu bước đến nhìn mấy món án được bày ra trên bàn, nghiền ngẫm: "Cơm đâu ăn?"

An Hạ chán nản, đều là thói quen làm hại, anh ba lại trêu nó rồi!

...

Đêm khuya.

Mưa tạnh!

Mọi người còn đang ngủ say, bên ngoài vang lên tiếng xào xạc.

Sở Tiêu mí mắt giật giật, tỉnh lại, trời tối đen không thể nhìn được xung quanh.

Hắn cẩn thận mò đến chỗ Tinh Húc, đẩy nhẹ anh, nhỏ giọng: "Anh cả, anh cả."

Tinh Húc mơ màng tỉnh lại: "Anh nghe."

"Anh có nghe được thanh âm gì không?"

Tinh Húc chăm chú lắng nghe, tiếng xào xạc dừng lại một lúc rồi phát ra một âm thanh không rõ ràng lắm.

Sở Tiêu và Tinh Húc nhìn nhau.

"Em sang gọi mọi người, anh xuống bếp đốt lửa để lấy ánh sáng. Chúng ta phải nhìn xem bên ngoài là thứ gì."

Mong là không phải động vật ăn thịt!

Sở Tiêu gật đầu, trong bóng đêm, tìm đường đi ra khỏi phòng, đi đến phòng bên cạnh.

Tinh Húc cẩn thận đi xuống cầu thang, mấy lần bị thụt chân.

Xuống được dưới nhà, cảm thấy cổ chân đau nhức, anh cắn răng chịu đau, tìm đường đến phòng bếp, mò mẫm một lúc, trên tay cầm một ngọn đuốc.

Quay người lại, muốn đi tìm mấy đứa em, thì mọi đã đứng sau lưng anh.

An Hạ đưa tay cầm lấy ngọn đuốc trên tay anh cả.

Sở Tiêu dìu anh ngồi xuống một chỗ, xem cổ chân anh, dùng tay nắn mạnh lại.

"Anh cả, anh cảm thấy còn đau không?"

Tinh Húc mỉm cười: "Đã đỡ hơn nhiều."

Còn chưa kịp ra bên ngoài nhìn xem.

Thì tiếng hú của con vật đã vang lên.

Sắc mặt mọi người tái nhợt.

"Là Chó Sói."

Tinh Húc gật đầu, nhỏ giọng: "Đốt thêm mấy cây đuốc."

Sở Tiêu nhanh tay đốt thêm mấy cây đuốc đưa cho mọi người.

Cả bọn cẩn thận từ từ ra khỏi nhà.

Chó Sói nằm trong một cái hố do bọn đào để phòng bị thú săn mồi tấn công, tiếng hú thê thảm kéo dài.

An Hạ run rẩy, nắm chặt tay Vân Hi.

Chỉ Lan ngồi bệt xuống mặt đất, nhìn Chó Sói trong dạng con người, ánh mắt đỏ đậm nhìn mọi người: "Làm sao bây giờ, có nên giết chết nó không?"

Chỉ Nhược lắp bắp: "Nhưng mà chúng nó giống con người như vậy, giết nó chẳng khác nào chúng ta đang giết người."

Vân Hi cắn chặt môi dưới, tay cầm cây dao, đi đến bên cái hố trước sự kinh ngạc của mọi người.

Tinh Húc vọt nhanh lại, giật lấy cây dao, nói: "Để anh."

Nói xong, Tinh Húc một nhát dao đâm xuống!

Máu bắn lên tung tóe, từ khuôn mặt đến quần áo anh đều dính máu của Chó Sói.

An Hạ che miệng lại, để không hét lên.

Chỉ Lan thấy cảnh tượng như vậy, cũng ngất đi.

Chỉ Nhược cũng sợ hãi ngồi xuống mặt đất, cả người run rẩy.

Sở Tiêu nói: "Như vậy là tốt nhất, không phải chúng ta độc ác, mà hôm nay không phải nó chết thì chúng ta chết, tiếng kêu sẽ gọi đến đồng loại của nó."

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khuôn mặt ai cũng lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi.

Sở Tiêu và Tinh Húc cả đêm đào một cái hố lớn, chôn xác Chó Sói.

An Hạ luộc mấy củ khoai lang để mọi người ăn tạm.

Tinh Húc nói: "Ăn xong, các em đi ngủ thêm một chút đi."

Mọi người gật đầu, giờ có lo lắng cũng không được gì, từ ngày đến đây đọc cuốn sách chủ nhà để lại đã biết trước sẽ có ngày hôm nay.

Chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

...

Ngủ một giấc dài.

Tỉnh lại, trời cũng đã gần tối.

An Hạ đơn giản làm mấy món để mọi người khi ngủ dậy ăn.

Nó suy nghĩ đến việc chuyển nhà đi nơi khác, nhưng trước đó cần tìm được chỗ thích hợp, đợi khi có thời gian cùng mọi người nói chuyện này.

Cuộc sống ở đây quá thoải mái nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm, sống trong lo sợ cũng không biết rồi sẽ đi tới đâu.

Càng suy nghĩ lại càng đau đầu, nó ngồi xuống ghế, tay cầm sách, tay cầm khoai lang, vừa ăn vừa đọc, để không phải suy nghĩ vẩn vơ đâm ra lo sợ.

Sở Tiêu từ trên lầu đi xuống, ngáp dài.

An Hạ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Em đã luộc khoai lang và nướng cá để ở trong bếp, để em vào lấy ra cho anh."

Sở Tiêu vẻ mặt bơ phờ, nói: "Em ngồi đó đi, anh tự đi lấy được."

Nói xong, hắn đi vào bếp cầm ra dĩa khoai lang luộc, ngồi bên cạnh nó, từ từ ăn.

"Anh cả thế nào rồi?"

Ngày hôm qua, cực nhất vẫn là anh cả, bị thương ở cổ chân nhưng vẫn phải làm việc nặng, thức tới sáng canh gác cho mọi người, nhưng không ai ngủ được.

"Anh ấy không sao rồi, tối nay tới lượt anh thay anh canh gác."

"Để em làm thêm mấy món cho anh ăn đêm."

Nhìn thấy ly rượu trên tay hắn, nó giật lấy uống cạn, trước sự kinh ngạc của hắn, nói: "Nếu thức đêm canh gác, thì không được uống rượu."

Sở Tiêu nhếch mép: "Em cũng không cần uống sạch đi."

An Hạ: "..." Không uống không lẽ cho vào lại bình? Nó cảm thấy như vậy không được vệ sinh.

"Một chút em sẽ nấu sữa cho anh."

"Không cần phiền phức vậy đâu, anh uống nước lọc được rồi." Sở Tiêu lắc đầu, ngáp một cái.

"Nếu không anh ngủ thêm một lát, khi nào em ngủ sẽ kêu anh?" An Hạ nói.

Sở Tiêu gật đầu, ngã đầu ra sau ghế, hai mắt khép lại.

An Hạ: "..."

Nó thở dài một hơi, đứng lên, giúp hắn điều chỉnh tư thế cho dễ ngủ hơn, lại đi lên phòng lấy cái chăn bông xuống đắp cho hắn.

Tuy hắn nói không cần, nhưng An Hạ vẫn đi vào phòng bếp, nấu một nồi sữa to, chia làm hai phần, một phần cho mọi người uống ngay, còn lại để cho hắn vào đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro