Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Cale biến thành trẻ con thì sẽ thế nào? (9)

Cale ngồi trên ghế và đang được Raon chăm sóc, con rồng nọ cứ liên tục chất đống bánh táo lên cái đĩa mà Ron mang đến trước đó.

Phòng cậu đã trở nên hỗn loạn ngay cái thời điểm Eruhaben, Rosalyn và ba đứa nhỏ phản ứng với những gì mình nhìn thấy khi đến đây lúc nửa đêm. Họ đã hoàn toàn quên mất mục đích của mình là kiểm tra cơ thể Cale.

Cale thở dài và xoa đầu Raon, nhóc ta đang ngồi trên bàn trong khi từ từ chồng những chiếc bánh táo ướt sũng lên đĩa. Hai đứa nhỏ còn lại đứng cạnh hai bên ghế và nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc.

Cale chỉ có thể nghĩ rằng On và Hong đã học được cách Ron và Beacrox nhìn mình kể từ khi hai cha con này bắt đầu dạy chúng theo cách của Gia tộc Molan.

Cale cũng xoa đầu cả hai và nhìn những người khác vội vã ra khỏi phòng, dùng ban công phòng cậu để đi vào. Cale không thể không cau mày nhìn họ và quay sang chỗ khác.

'Haaaa...nó thậm chí còn không phải vấn đề gì lớn lao kia mà.'

Cánh cửa mở ra và người bước vào là Ron, ông mang theo một ly sữa rồi lặng lẽ đặt nó xuống cạnh đĩa bánh táo. Cale nhìn chằm chằm vào ly sữa trước khi thở dài.

"Tôi không sao, tất cả mọi người không cần phải tới đây đau. Chẳng phải tất cả đều đã mệt lắm òi à?"

Cale nói trong khi tránh khỏi những ánh nhìn hằn học của họ. Cậu không thể nhìn vào mắt bọn họ, đặc biệt là Ron đang cau mày. 

Khuôn mặt tươi cười của Ron thật sự rất đáng sợ, nhưng một khi khuôn mặt ông đã thể hiện bất kỳ cảm xúc nào khác, Cale sẽ chỉ muốn đi đến một căn phòng xa chỗ đó, một nơi không có lão quản gia của cậu.

"Cale."

Cale giật mình và từ từ nhìn về phía Eruhaben, người đang ung dung ngồi ở ghế đối diện cậu. Ông là người điềm tĩnh nhất trong số những người đang nhìn cậu bằng ánh mắt hằn học. Nhưng, con rồng vàng này lại đang nhìn cậu bằng đôi mắt vàng dữ dội của loài bò sát.

"...Sao vậy?"

Cale đáp lại một cách miễn cưỡng trong khi với lấy một chiếc bánh táo và cầm nó bằng cả hai tay. Cậu bắt đầu nhai sau khi thấy Raon còn đang sụt sịt và hai đứa nhỏ kia vẫn đang nhìn mình với ánh mắt nghiêm túc.

"Bọn ta sẽ không hỏi lý do đâu...Ừm."

Cale lại một lần nữa do dự. Cậu không thích tiếng lầm bầm khó chịu phát ra từ con rồng nọ chút nào.

Cale mím chặt môi. Cậu chỉ đang đảm bảo rằng lý do mình khóc trước đó không bật ra khỏi cuống họng. Cale không muốn làm họ lo lắng. Tất cả đã là quá khứ, bản thân cậu cũng không cần phải nhớ lại chúng và khiến những người khác lo lắng làm gì.

"Nhưng cậu có sao không?"

Câu hỏi đó khiến Cale phải ngước lên nhìn ông. Eruhaben chỉ có thể thở dài trong thâm tâm khi nhìn cậu nhóc tóc đỏ vừa khóc ban nãy. Cái khoảnh khắc ông nhìn thấy Cale khóc còn đôi mắt thì vô hồn nhìn chằm chằm họ đã đập tan sự tỉnh táo của ông. 

Cale sẽ không khóc nếu không phải vì lý do nghiêm trọng. Thế nhưng, một khi cậu đã khóc, những người khác sẽ cảm thấy như thể có thứ gì đó đang giằng xé trong tâm trí và van xin họ loại bỏ thứ đã làm cậu rơi nước mắt.

Tất cả nhìn Cale từ từ gật đầu. Mặc dù hành động đó vẫn là chưa đủ và bọn họ muốn Cale nói cho mình biết lý do tại sao cậu lại khóc vào lúc nửa đêm, họ vẫn không hỏi được. Bởi họ nghĩ rằng đó là một chủ đề rất nhạy cảm.

Cale quan sát phản ứng của họ và tâm trí cậu lại một lần nữa băn khoăn về vết thương tận sâu trong tâm trí của bản thân. Ngay cả khi cậu không có khả năng 'Ghi lại' khi chỉ mới là một đứa trẻ lúc vẫn còn là Kim Rok Soo, những ký ức ấy vẫn sống động và rõ ràng như thể tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Tiếng xe va chạm, tiếng cửa kính vỡ chói tai, tiếng mẹ hét lên tên cậu khi bảo vệ cậu và tiếng rên rỉ của cha cậu khi che chở hai mẹ con.

Cale rùng mình. Nỗi sợ hãi chiếm lấy cơ thể cậu khi cậu nhớ lại quá khứ mà mình đã trải qua. Khuôn mặt Cale trở nên trắng bệch và đôi mắt cậu ngây ra. Những giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn trào và những người khác gần như khuỵu ngã khi chứng kiến cảnh này.

'Lại nữa rồi...'

Khuôn mặt Cale không có lấy một chút cảm xúc nhưng đôi mắt cậu ánh lên nỗi sợ hãi và đau khổ không thể tả xiết, đôi mắt ấy đã được những người khác quan sát kỹ lưỡng, họ có cảm giác như thể cả người mình đã hóa đá khi nhìn thấy những cảm xúc đó của cậu.

"N-Nhân loại!"

"Cale!"

"Cale-nim!"

Cale đã đánh rơi chiếc bánh đang cầm trên tay từ lâu và cơ thể nhỏ bé của cậu run lên bần bật. Những người khác chạy đến bên cậu với vẻ mặt cứng đờ. Mặt khác, Ron như bị đóng đinh vào vị trí của mình và khuôn mặt ông đơ ra khi nhìn thiếu gia của mình.

Cale chỉ từng khóc một lần duy nhất, đó là khi mẹ cậu, Drew Thames qua đời. Nhưng sau chuyện đó, Cale không bao giờ khóc nữa. Đó là lý do tại sao Ron luôn cảm thấy rằng ông phải giúp thiếu gia cún con của ông sống vui vẻ và vô tư. Ông không muốn nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Cale.

Ron là người đã chăm sóc Cale từ khi cậu còn nhỏ. Thực ra, ông đã nuôi dạy Cale nhiều hơn cả con trai mình và thế nên, một mối quan hệ giữa ông và thiếu gia của ông đã không thể không hình thành.

Raon vừa khóc vừa lay lay vai Cale, cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay mình. Họ không biết mình phải làm gì để Cale ngừng khóc. Và điều khiến họ đau buồn nhất chính là vẻ mặt vô hồn nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự sợ hãi, tuyệt vọng cùng những cảm xúc hỗn độn của Cale.

Họ không muốn thấy những cảm xúc đó trong mắt cậu. Bọn họ sẽ vui hơn nhiều khi thấy Cale cười với nụ cười lừa đảo như thường lệ, hoặc thấy ánh mắt tinh quái của cậu khi nói bản thân sẽ làm điều gì đó rắc rối lần nữa hơn là nhìn thấy thấy cậu trong tình trạng này.

"CALE!"

Và đó là khi Cale thở hổn hển như thể vừa mới trồi lên mặt biển. Hơi thở cậu dồn dập và ánh mắt cậu tập trung vào một đôi mắt xanh lam sáng đầm đìa nước mắt. Raon đang ở trước mặt Cale và con rồng nhỏ nhanh chóng vùi mặt vào tấm thân nhỏ bé của Cale.

"N-Nhân loại...cái đồ nhân loại yếu đuối ngốc nghếch này!"

Nhóc ta liên tục càu nhàu trong khi On và Hong đang đứng trên bàn cũng ứa nước mắt nhìn cậu. Những người khác xung quanh Cale đang nhìn cậu với vẻ mặt bàng hoàng, đầy lo lắng và những ánh mắt ấy khiến Cale phải rời mắt khỏi họ trước khi lau sạch nước mắt.

Đây là điều cậu sợ nhất. Khoảnh khắc cậu mất cảnh giác vì đã trở thành một đứa trẻ, cảm xúc của cậu sẽ trở nên thiếu ổn định. Bây giờ cậu không thể kiểm soát nó tốt như khi là người lớn. Cale rất dễ bị tổn thương. Khả năng của cậu không cho phép cậu quên- hạnh phúc, sợ hãi, buồn phiền và nhiều cảm xúc khác - cậu không thể quên chúng đi. Và nó khiến tình huống ấy trở nên khó chịu đối với Cale.

"Giờ thì mọi người đi trước đi đã."

Cậu nói và bế Raon trong vòng tay nhỏ bé của mình. Mặc dù chú rồng nhỏ rất nặng, nhưng Cale đã cố gắng đưa nhóc lên giường và ra hiệu cho On và Hong cũng đến chỗ mình, cả hai nhanh chóng làm theo.

"Nhưng-"

Cale nhìn chằm chằm Choi Han, người đang định nói thứ gì đó nhưng rồi lại im lặng sau khi nhìn thấy vẻ mặt cậu. Cale nhìn họ một cách nghiêm túc trong khi thở dài lần nữa.

'Khốn khiếp thật. Nó vừa xảy ra ngay trước mặt họ luôn. '

"Tôi...Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai. Nhưng hiện tại, hãy nghỉ ngơi một chút đã. Bọn trẻ cũng cần phải nghỉ ngơi."

Cale vừa nói vừa chỉ vào ba đứa nhỏ đang nằm trên giường mình. Với Raon đang vùi mặt vào gối còn On và Hong đang cố gắng an ủi đứa em út. Và tất nhiên, cả cậu nữa. Chà, bây giờ cậu  một đứa trẻ mà.

"...Được rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai. Nhớ nghỉ ngơi đấy, tên khốn xui xẻo."

Eruhaben vừa nói vừa đi về phía Cale và vỗ nhẹ vào đầu cậu với vẻ mặt nghiêm túc. Cale bất ngờ khi thấy ông làm vậy.

'Gì thế... Sao ông ấy trông hung dữ vậy?'

Những người khác cũng gán cho ông những cái nhìn hoài nghi trước khi thở dài và chào tạm biệt. Cale chỉ gật đầu với họ và rồi bắt gặp Ron, người đang đứng trước mặt mình với nụ cười hiền lành trên môi.

Cale vô thức rùng mình vì Ron trông có vẻ tệ hơn thường ngày.

"Thiếu gia."

"...Ừm?"

Ron cười hiền lành nhưng đôi mắt ông lại đang lạnh lùng quan sát Cale. Việc này khiến Cale nuốt nước bọt và sờ sờ những nếp gấp trên bộ đồ ngủ của mình. Ron khi nhận ra điều này đã cười tươi hơn làm Cale phải rời mắt khỏi quản gia của mình.

"Hãy nói chuyện vào ngày mai nhé, thiếu gia."

Cale nghe vậy chỉ có thể chậm rãi gật đầu và quay lưng rời khỏi Ron, leo lên giường rồi đắp chăn lại. Ron nhìn cậu trước khi đến giúp Cale và rồi đứng cạnh giường.

"Vậy thì chúc ngủ ngon, thiếu gia."

Cùng với câu nói đó, lão quản gia sát thủ già hơi cúi đầu, tắt ngọn đèn cạnh giường Cale đi và rời khỏi phòng.

Cale thở phào nhẹ nhõm và đang định nhắm mắt lại thì cảm thấy có gì đó trên đầu và cả hai bên cơ thể mình. Là bọn trẻ và chúng đang ôm cậu.

Việc này lại khiến Cale thở dài. Cậu đã biểu hiện ra thứ mà mình đáng lẽ không nên cho bọn họ biết và cảm thấy vô cùng có lỗi về điều đó.

"Nhân loại à, nếu ngươi buồn, chúng ta có thể cướp thêm vài tên xấu xa lần nữa..."

"Đúng đó. Chúng ta có thể đi săn trong Dạ lâm và anh sẽ có thể đập chúng bằng khiên của mình lần nữa..."

"Ừm, chúng ta có thể làm thế, nya..."

Cale không nói nên lời. Cả ba đứa nhóc này thực sự rất xấu xa. Cậu muốn ngăn chúng nói ra những lời nói xấu xa như vậy nhưng lại không thể làm thế vì cái ôm ngày càng chặt hơn.

"Chỉ là..."

"Đừng có khóc, nya..."

"Làm ơn..."

Cale ngừng cử động sau khi nghe thấy ba đứa nhỏ lầm bầm. Cậu nhìn từng đứa, thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu chúng và rồi cất tiếng.

"Ừ."

Và Cale để mình chìm vào giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro