Nếu Cale biến thành trẻ con thì sẽ thế nào? (27)
"Hoàng tử Naru."
Naru rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc khi nghe thấy tiếng chào của người phụ nữ dường như có mối quan hệ thân thiết với cha cậu. Đôi mắt cậu dừng lại trên đôi mắt xanh đang rũ xuống nhìn chằm chằm vào mình với sự kiên quyết; kể từ giây phút cậu nhìn thấy cô ta trong đám người đến thăm vương quốc của họ, cậu đã thấy ánh mắt ấy thật kỳ lạ.
'Cale Henituse...'
Relia không phải là hoàn toàn không biết về người này, mặc dù làng của cô không dính líu đến các vấn đề của Vương Quốc—đúng hơn là Đế Quốc ở hiện tại.
Họ vẫn biết những chuyện đang xảy ra ở thế giới bên ngoài dù đã tự cách ly mình với nó. Đó là cách họ tránh khỏi việc vô tình khơi lên một ngọn lửa chiến tranh thứ hai chỉ vì dòng máu của họ.
Đôi mắt cô dừng lại trên cậu bé tóc bạc, người thực ra là Cale Henituse, vị anh hùng vĩ đại nhất của cả lục địa phương Tây và phương Đông. Cậu ta không chỉ đã đánh bại White Star— kẻ định sẽ mang đến sự hủy diệt và tuyệt vọng cho mọi vùng lãnh thổ mà còn đánh sập đền thờ của Thần Tuyệt Vọng ở Thành phố Puzzle sau khi đánh bại con Rồng sư tử khổng lồ kia.
Người trước mặt cô được gọi là vị Tư lệnh vĩ đại nhất từng tồn tại trong lịch sử. Cậu là hình mẫu hoàn hảo của một quý tộc cao quý, một con người chính trực và trang nghiêm. Một anh hùng sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để mang lại hòa bình cho toàn lục địa, một huyền thoại bất khả chiến bại ở cả quá khứ lẫn hiện tại.
Cale Henituse sẽ không bao giờ bị vượt mặt, không một ai có thể đứng trên cùng một vị trí với cậu ta, ngay cả đối với các thế hệ tương lai.
Ừ thì, đó là dựa trên các báo cáo và tin tức định kỳ mà họ thường sẽ đọc sau nhiều tháng ngủ say và thức dậy để cập nhật tin tức bên ngoài. Tất cả thông tin đều sẽ được cung cấp bởi ngôi làng yêu tinh gần chỗ họ và sẽ được thánh thú của họ đưa đến ngay khi họ thức dậy.
Trong những thông tin đó, thông tin có cái tên Cale Henituse là thông tin mà cả cô và những người khác đều mong chờ nhất. Bởi lẽ họ có cảm giác như mình đang đọc một cuốn tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết mà họ không bao giờ thấy chán. Và ngay giây phút đầu tiên khi Vị thần Tuổi trẻ đánh thức cô để giao cho cô nhiệm vụ đầu tiên sau 8 thập kỷ, Relia đã không thể kìm nén được niềm vui và phấn khích khi nghĩ rằng cô sẽ gặp được Cale Henituse lần đầu tiên.
Và, nếu Cale phát hiện ra rằng những loại thông tin đó đang lan truyền trong nhiều ngôi làng khác nhau thuộc các chủng tộc khác nhau, cậu chắc chắn sẽ tự nhốt mình trong biệt thự hết một thập kỷ. Mà giờ thì cậu ấy làm gì phát hiện được nữa.
Dù Relia không ngờ rằng vị anh hùng đáng kính ấy sẽ bị nguyền rủa và trở thành một đứa trẻ, cô vẫn thấy rất biết ơn vì đã được gặp cậu ấy và có được cơ hội để giúp cậu hóa giải những ảnh hưởng của lời nguyền.
'Tuần trước ai dậy ấy nhỉ...? Liannie chăng?'
Relia thoáng nghĩ về người trẻ nhất trong làng của họ. Liannie là người trẻ nhất trong số những người đã bước xuống giai đoạn cuối cùng. Cô ấy đang trong năm đầu tiên của giai đoạn cuối và đã ngủ hết cả năm nhưng chỉ vừa bị đánh thức bởi một nhiệm vụ gần đây.
Và Relia chắc chắn rằng Liannie chính là người đã thực hiện phi vụ nguyền Cale Henituse thành một đứa trẻ. Mặc dù cô ấy muốn hỏi Vị thần Tuổi trẻ rằng tại sao người lại phải nguyền rủa một anh hùng, nhưng cô không thể làm vậy vì như thế là vượt qua ranh giới, ngay cả khi cô là Thánh nữ.
"Chuyện gì?"
Naru vẫn cảnh giác với người phụ nữ này, nhưng đồng thời cậu cũng tò mò về lý do tại sao cô cứ liên tục ném cho cậu những cái nhìn chằm chằm như muốn nói rằng mình cần nói chuyện với cậu. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ về những nhiệm vụ của cô, Naru không thể không theo đuổi câu trả lời mà mình muốn.
Naru đưa mắt trở lại cuốn sách và đọc tiếp– đọc ở đây có nghĩa là lật từng trang một với tốc độ nhanh khiến Relia phải kinh ngạc khi chứng kiến khung cảnh đang xảy ra ngay trước mắt. Đôi mắt cô đờ ra trong giây lát trước khi tâm trí cô tỉnh táo lại, cô nhìn Naru với đôi mắt lấp lánh.
'Quả nhiên là Cale Henituse!'
Chà, mặc dù Cale bây giờ không nhớ gì cả, nhưng cậu vẫn là Cale Henituse, vẫn là vị Tư lệnh tối cao đã mang lại nhiều chiến thắng cho Roan.
Relia di chuyển ảnh mắt về phía cơ thể nhỏ bé của Naru và thở dài. Lồng ngực cô cảm thấy thật ngột ngạt và nặng nề, cô nghĩ đến những chuyện sắp xảy đến với người nhận lời nguyền này mặc dù cậu ta chưa hề làm gì đụng chạm đến gia đình Hebe hay Vị thần Tuổi trẻ.
'Chuyện gì đang xảy ra ở trong đầu vị thần của mình vậy?'
Mặc dù Relia thắc mắc về quyết định mà vị Thần của mình đã đưa ra, chuyện này không thay đổi được sự thật rằng Thần Tuổi trẻ đã giao cho cô một nhiệm vụ; cô phải giảm tác động của giai đoạn thứ hai.
Cô có thể không biết lý do chuyện này lại xảy ra với Cale, nhưng cô biết rằng vị Thần của cô không hề có bất cứ ý định xấu nào; mặc dù việc nguyền rủa có thể được coi là một ý định xấu, nhưng trực giác của cô nói rằng vụ việc này vẫn còn nhiều uẩn khúc, hơn cả những gì cô được biết cho đến bây giờ.
"Tôi có thể nắm tay ngài một chút được không?"
Relia hỏi trong khi nhìn Naru, người đã dừng đọc và liếc nhìn cô rồi quay đầu và đóng cuốn sách đang đọc dở lại. Khuôn mặt nhợt nhạt của cậu nghiêm nghị, đôi mắt tím nhìn chằm chằm cô với vẻ nghi ngờ.
Dĩ nhiên là cậu sẽ nghi ngờ. Ai lại sẵn sàng chấp nhận loại yêu cầu đó trong khi gần như không quen biết đối phương cơ chứ? Cô có thể là bạn của bố cậu nhưng chưa chắc đã là người quen của cậu.
"Ý do?"
Naru nheo mắt khi Relia nhìn chằm chằm cậu với vẻ lo lắng và quan tâm đến vô lý. Mà, vì cậu là con trai của bạn cô ấy nên sự lo lắng và quan tâm mà cô thể hiện vẫn còn tạm chấp nhận được...
'... nhưng những lo lắng và quan tâm đó rất khác.'
Đôi mắt tím của cậu trở nên sắc bén, mà cậu cũng không biết làm sao mắt mình lại chuyển từ màu nâu đỏ sang màu tím, cả cậu và Relia đều không nhận ra chuyện đó.
Relia vừa mở miệng định nói thì tiếng cửa sổ vỡ phát ra từ tầng trên làm Naru giật mình, cậu lập tức nhìn lên chỗ trần nhà được trang trí bằng một chiếc đèn chùm lớn. Chiếc đèn đó được làm từ cùng loại đá quý với viên đá mà Fredo đã để lại cùng với lá thư xin phép lúc mượn Cale.
Naru tròn mắt khi nhận ra căn phòng phía trên là phòng làm việc của cha mình. Cậu nhanh chóng nhảy xuống khỏi chỗ ngồi và kích hoạt sức mạnh cổ xưa của Âm thanh của gió.
Mặc dù cậu không nhớ gì cả, nhưng đầu cậu đã mặc định sẵn rằng sức mạnh này sẽ giúp mình di chuyển nhanh hơn. Nói tóm lại, cậu vừa hành động theo bản năng thuần túy và theo cả cái sự thật không thể phủ nhận rằng trong tình huống ngay lúc này, người cha hiện tại của cậu đang gặp nguy hiểm.
"Thiếu gia Cale!"
Relia gọi to nhưng cậu ma cà rồng nhỏ đã lao hết tốc lực về phía cầu thang từ lâu. Relia sốt ruột nhìn cậu rồi cũng đuổi theo.
'Không còn thời gian nữa... nếu không sử dụng khả năng của mình lên cậu ấy mà cứ tiếp tục trì hoãn như thế này thì sẽ muộn mất...'
Khả năng của Relia rất mạnh, nhưng dù nó có thể ảnh hưởng đến dòng thời gian, nó vẫn chẳng là gì so với lời nguyền nọ. Việc thao túng thời gian của lời nguyền là vô dụng.
Tức là bản thân lời nguyền đã được định mệnh chấp nhận và sẽ không bị ảnh hưởng nếu cô sử dụng khả năng của mình muộn hơn chút nữa. Thời điểm thích hợp nhất là bây giờ, vào buổi trưa khi hiệu ứng thứ hai của lời nguyền bắt đầu từ từ xâm nhập vào hệ thống của Cale.
Relia đang cảm thấy tuyệt vọng, cô không thèm nghĩ đến việc mình có thể sẽ phá hủy lâu đài nữa vì nhiệm vụ của cô mới là ưu tiên hàng đầu.
"Leucos! Xuyên thủng đến tầng tiếp theo!"
Leucos, xuất hiện trong hình dạng một con chim bồ câu thở dài và lắc đầu với chủ nhân của mình, người vừa bảo anh phá hủy một mớ của cải, một mớ của cải của hoàng thất, mà chưa kể, chính vị Quốc Vương trị vì hoàng thất đó và các thuộc hạ trung thành của anh ta cũng đang ở đây.
'... Sao bả làm chủ nhân của mình hay vậy trời?'
Leucos càu nhau, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân vẫn là ưu tiên số một. Đó là mục đích của họ, đó là lý do tại sao anh ở đây và tồn tại ngay từ lúc bắt đầu.
"Xuyên thì xuyên!"
Một chiếc lông vũ bị nhổ khỏi cánh của Leucos, nó lớn dần lên rồi biến thành một chiếc lông vũ bằng vàng. Khả năng của Leucos, hấp thụ bất kỳ loại kim loại nào và chế tạo vũ khí từ nó. Đó là một thứ sức mạnh hủy diệt đã bảo vệ ngôi làng cũng như chủ nhân của anh trong suốt cả thế kỷ trước, và cả hàng thập kỷ mà anh từng tồn tại.
Chiếc lông vũ vàng nặng 150 pound chĩa mũi lên trần nhà và bắn đi với tốc độ cực nhanh. Ngay sau đó, âm thanh của một vụ nổ làm rung chuyển toàn bộ cung điện vang lên trên trần tầng hai. Leucos hóa lớn một chút và cõng Relia lên từ cái lỗ mà họ đã đục ra.
Cái lỗ nằm ngay giữa hành lang và Relia ngay lập tức nhìn thấy cánh cửa duy nhất ở cuối hành lang đang bị mở toang— không, trông nó như đã bị đốt cháy thành tro và ở đó, cô thấy Naru đang đứng thở nặng nhọc, cơ thể nhỏ bé của cậu hơi run.
Cale đã bị thu nhỏ và điều đó ảnh hưởng đến sức mạnh tổng thể của cậu. Thông thường, việc sử dụng chừng này sức mạnh cổ đại sẽ không gây gánh nặng cho cậu, nhưng cậu hiện đang là một đứa trẻ và sức mạnh của cậu đã giảm sút nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức nếu Raon lao vào ôm Cale thì chắc chắn cậu sẽ gãy xương.
điều gì đến cũng sẽ đến...
"Khụ!"
Một tiếng ho khó nhọc vang lên và kèm theo đó là một ngụm máu đỏ rất giống với mái tóc đỏ của Cale bị phun ra. Máu chảy ra từ tay cậu, nhưng cậu đã lau nó đi khi nhìn chằm chằm vào hai con người đang cầm một thanh đại kiếm và hai (một?) thanh song kiếm chỉa vào cha cậu.
Những tiếng bước chân vội vã vang lên, các hiệp sĩ ưu tú đang chạy từ cuối hành lang đến phía văn phòng của Quốc vương, Eruhaben và những người khác cũng đang dùng cái lỗ mà Relia vừa đục để đi lên. Và những gì đang chờ đợi họ là?
Họ đứng chết trân khi thấy máu chảy ra từ miệng Naru nhiều hơn nữa, nước da cậu nhợt nhạt hẳn đi với tốc độ đáng sợ, cơ thể nhỏ bé của cậu run lên khi hai bàn tay cậu siết chặt lại thành nắm đấm.
"Các ngươi... các ngươi dám..."
Ron và Beacrox đứng đó bất động, cảm giác như cơ thể của họ đang bị ghim chặt tại chỗ, họ cảm thấy một cảm giác tức giận đang lao đến.
Sức mạnh cổ đại của Cale, Đá Đẫm Máu được dùng cùng với Aura thống trị ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong cung điện bằng nỗi sợ hãi không thể vượt qua... cảm giác của cái chết.
"Không! Cale-nim! Dừng lại! Cậu đang lạm dụng sức mạnh cổ đại!"
Điều họ sợ không phải là cảm giác chết chóc toát ra từ Cale, mà là ý nghĩ thiếu gia của họ ho ra máu trong cơ thể nhỏ bé đó ... họ đang mấp mé bờ vực của sự điên loạn.
"Các ngươi dám... Các ngươi dám hại cha ta..."
'... Rồi xong luôn...'
Relia nghĩ khi cô nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình với vẻ mặt đau khổ.
***
"Gillian...Ngươi tự nhận thức được rằng ngươi chỉ toàn hại cậu ta, đúng chứ?"
Đôi mắt hắn rời khỏi màn hình và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh với đôi mắt lạnh lùng. Người phụ nữ bên cạnh hắn vẫn đang quan sát cảnh tượng với vẻ mặt nghiêm túc, cô ta khẽ mân mê lọn tóc rơi trên mặt.
"Để bắt đầu lại, ta phải phá hủy cậu ta từng chút một. Nguyên tắc cơ bản của ta là bắt đầu cuộc sống, bắt đầu lại mùa xuân của cuộc đời. Và để giúp cậu ta, ta phải phá hủy cậu ta. Chỉ cần làm thế thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro