1
Dưới ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua từng tán cây, ngôi trường trung học như khoác lên mình vẻ thanh bình đầy mơ mộng. Minjeong lững thững bước đi qua sân trường, trong tay ôm chặt tập sách. Đôi mắt cô nhìn xa xăm, mải mê nghĩ về bài tập còn dang dở.
Bất ngờ, từ phía đối diện, Jimin xuất hiện. Cô vừa đi vừa chăm chú nhìn vào điện thoại, không để ý xung quanh. Đúng lúc cả hai băng qua khúc cua gần cầu thang, một cú va chạm nhẹ xảy ra.
"Tách!" Quyển sách trong tay Minjeong rơi xuống đất.
"A... xin lỗi! Cậu có sao không?" Jimin luống cuống cúi xuống nhặt sách lên, đôi mắt ánh lên sự hối lỗi.
Minjeong khẽ lắc đầu, cầm lấy sách từ tay Jimin. "Không sao đâu. Cậu... lần sau cẩn thận hơn nhé."
Jimin ngước lên, lúc này mới nhìn rõ gương mặt Minjeong. Mái tóc mềm mại, đôi mắt sâu lắng và giọng nói nhẹ nhàng khiến cô khựng lại vài giây.
"À... Ừ, mình sẽ chú ý. Mình là Jimin. Còn cậu là...?"
"Minjeong," cô đáp ngắn gọn, có phần ngại ngùng trước ánh mắt chăm chú của Jimin.
"Minjeong à? Tên cậu đẹp thật đấy," Jimin mỉm cười, giọng nói như thêm chút thân thiện. "Học cùng trường nhưng chưa gặp cậu bao giờ. Chúng ta học cùng khối à?"
Minjeong gật đầu, rồi vội bước lùi một bước. "Ừ, mình phải đi rồi. Gặp lại sau nhé!"
Jimin đứng đó, nhìn theo bóng Minjeong khuất dần sau hành lang, khóe môi bất giác cong lên. Một cuộc gặp gỡ vô tình, nhưng cô cảm thấy có điều gì đó đặc biệt vừa xảy ra.
Còn Minjeong, trái tim cô dường như đập nhanh hơn bình thường. Cô không hiểu vì sao, nhưng hình ảnh Jimin cứ luẩn quẩn trong đầu mình mãi.
.
Minjeong vẫn thường xuyên nhớ đến cuộc gặp gỡ hôm đó. Jimin có nụ cười thật đẹp, đôi mắt sáng như biết nói. Nhưng cô gạt những suy nghĩ ấy sang một bên, tự nhủ rằng chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Buổi sáng thứ Hai, khi Minjeong vừa bước vào lớp, một người bạn trong lớp chạy đến:
"Minjeong, cậu nghe tin gì chưa? Hôm nay lớp mình có học sinh mới đấy!"
Minjeong nhướn mày tò mò nhưng cũng không để tâm lắm. Cô ngồi xuống chỗ của mình, mở sách vở ra.
Vài phút sau, giáo viên bước vào, theo sau là Jimin. Minjeong sững sờ.
"Chào các em, đây là Yoo Jimin, học sinh mới của lớp chúng ta. Mọi người hãy giúp đỡ bạn ấy hòa nhập nhé!"
Jimin mỉm cười quen thuộc, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở Minjeong. Nhận ra sự ngỡ ngàng trên khuôn mặt cô, Jimin chỉ khẽ nhếch môi, như muốn chọc ghẹo.
"Jimin, em ngồi tạm ở chỗ trống phía sau Minjeong nhé," giáo viên nói, chỉ về hướng cô.
Tim Minjeong bỗng đập thình thịch. Jimin bước tới, ngồi xuống ngay phía sau cô, giọng nói ấm áp vang lên:
"Chào lại cậu, Minjeong. Thật trùng hợp nhỉ?"
Minjeong quay lại, hơi ngại ngùng. "Ừ, trùng hợp thật..."
"Giờ thì mình sẽ làm phiền cậu mỗi ngày rồi," Jimin cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh.
Minjeong không nói gì, chỉ quay đi, cố giấu nụ cười khẽ trên môi.
.
Jimin bắt đầu tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với Minjeong. Cô thường lén chọc Minjeong trong giờ học, viết những mẩu giấy nhỏ để trêu chọc hoặc nhờ cô giảng bài.
"Minjeong, giúp mình bài này với. Cậu giỏi toán mà," Jimin thì thầm sau lưng cô.
"Cậu nên tự làm đi, Jimin," Minjeong đáp, nhưng vẫn nghiêng người chỉ dẫn.
"Cậu tốt thật đấy. Đúng là bạn học lý tưởng," Jimin cười, đôi mắt cong cong nhìn Minjeong chăm chú.
Càng ngày, Minjeong càng quen với sự hiện diện của Jimin. Và dù đôi lúc cô thấy phiền, nhưng trái tim nhỏ bé không ngừng loạn nhịp mỗi khi Jimin nhìn cô như thế.
Còn Jimin , cô đã biết mình thích Minjeong từ khoảnh khắc va chạm đầu tiên .Cô không vội vã , chỉ âm thầm tạo nên những khoảnh khắc nhỏ để cả hai gần nhau hơn.
.
Mối quan hệ giữa Minjeong và Jimin dần trở nên thân thiết hơn. Họ cùng nhau học bài, chia sẻ những câu chuyện nhỏ, thậm chí có những lúc Minjeong không còn ngại ngùng khi Jimin chọc ghẹo mình nữa. Cứ thế, từng ngày trôi qua, và cảm giác kì lạ trong lòng Minjeong cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Một chiều thứ Sáu, sau giờ học, Minjeong và Jimin ngồi lại trong thư viện để ôn bài. Cả hai đang nghiên cứu về một bài kiểm tra sắp tới, nhưng sự tập trung của Minjeong dường như bị phân tán bởi sự gần gũi của Jimin.
"Minjeong, cậu có thấy bài này khó không?" Jimin hỏi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Minjeong quay lại nhìn Jimin, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực, nhưng cô lại cố gắng giấu đi. "Ừ, hơi khó một chút," cô trả lời, không muốn để Jimin biết cô đang bối rối.
Jimin nghiêng đầu một chút, rồi bất ngờ đặt tay lên bàn, gần chỗ của Minjeong. "Cậu biết không, mỗi lần nhìn cậu học bài, mình cảm thấy như mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn. Cậu làm mình muốn cố gắng hơn."
Minjeong đỏ mặt, ngước lên nhìn Jimin, nhưng không thể nói gì. Jimin mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Minjeong..." Jimin nhẹ nhàng gọi tên cô, lần này giọng nói có vẻ nghiêm túc hơn. "Cậu có bao giờ cảm thấy... rằng mình đang thích một người không?"
Minjeong sững sờ, trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp. Cô không biết trả lời thế nào. Có phải Jimin đang nói đến điều mà cô cảm thấy? Nhưng cô vẫn không dám thừa nhận cảm xúc của mình, vì trong lòng còn quá nhiều ngần ngại.
Jimin nhận ra sự im lặng của Minjeong, nhưng không thúc ép nữa. Thay vào đó, cô chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Cậu không cần phải trả lời ngay đâu. Chỉ là... mình muốn cậu biết, mình sẽ luôn ở đây nếu cậu cần."
Minjeong cảm thấy có một điều gì đó vừa được thổ lộ, dù không rõ ràng, nhưng lại khiến trái tim cô không khỏi xao xuyến. Cô không biết phải làm gì, chỉ có thể im lặng, nhưng lại cảm thấy như mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Jimin..." Cô gọi tên cô ấy, nhẹ nhàng, như thể muốn bắt đầu một điều gì đó mới mẻ, nhưng cũng không dám chắc chắn.
Jimin quay lại, ánh mắt đầy quan tâm. "Cậu có muốn cùng mình đi dạo không? Chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút."
Minjeong gật đầu, dù vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu hết những cảm xúc trong lòng mình, nhưng có một điều chắc chắn: Jimin đã làm cho cô cảm thấy rất đặc biệt. Cả hai đứng dậy, bước ra ngoài, để lại thư viện vắng lặng với những cuốn sách đang mở dở.
.
Minjeong và Jimin bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhau ngoài giờ học. Họ cùng nhau đi dạo trong công viên, ăn trưa cùng nhau và đôi khi học nhóm. Dù vẫn chưa có lời tỏ tình chính thức, nhưng mọi thứ giữa họ đã không còn như trước nữa.
Hôm nay, sau giờ học, Jimin mời Minjeong đến một quán cà phê nhỏ mà cô thích. Mái tóc dài của Minjeong bay bay trong gió nhẹ, cô bước theo sau Jimin, vẫn có chút bối rối vì cảm giác lạ lẫm trong lòng.
"Minjeong, mình nghĩ cậu sẽ thích nơi này. Nó yên tĩnh, thích hợp để thư giãn," Jimin nói, cười nhẹ, rồi mở cửa quán cho Minjeong bước vào trước.
Quán cà phê có không gian ấm cúng, với những chiếc ghế bọc nệm màu kem và những bức tranh nghệ thuật treo trên tường. Minjeong ngồi xuống bàn, cảm nhận không khí thư giãn bao trùm, nhưng trong lòng lại đầy xao xuyến khi nhìn vào đôi mắt sáng của Jimin đang nhìn cô chăm chú.
Jimin gọi hai ly cà phê, sau đó ngồi xuống đối diện Minjeong. "Cậu có thích không?" cô hỏi, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm.
Minjeong gật đầu, nhưng không biết phải nói gì. Mỗi khi Jimin nhìn cô như thế, trái tim cô lại đập nhanh hơn. "Ừ, nơi này thật đẹp."
Im lặng bao trùm một chút trước khi Jimin lên tiếng: "Minjeong... thật ra, mình có điều muốn nói với cậu."
Minjeong nhìn cô, trong lòng bất giác căng thẳng. "Cái gì vậy?"
Jimin nở nụ cười nhẹ, nhưng có phần nghiêm túc. "Mình cảm thấy... mình đã thích cậu từ lâu rồi."
Minjeong không thể thở nổi trong giây phút đó. Những lời ấy như sét đánh ngang tai, nhưng cũng khiến trái tim cô thổn thức mạnh mẽ. "Cậu... cậu thật sự... thích mình sao?" Minjeong hỏi lại, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
"Ừ, mình thích cậu," Jimin khẳng định, giọng nói chân thành, đầy cảm xúc. "Dù mình không biết cậu có cảm thấy như vậy không, nhưng mình muốn cậu biết. Cảm xúc của mình là thật."
Minjeong nhìn vào mắt Jimin, thấy sự dịu dàng và chân thành trong đó. Mọi ngần ngại, mọi lo lắng của cô dường như biến mất, nhường chỗ cho một cảm giác bình yên lạ lùng.
"Cảm ơn cậu... vì đã nói ra," Minjeong thì thầm, đôi mắt cô sáng lên, nhưng không nói thêm gì. Cô không cần phải nói nữa, vì cảm xúc trong lòng cô cũng đang dâng trào như vậy.
Jimin mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi Minjeong. "Mình sẽ đợi cậu. Mình sẽ không làm cậu cảm thấy áp lực đâu. Chỉ là... mình muốn cậu biết, mình sẵn sàng."
Minjeong cảm thấy như mọi thứ đã thay đổi, dù là bước đầu tiên nhưng lại quá quan trọng. Cô nhìn Jimin, nở một nụ cười nhẹ, có chút ngại ngùng nhưng cũng đầy ấm áp.
"Vậy... mình sẽ nghĩ về chuyện này," Minjeong đáp lại, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Jimin gật đầu, không vội vàng gì cả, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Minjeong, như đang chờ đợi một điều gì đó sẽ đến tự nhiên, một cách chân thành nhất.
.
Cuộc sống của Minjeong và Jimin vẫn tiếp tục như mọi khi, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như trở nên đặc biệt hơn. Cảm giác lạ lẫm trong lòng Minjeong không còn là sự bối rối, mà dần dần chuyển thành sự tò mò và một chút mong đợi. Cô không thể không nghĩ về lời thổ lộ của Jimin. Mặc dù chưa nói ra điều gì chính thức, nhưng cảm xúc của cô dành cho Jimin cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Hôm nay, sau giờ học, Minjeong nhận được tin nhắn từ Jimin: "Minjeong, cậu có muốn đi xem một bộ phim với mình không? Mình muốn chia sẻ một chút thời gian với cậu."
Minjeong nhìn tin nhắn, đôi tay hơi run rẩy. Cô đã nghĩ đến chuyện này, nhưng lại lo lắng không biết có nên tiếp tục hay không. Cô thở dài, nhìn vào điện thoại một lúc lâu rồi cuối cùng nhắn lại: "Được, mình đồng ý. Cảm ơn cậu."
Khi gặp nhau tại quán cà phê cũ, Jimin đã chuẩn bị sẵn cho cả hai những vé xem phim mà Minjeong thích. "Chắc chắn cậu sẽ thích bộ phim này," Jimin nói, nở nụ cười dễ thương. "Mình tìm hiểu và thấy nó khá hợp với cậu."
Minjeong mỉm cười, nhìn vào vé, trong lòng thấy ấm áp. "Cảm ơn cậu, Jimin. Mình rất mong chờ."
Cả hai cùng nhau đi đến rạp chiếu, không khí giữa họ vẫn nhẹ nhàng, không còn căng thẳng như lúc trước. Trong bóng tối của rạp chiếu phim, ánh sáng mờ ảo chỉ làm nổi bật đôi mắt chăm chú của họ. Thỉnh thoảng, Minjeong cảm nhận được ánh mắt Jimin dừng lại trên mình, nhưng cô không dám nhìn lại, chỉ mải xem phim.
Sau khi bộ phim kết thúc, cả hai cùng bước ra khỏi rạp. Jimin nhìn Minjeong với ánh mắt nhẹ nhàng: "Cậu thấy thế nào?"
Minjeong gật đầu, nở một nụ cười. "Mình rất thích. Cảm ơn cậu đã chọn bộ phim này."
Jimin hơi nghiêng đầu, nhìn Minjeong một cách chăm chú, rồi hỏi: "Minjeong, mình có thể hỏi cậu một câu nữa không?"
Minjeong quay lại, ánh mắt hơi hoang mang, nhưng cũng không thể dấu được sự tò mò. "Câu gì?"
"Về cảm xúc của cậu... Cậu có cảm thấy gì đặc biệt khi ở bên mình không?" Jimin hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy mong đợi.
Minjeong đứng lặng, trái tim bỗng đập mạnh. Cô nhìn Jimin, rồi chầm chậm trả lời: "Cậu là người đặc biệt đối với mình, Jimin. Mình không thể phủ nhận cảm giác đó."
Jimin mỉm cười, đôi mắt sáng lên với niềm vui. "Mình cũng vậy, Minjeong."
Cả hai đứng im lặng một lúc, như thể không cần phải nói thêm điều gì. Đôi khi, những lời không nói ra lại có thể hiểu rõ hơn những lời thổ lộ. Minjeong cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng tình cảm của cô dành cho Jimin không chỉ là sự ngưỡng mộ bạn bè, mà là một thứ gì đó sâu sắc hơn, một cảm xúc mà cô chưa từng trải qua.
Cuối cùng, Jimin phá vỡ sự im lặng, dịu dàng nói: "Minjeong, cậu có muốn thử cùng mình đi thêm một bước không? Không vội vàng đâu, chỉ là... mình muốn mình và cậu có thể thử bắt đầu một cái gì đó thật sự."
Minjeong nhìn vào mắt Jimin, cảm thấy trái tim mình rung lên một cách mạnh mẽ. Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Mình sẵn sàng, Jimin."
Và thế là, giữa bóng tối của đêm khuya, hai trái tim bắt đầu đập cùng một nhịp, một bước đi mới, đầy mong chờ và hy vọng.
.
Minjeong và Jimin bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên nhau. Dù cả hai vẫn chưa xác định chính thức về mối quan hệ, nhưng mỗi ngày trôi qua, họ lại cảm thấy gần gũi hơn, sự gắn kết dần lớn lên giữa họ. Những cuộc trò chuyện dài qua tin nhắn, những buổi học nhóm hay đơn giản là ngồi bên nhau trong những giờ ra chơi, tất cả đều tạo ra những khoảnh khắc ấm áp và thân thiết.
Hôm nay, sau một buổi học căng thẳng, Jimin mời Minjeong đi dạo trong công viên. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương hoa thơm ngát. Cả hai đi bên nhau trong im lặng, nhưng không ai cảm thấy gượng gạo. Minjeong thỉnh thoảng quay sang nhìn Jimin, những suy nghĩ trong đầu dường như không thể nào dừng lại.
"Minjeong," Jimin đột ngột lên tiếng, kéo Minjeong ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô mỉm cười khi thấy Minjeong có phần ngạc nhiên. "Cậu có muốn thử đi cùng mình đâu đó xa hơn không? Cùng nhau một chuyến đi nhỏ, như một kỳ nghỉ ngắn chẳng hạn."
Minjeong ngạc nhiên, rồi khẽ mỉm cười. "Đi đâu cơ?"
Jimin nhún vai, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. "Cậu chọn đi. Nhưng mình muốn đi đâu đó cùng cậu, nơi chỉ có hai chúng ta, không phải lo lắng về mọi thứ."
Minjeong nhìn Jimin, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói. Cô bỗng nhận ra rằng đây là cơ hội để họ có thể thực sự hiểu nhau hơn, không chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi sau giờ học mà là một khoảnh khắc thực sự dành riêng cho nhau.
"Được, mình nghĩ đó là ý tưởng không tồi." Minjeong mỉm cười, rồi tiếp lời. "Chúng ta sẽ tìm một nơi thật yên bình, xa thành phố này."
Jimin nở nụ cười hạnh phúc, lòng cô dường như nhẹ đi một phần. "Thật sự rất vui khi cậu đồng ý."
Cả hai tiếp tục đi dạo, trò chuyện về những địa điểm mà họ có thể đến, những trải nghiệm sẽ có trong chuyến đi sắp tới. Minjeong cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng dâng lên trong lòng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đang thực sự sống trong khoảnh khắc, không chỉ là với Jimin, mà còn với cảm xúc của chính mình.
.
Ngày mà cả hai hẹn nhau đi chơi đã đến. Minjeong và Jimin quyết định đi đến một vùng ngoại ô yên bình, nơi có những cánh đồng xanh mướt và những con đường mòn thơ mộng. Khi họ đến nơi, không gian tĩnh lặng như một bức tranh vẽ, chỉ có tiếng gió thổi qua và những âm thanh tự nhiên của đất trời.
Cả hai thuê một chiếc xe đạp đôi và bắt đầu hành trình khám phá. Họ cùng nhau đạp xe qua những con đường vắng vẻ, bên cạnh là những cánh đồng hoa dại đầy màu sắc. Những khoảnh khắc đơn giản nhưng lại khiến Minjeong cảm thấy như thể cô và Jimin là một phần của thiên nhiên, không có gì phải lo lắng, chỉ có nhau và khoảnh khắc hiện tại.
Khi họ dừng lại để nghỉ ngơi dưới một gốc cây, Jimin nhìn Minjeong, đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng. "Cảm ơn cậu vì đã đến đây với mình. Mình thật sự rất hạnh phúc."
Minjeong không nói gì, chỉ mỉm cười. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được rằng đây là một nơi mà họ có thể thật sự thấu hiểu nhau, không cần phải nói quá nhiều. Chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Và rồi, không gian ấy như dừng lại, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mơ hồ. Minjeong nhìn vào mắt Jimin, cảm giác trong lòng cô dâng trào, như thể mọi thứ xung quanh chỉ còn lại hai người. "Jimin..."
Jimin cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minjeong. "Minjeong, mình thích cậu thật sự. Mình muốn chúng ta không chỉ là những người bạn. Mình muốn ở bên cậu, lâu dài."
Minjeong không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô gật đầu, đôi mắt cũng rưng rưng. "Mình cũng vậy, Jimin. Mình cũng muốn ở bên cậu."
Và trong khoảnh khắc ấy, họ trao nhau một cái ôm nhẹ nhàng, một bước đi mới trong mối quan hệ giữa hai người, không còn khoảng cách, chỉ còn sự kết nối chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro