Nếu Cale biến thành trẻ con thì sẽ thế nào? (14)
Chà, sẽ thật dễ thương nếu phản ứng này không hề được Cale toan tính âm mưu nào khác.
Không phải diễn hay gì đâu, nhưng cậu thực sự có ý muốn lợi dụng phản ứng của mình. Cale, người đã làm một đứa trẻ gần cả tuần nay luôn cố gắng tự mình kiềm chế sự căng thẳng kể từ ngày đầu tiên và hiện tại, trạng thái cảm xúc của cậu là một mớ hỗn độn.
Dẫu vậy, Cale nghĩ thời điểm này thật hoản hảo. Giờ thì hai người Choi Han và Alberu sẽ không thể hỏi về vấn đề của cậu nữa. Nhưng nếu họ có hỏi, Cale luôn có thể trả lời bằng cách nói cho họ biết sự thật, một phần của sự thật nằm trong toàn bộ sự thật. Cậu không nói dối vì cậu vẫn đã nói ra sự thật.
Cale cảm thấy mắt mình cay cay và chết tiệt, cậu cảm thấy rất thất vọng. Cậu không biết trẻ em còn có cái trạng thái cảm xúc này, ừm thì, cậu cũng từng là một đứa trẻ, nhưng thời thơ ấu của cậu để mà nói thì không... không bình thường.
Cale không biết chính xác thứ gì đã dẫn tới cảm xúc ấy, nhưng cảm giác bối rối lộn xộn cả lên khi cậu phải trải qua tình huống thế này chỉ vì biến thành một đứa trẻ và cảm giác sợ hãi khi Alberu nhắc đến tên Ron. Đó là vì Cale biết rõ rằng người quản gia xấu xa của mình chắc chắn sẽ làm y như những gì Alberu đã nói trước đó.
Đó là bản năng tự nhiên của Cale - một phản ứng vô thức xảy ra bất cứ khi nào người ta nhắc tới quản gia của cậu. Nỗi sợ hãi của cậu đối với người quản gia sát thủ già luôn giả vờ là một quản gia tốt bụng và vị tha với nụ cười nhân hậu nọ chính là yếu tố góp phần lớn vào tình huống này.
"C, Cale? Sao thế-"
Alberu rõ ràng đã bị chấn động. Anh không biết phải làm gì khi thấy cậu bé tóc đỏ ngồi đó, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt buộc tội và đôi mắt đẫm lệ của Cale đang khiến tâm trí Alberu quay cuồng, anh thậm chí còn không thể nói thành câu nhưng môi vẫn cứ mấp máy với một vẻ mặt bàng hoàng và lo lắng.
"N-nhân loại? Chuyện gì vậy? Ngươi muốn ăn bánh táo không?"
"Hay anh muốn uống nước chanh, nya?"
Hai má Cale đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng tất nhiên, những người khác thấy phản ứng này thậm chí còn đáng báo động hơn, đặc biệt là Alberu, người không biết phải làm gì nên đã cẩn thận bế Cale lên tay và đưa cho cậu một chiếc bánh quy.
Cale cau mày khi bị Alberu bế lên và được anh cho một chiếc bánh quy, nhưng cậu vẫn nhận lấy nó và bắt đầu ăn. Cale vẫn đang sụt sịt khi ăn chiếc bánh quy nhưng đã bình tĩnh lại đôi chút.
'Khốn khiếp, cái đám cảm xúc không ổn định này.'
Cale không quên nguyền rủa tên thủ phạm đã yểm lời nguyền này lên cậu cùng tác dụng phụ của việc biến thành một đứa trẻ.
Cale thoáng nhìn Alberu, người đang quan sát cậu. Cale thật sự muốn cười lớn khi nhìn vẻ mặt bối rối của Hoàng đế nhưng tất nhiên, cậu cũng cảm thấy tội lỗi nữa. Cale không muốn họ lo lắng thế này nhưng vẫn cần phải tận dụng tình hình. Eruhaben và Rosalyn chắc chắn sẽ chỉ bắt cậu ngồi yên một chỗ vào ngày mai và không để cậu chạm vào bất kỳ cuốn sách hoặc thậm chí là bất cứ tài liệu nào thôi.
"Vậy anh đưa em đến hưu viện đi. Em sẽ không làm quá ức đâu. "
Lông mày của Cale giật giật vì cậu vẫn nói ngọng và quyết định sau này sẽ tập luyện lại trong dinh thự.
Alberu nhìn Cale với vẻ hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt. Anh tưởng Cale vẫn sẽ cố gắng không để họ đi cùng. Nhưng ừ thì, nếu Cale làm vậy, họ vẫn sẽ bám theo. Và Cale sẽ không thể cản họ lại.
Alberu thở dài và đi về phía bàn làm việc trong phòng mình rồi cần những tờ giấy mà Hầu tước Taylor đưa cho anh. And đưa nó cho Cale, người đang mang vẻ cau có trên khuôn mặt.
Cale rõ ràng muốn đến thư viện, nhưng Alberu không muốn trở thành chủ đề cho cuộc trò chuyện dài của Ron. Và, anh cũng chẳng phải người duy nhất không muốn Cale đến thư viện. Xét theo việc Raon, On và Hong mang những cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt chúng cũng như nụ cười rạng rỡ của Choi Han đã bị thay thế bằng một vẻ mặt nghiêm túc.
"Dongsaeng yêu quý nhất của anh, em nên đọc thứ này ngay bây giờ nếu muốn biết thêm thứ gì đó."
Đó là tất cả những gì Alberu nói, anh cười rạng rỡ đến mức khiến Cale rùng mình trong thâm tâm. Mặc dù Cale muốn thuyết phục Alberu nhiều hơn, nhưng cậu không thể làm vậy vì hyung-nim của cậu sẽ gạt đi và chỉ mỉm cười với cậu. Nó khiến Cale tự dưng muốn nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng trước khi cậu có thể bắt đầu - không như mong muốn của cậu - họ nhận được một cuộc gọi từ Công tước Deruth thông báo rằng Cale nên trở về ngay bây giờ. Giờ Cale hoàn toàn cảm thấy như mình đã bị đánh bại.
Dẫu vậy, đây cũng chẳng phải một buổi chiều tồi tệ vì cậu đã biết được một vài thông tin. Giờ Cale chỉ cần thuyết phục Eruhaben và Rosalyn đưa cậu đi cùng trong cuộc nghiên cứu của họ vào ngày mai thôi.
"Không."
Cale bối rối khi nhìn Eruhaben đứng trước mặt mình. Cậu vẫn chưa nói gì nhưng Eruhaben đã tung ra một lời từ chối nhanh gọn ngay khi ánh mắt họ chạm nhau. Con rồng cổ đại đang khoanh tay trong khi nhìn chằm chằm Cale với một nụ cười khó chịu.
Eruhaben đã nghi hoặc từ trước rằng Cale ngày mai chắc chắn sẽ đi cùng họ. Và khi thấy rằng Cale đang ở đây, đến thăm Lâu đài Đen vào ban đêm, ông đã chắc chắn rằng con người tóc đỏ nhỏ bé trước mặt mình đã rời khỏi lãnh thổ mà không có một thông báo nào.
Cale rõ ràng sẽ gặp rắc rối một khi Ron phát hiện ra chuyện này.
"Nhưng-"
"Cale."
Cale im lặng sau khi nhìn thấy nụ cười của Eruhaben trở nên thậm chí còn khó chịu hơn trước trong khi gọi cậu thật nhẹ nhàng. Cale thấy cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nhìn Eruhaben.
"Cậu có thể đi với bọn ta, và có thể đọc. Nhưng không được làm tới mức quá nhiệt đâu."
Cale chỉ có thể gật đầu khi nhìn Eruhaben. Cậu thở dài trong lòng và đi lên tầng hai chỗ Sheritt và Raon. Họ đang nhìn thứ gì đó trên chiếc bàn đá cẩm thạch và khi thấy khuôn mặt của Sheritt và Raon, Cale cũng muốn xem.
Cale đi về phía hai mẹ con đang im lặng nhìn chằm chằm thứ gì đó với vẻ mặt nghiêm túc cùng tò mò. Và nó chỉ càng kích thích sự tò mò của cậu trai tóc đỏ.
Nhưng để thấy được thứ đó, trước tiên Cale phải ngồi lên ghế để thấy được trên bàn. Bởi vì hiện tại, cậu thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt bàn và ...
Cale liếc nhìn chiếc ghế và cau mày khi nó quá cao để cậu leo lên. Cậu định gọi Raon và nhờ nhóc ta, nhưng cơ thể cậu đã tự bay lên- không, là Eruhaben đang bế cậu lên.
Hành động này khiến Cale không nói nên lời. Mặc dù đêm qua Eruhaben có bế cậu, nhưng tình huống này lại khác hơn rất nhiều. Cale nắm lấy áo của con rồng vàng và ngước nhìn Eruhaben, người mang một khuôn mặt vô cảm.
Câu hỏi của Cale nhanh chóng tắt bị dập tắt trong đầu cậu và thay vào đó, cậu nhìn về phía Raon cùng Sheritt, cậu sợ sẽ khiến Eruhaben khó chịu hơn nữa.
Cale không hề hay biết rằng khuôn mặt Eruhaben trở nên trống rỗng chính là vì cảm giác ấm áp đã đột ngột dâng lên trong lồng ngực ông khi ông nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Cale lúc cậu nhìn đi nhìn lại chiếc bàn cao bằng đá cẩm thạch và chiếc ghế cao, rõ ràng là đang nghĩ cách nhìn lên bàn.
Tất cả đều quá xa lạ đối với ông, người đã sống trong cô đơn và chỉ mới quen với Cale cùng những người khác. Mặc dù Eruhaben đã quen với họ và rõ ràng là ông thích ở bên họ, cũng như ông đã bắt đầu quan tâm đến những con người này, cảm giác bây giờ mà ông cảm thấy từ Cale lại rất khác.
Đó là lý do tại sao Cale không thể nhìn thấy nụ cười trìu mến đã nở trên môi Eruhaben khi ánh mắt dịu dàng của ông nhìn cậu nhóc tóc đỏ trong vòng tay mình.
'Tên khốn xui xẻo này. Cậu thực sự cần có một sinh vật tuyệt vời như ta ở bên đấy. '
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro