2
Minjeong và Jimin đã trở thành một cặp đôi. Mối quan hệ của họ, mặc dù bắt đầu từ những cuộc trò chuyện ngập ngừng, giờ đây đã trở nên vững vàng hơn bao giờ hết. Họ đã cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc tuyệt vời, từ những buổi học chung, những chuyến đi dạo trong công viên, đến những ngày cuối tuần khám phá những góc phố mới.
Chuyến đi mà họ đã cùng nhau thực hiện, đến những cánh đồng và con đường mòn, đã trở thành một kỷ niệm đặc biệt mà cả hai luôn nhớ mãi. Đó không chỉ là một chuyến đi, mà là lúc họ nhận ra tình cảm của mình dành cho nhau không chỉ là những cảm xúc nhất thời, mà là sự gắn kết thật sự, một sự lựa chọn tự nguyện và chân thành.
Hôm nay, Minjeong và Jimin đang ngồi cùng nhau tại một quán cà phê nhỏ, nơi mà cả hai thường đến sau giờ học. Một buổi chiều muộn, không gian yên tĩnh và ấm cúng. Minjeong lướt mắt qua cuốn sách mình đang đọc, nhưng rồi cô ngẩng lên nhìn Jimin. Cô đã cảm nhận được một sự thay đổi lớn trong cuộc sống mình kể từ khi gặp Jimin.
"Jimin," Minjeong gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự trầm lặng mà chỉ có cô mới hiểu.
Jimin ngước lên từ ly cà phê, ánh mắt vẫn dịu dàng. "Gì vậy, Minjeong?"
Minjeong mỉm cười, nụ cười ấm áp như mỗi lần cô cảm thấy thực sự bình yên. "Mình chỉ muốn nói cảm ơn cậu, vì tất cả."
Jimin ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe.
Minjeong tiếp tục: "Cảm ơn cậu vì đã ở bên mình, chia sẻ những khoảnh khắc này. Mình không thể tưởng tượng được rằng cuộc sống lại có thể tuyệt vời như vậy chỉ vì cậu."
Jimin nở một nụ cười, ánh mắt cô long lanh. "Minjeong, mình cũng muốn cảm ơn cậu. Vì đã cho mình cơ hội để yêu cậu."
Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào. Chỉ là sự hiện diện của nhau đã đủ để khiến mọi thứ trở nên trọn vẹn.
Những tháng ngày sau đó, mối quan hệ của họ càng thêm gắn kết. Dù có những lúc cuộc sống không như mong muốn, dù đôi khi họ gặp phải thử thách hay những hiểu lầm nhỏ, nhưng mỗi khi bên nhau, họ đều cảm nhận được sự an tâm tuyệt đối. Những khoảnh khắc khó khăn hay những nụ cười vui vẻ đều trở nên ý nghĩa khi có đối phương bên cạnh.
Mỗi lần đi dạo, mỗi lần cùng học bài, hay chỉ đơn giản là ngồi bên nhau trong yên lặng, Minjeong và Jimin đều cảm nhận được tình yêu lớn lao đang lớn dần trong tim họ.
Và cả hai đều biết rằng, dù tương lai có thay đổi như thế nào, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau viết tiếp câu chuyện của riêng mình.
--------
Thời gian trôi qua, và mùa hè đã đến với những buổi sáng sáng trong lành, không khí dễ chịu. Minjeong và Jimin vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp của mình, mỗi ngày đều là một phần quan trọng trong cuộc sống của họ. Cả hai không còn ngại ngùng như trước, thay vào đó là sự thoải mái tuyệt đối khi bên nhau. Họ cùng chia sẻ những ước mơ, những hy vọng và cả những nỗi lo lắng, tạo thành một liên kết không thể phá vỡ.
Hôm nay, Jimin lên kế hoạch cho một chuyến đi bất ngờ. Sau khi học xong, cô mời Minjeong gặp mặt ở công viên, nơi mà họ đã từng đi dạo lần đầu tiên.
"Minjeong, mình có một điều bất ngờ cho cậu," Jimin nói, cười tươi rói khi Minjeong đến. "Cậu có tin vào những điều bất ngờ không?"
Minjeong nhìn Jimin, ánh mắt đầy tò mò nhưng cũng không khỏi lo lắng. "Bất ngờ gì vậy?"
"Chúng ta sẽ đi du lịch một chuyến dài!" Jimin nói, tay giơ ra một tấm vé máy bay. "Mình đã lên kế hoạch cho cả hai, một nơi mà cả hai chưa từng đến trước đây. Một kỳ nghỉ mà chỉ có chúng ta."
Minjeong nhìn vào tấm vé, không thể tin vào mắt mình. "Cậu... cậu thật sự đã chuẩn bị hết mọi thứ?"
Jimin gật đầu. "Mình đã sắp xếp hết rồi. Một nơi không quá xa, nhưng sẽ là dịp để chúng ta nghỉ ngơi và tận hưởng thời gian bên nhau."
Minjeong cảm thấy trái tim mình nhảy lên trong vui sướng, nhưng cũng có chút bỡ ngỡ. Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau đi xa như vậy, và cô không biết phải chuẩn bị gì. Nhưng cô nhìn vào mắt Jimin, và cảm nhận được sự chân thành trong đó. "Cảm ơn cậu, Jimin. Mình thật sự rất hạnh phúc."
"Chúng ta đi thôi!" Jimin nói, nắm tay Minjeong, kéo cô đi về phía cổng công viên, hướng đến một cuộc phiêu lưu mới.
.
Minjeong và Jimin ngồi cạnh nhau trên chuyến bay, những giờ bay dài không thể nào làm giảm đi sự hứng thú của họ. Họ trò chuyện suốt hành trình, chia sẻ những suy nghĩ, những dự định trong tương lai. Mỗi lần ánh mắt họ giao nhau, một sự yên bình lạ lùng lại trỗi dậy trong lòng Minjeong. Cô biết rằng, dù có điều gì xảy ra, Jimin sẽ luôn là người cô có thể tin tưởng nhất.
Khi máy bay hạ cánh, cả hai bước ra khỏi sân bay và vào trong một thành phố nhỏ ven biển, nơi có những bãi biển cát trắng, nước biển trong xanh và không khí trong lành. Một nơi thật yên tĩnh, cách xa những ồn ào của cuộc sống hàng ngày.
"Cảm ơn cậu đã mang mình đến đây," Minjeong nói khi cả hai đứng trên bãi biển, ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt biển tạo thành những tia sáng tuyệt đẹp.
Jimin cười nhẹ, ôm Minjeong từ phía sau. "Mình biết cậu sẽ thích nơi này. Đây là dịp để chúng ta có thời gian dành cho nhau, không có áp lực gì hết."
Minjeong quay lại nhìn Jimin, ánh mắt đầy tình cảm. "Mình không nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy một người như cậu. Cảm ơn vì đã luôn bên cạnh mình, Jimin."
Jimin dịu dàng nhìn Minjeong, hít một hơi thật sâu. "Mình cũng cảm ơn cậu. Vì đã ở đây với mình, vì đã tin tưởng mình."
Cả hai đứng lặng lẽ bên nhau một lúc, cảm nhận không khí yên bình của biển cả và khoảnh khắc hoàn hảo mà họ đang chia sẻ. Trong lòng Minjeong, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng. Đây chính là hạnh phúc mà cô tìm kiếm – không phải những điều xa vời, mà là những khoảnh khắc đơn giản, thật sự trọn vẹn khi có người mình yêu bên cạnh.
Minjeong quay lại, nhìn thẳng vào mắt Jimin và nhẹ nhàng nói: "Mình yêu cậu, Jimin."
Jimin ngạc nhiên một chút, rồi nở nụ cười tươi nhất mà Minjeong từng thấy. "Mình cũng yêu cậu, Minjeong."
Và trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới xung quanh như lặng đi, chỉ còn lại họ, bên nhau, cùng đón nhận tương lai với tất cả sự yêu thương.
.
Mọi thứ giữa Minjeong và Jimin dường như đang đi vào một quỹ đạo ổn định. Những buổi hẹn hò, những cuộc trò chuyện không ngừng đã gắn kết họ lại gần nhau hơn. Tuy nhiên, sự bình yên không kéo dài lâu. Một ngày nọ, khi Jimin vô tình cầm điện thoại của Minjeong để xem giờ, cô nhận thấy một cuộc trò chuyện mở trên màn hình mà cô không nhận ra. Là một tin nhắn từ Minho, bạn cũ của Minjeong.
Jimin không thể tránh khỏi sự tò mò, nhưng điều khiến cô bối rối không phải là chỉ có những tin nhắn, mà là cách mà Minjeong và Minho trò chuyện. Những tin nhắn thân thiết, những biểu tượng cảm xúc ngọt ngào, và cả những câu nói đùa như chưa từng có sự xa cách. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng Jimin. Cô cảm thấy một sự bất an mà trước đây chưa bao giờ có.
Jimin biết rằng Minjeong và Minho đã là bạn từ lâu, nhưng sự thân thiết này khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô đóng màn hình điện thoại lại, nhưng đầu óc không thể ngừng suy nghĩ về những gì mình vừa thấy. Liệu Minjeong có cảm thấy như vậy với Minho không? Liệu cô ấy có đang giấu diếm điều gì với mình?
.
Khi Minjeong trở về từ buổi học nhóm, cô nhận thấy Jimin ngồi yên lặng trên ghế sofa, ánh mắt có phần lạnh lùng. Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng, khiến Minjeong cảm thấy bất an.
"Jimin... Cậu sao vậy?" Minjeong hỏi, giọng lo lắng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Jimin không trả lời ngay mà chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút mệt mỏi. Một lúc sau, cô lên tiếng, giọng đầy sự nghi ngờ: "Minjeong, mình muốn hỏi cậu một câu. Cậu và Minho... có mối quan hệ gì sao?"
Minjeong giật mình, không hiểu sao Jimin lại hỏi câu này. "Minho á? Cậu ấy chỉ là bạn cũ của mình thôi. Sao cậu lại hỏi như vậy?"
Jimin đứng dậy, đôi mắt cô bỗng trở nên sắc bén hơn. "Cậu nói vậy, nhưng mình vừa nhìn thấy những tin nhắn giữa hai người. Các cậu nói chuyện thân thiết lắm. Có phải cậu đang giấu mình điều gì không?"
Minjeong cảm thấy một luồng cảm giác khó chịu bỗng ùa lên. Cô nhìn Jimin, không hiểu sao mọi thứ lại trở nên căng thẳng như vậy. "Jimin, đó chỉ là bạn bè thôi mà. Những tin nhắn đó không có gì quan trọng đâu."
Nhưng Jimin không đồng ý. Cô cảm thấy như bị phản bội. "Không có gì quan trọng sao? Cậu và Minho nói chuyện như thể không có khoảng cách nào giữa hai người. Cậu không nghĩ rằng mình có quyền biết về điều này sao?"
Minjeong bắt đầu cảm thấy tức giận. "Jimin, cậu đang làm quá lên đấy. Mình đã nói với cậu rồi mà. Minho là bạn cũ của mình, không có gì phải giấu giếm cả!"
Jimin lắc đầu, cảm giác thất vọng rõ rệt. "Cậu nghĩ mình sẽ dễ dàng tin vào lời giải thích đó sao? Cảm giác của mình lúc này không phải là ghen tuông, mà là một sự thiếu tin tưởng. Mình không muốn là người thứ ba trong mối quan hệ của các cậu."
Minjeong cảm thấy một chút đau đớn trong lòng khi nghe Jimin nói vậy. Cô chưa từng nghĩ rằng chỉ một cuộc trò chuyện bình thường lại có thể tạo ra sự hiểu lầm lớn đến thế.
"Jimin, không có gì giữa mình và Minho cả. Cậu ấy chỉ là một người bạn, và mình chỉ đang giữ liên lạc với những người bạn cũ thôi. Cậu không cần phải lo lắng như vậy," Minjeong nói, giọng kiên quyết nhưng cũng có phần yếu đuối.
Jimin nhìn Minjeong, rồi quay đi, ánh mắt đầy sự thất vọng. "Mình không biết phải tin ai nữa. Mình chỉ cần biết rằng giữa chúng ta, phải có sự trung thực. Cậu không nói cho mình biết về chuyện này, mình không thể không cảm thấy tổn thương."
Minjeong im lặng, trái tim đau đớn vì những lời này. Cô không muốn mất Jimin, nhưng cô cũng không biết làm thế nào để giải thích cho sự thân thiết giữa cô và Minho mà không khiến Jimin cảm thấy bị bỏ rơi.
.
Cả hai đều giữ khoảng cách, không ai chịu lên tiếng trước. Mỗi lần nhìn thấy Jimin, Minjeong lại cảm thấy ngột ngạt. Cô không muốn nhìn thấy sự lạnh nhạt trong ánh mắt Jimin, nhưng không biết làm sao để xóa đi sự nghi ngờ mà Jimin đang mang trong lòng.
Minjeong quyết định rằng cô cần phải làm gì đó để chứng minh với Jimin rằng cô chỉ yêu một mình Jimin, không có gì giữa cô và Minho ngoài tình bạn đơn thuần. Nhưng làm thế nào để Jimin tin cô, khi sự hoài nghi đã quá lớn? Cô không có câu trả lời rõ ràng.
Đây có thể là thử thách lớn nhất trong mối quan hệ của họ, và Minjeong biết rằng cô sẽ phải chiến đấu để giữ được Jimin, nhưng liệu Jimin có sẵn sàng tin tưởng lại cô không?
.
Vài tuần sau sự cố đó, mối quan hệ giữa Minjeong và Jimin dần trở nên căng thẳng hơn. Dù cả hai cố gắng nói chuyện và giải thích, nhưng cảm giác bất bình và sự thiếu tin tưởng không thể nào bị xóa bỏ chỉ trong một sớm một chiều. Những cuộc cãi vã trở thành điều thường xuyên, thậm chí là không thể tránh khỏi mỗi khi họ gặp mặt.
Một buổi chiều, sau một buổi học căng thẳng, Minjeong và Jimin lại gặp nhau trong quán cà phê quen thuộc. Tuy nhiên, lần này, không khí lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Jimin đã không còn mỉm cười khi nhìn Minjeong, ánh mắt cô chỉ đầy sự nghi ngờ và khó chịu.
"Minjeong, mình không hiểu cậu nữa," Jimin bắt đầu, giọng lạnh lùng. "Cậu bảo rằng mình không cần phải lo lắng, nhưng mọi thứ mình thấy lại chứng tỏ ngược lại. Cậu đã giấu mình điều gì đó và mình không thể bỏ qua chuyện này."
Minjeong cảm thấy tức giận dâng lên trong lòng. Cô cố gắng kiềm chế, nhưng lời nói của Jimin khiến cô không thể bình tĩnh. "Jimin, đủ rồi! Mình đã giải thích bao nhiêu lần rồi mà cậu không chịu tin. Minho là bạn cũ của mình, và đó chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường. Cậu có thể ngừng nghi ngờ mình được không?"
Jimin không chịu lùi bước, ánh mắt cô sắc lạnh hơn. "Minjeong, cậu nói vậy nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu không nghĩ rằng những cuộc trò chuyện đó có thể khiến mình cảm thấy tổn thương sao?"
Minjeong giận dữ đứng dậy khỏi ghế. "Cậu không hiểu gì cả, Jimin! Cậu cứ tiếp tục nghi ngờ mình, nhưng mình không thể sống trong sự thiếu tin tưởng này mãi được. Mình không thể cứ mãi phải giải thích mọi thứ với cậu mỗi lần có một vấn đề!"
Jimin đứng lên theo, đôi mắt cô ngập tràn thất vọng. "Mình không muốn phải làm vậy, Minjeong. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu với Minho, mình không thể không cảm thấy mình là người thừa. Mình không muốn luôn phải đối mặt với cảm giác này."
Minjeong nhìn Jimin, trái tim thắt lại khi nghe những lời đó. "Jimin, mình yêu cậu. Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục không tin tưởng mình, chúng ta không thể tiếp tục như thế này."
Jimin cúi đầu, đôi mắt tràn ngập sự mệt mỏi. "Mình không muốn chúng ta tiếp tục cãi nhau mãi. Nhưng mình không thể không cảm thấy mình đang bị lừa dối."
Minjeong thở dài, cảm giác mệt mỏi đè nặng lên cô. "Jimin, mình không lừa dối cậu. Mình chỉ muốn cậu hiểu rằng mình là người yêu cậu, không có gì giữa mình và Minho ngoài tình bạn. Nhưng cậu không thể cứ mãi nghi ngờ mình như vậy."
.
Cả hai bắt đầu tránh mặt nhau. Mỗi lần gặp nhau ở trường, họ chỉ trao đổi những câu chào hỏi ngắn gọn, thậm chí là im lặng. Minjeong cảm thấy bế tắc, không biết phải làm gì để xoa dịu tình hình. Mỗi lần cố gắng giải thích với Jimin, cô đều nhận lại sự lạnh nhạt và phản ứng tiêu cực.
Một buổi tối, Minjeong ngồi một mình trong phòng, nhìn vào điện thoại, lướt qua những tin nhắn cũ của cô và Jimin. Những tin nhắn đầy tình cảm giờ đây trở nên nhạt nhòa. Cô nhớ những lúc họ cùng nhau cười đùa, những chuyến đi chơi không lo âu, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn lại sự căng thẳng và mệt mỏi.
Minjeong không biết phải làm gì để sửa chữa mọi chuyện. Cô đã thử nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không đi đến đâu. Sự nghi ngờ và thiếu tin tưởng đã như một vết nứt lớn trong mối quan hệ của họ, mà mỗi lần cô cố gắng lấp đầy thì nó lại rộng ra thêm.
Trong khi đó, Jimin cũng cảm thấy rất đau lòng. Cô không muốn mối quan hệ này tan vỡ, nhưng sự bất bình cứ kéo dài khiến cô cảm thấy bất lực. Cô không thể tiếp tục sống trong cảm giác không được tin tưởng, và mỗi lần nhìn thấy Minjeong cười với Minho, lòng cô lại nhói lên một vết thương không thể chữa lành.
.
Minjeong quyết định viết cho Jimin một tin nhắn, không phải để giải thích nữa, mà để nói cho cô ấy biết rằng cô vẫn luôn yêu và trân trọng mối quan hệ này.
"Jimin," tin nhắn bắt đầu, "Mình biết rằng mọi chuyện không dễ dàng, và mình không thể yêu cầu cậu ngay lập tức tin tưởng lại mình. Nhưng mình muốn cậu hiểu rằng mình chỉ có một mình cậu. Mình không thể sống trong sự nghi ngờ, mình chỉ mong chúng ta có thể ngồi lại, nói chuyện và giải quyết mọi chuyện một lần nữa. Mình yêu cậu và mình không muốn mất cậu."
Cô gửi tin nhắn rồi chờ đợi, lòng nặng trĩu. Dù biết rằng việc hàn gắn mối quan hệ này không hề dễ dàng, nhưng cô vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, Jimin sẽ hiểu và tin tưởng cô như trước đây.
Đây là lúc họ phải quyết định, hoặc là vượt qua thử thách này cùng nhau, hoặc là phải chấp nhận rằng mối quan hệ của họ không thể tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro