Văn án
Lâm Nghị bị cha mẹ bỏ rơi, từ nhỏ hầu hạ đại thiếu gia Cao gia – Cao Suất. Rồi từ từ cậu yêu người đó, người có nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Đó là suối nguồn động lực của cậu.
Đến một ngày, cậu lại sợ hãi nhận ra, mình dần dần chán ghét nụ cười đó. Vì nụ cười đó chỉ dành cho một người – không phải là cậu. Thiếu gia cậu lại đem cậu nhầm lẫn thành người đó mà cường bạo cậu. Rồi lại ôn nhu… Khiến cậu hạnh phúc.
Đến cuối cùng, Cao Suất lại đứng trước mặt cậu mà nói mình không thể quên được người kia.
Bị cha mẹ bỏ rơi, tình yêu không thành, bạn bè phản bội, cậu còn gì đây ?
Nếu … Cậu tự hỏi mình nhiều lần nhưng tất cả chỉ là giả thiết.
Cậu nhận thấy, câu mà con người nói với nhau nhiều nhất, không phải là “không biết” mà là “xin lỗi”.
“Ngay từ đầu, ta đã thích nhất nụ cười nhàn nhạt của cậu nhưng ta không nhận ra.”
“Liệu cậu có thể đem nụ cười thật sự của mình làm quà mừng sinh nhật ta không ?”
Cao Suất, làm thế nào để tìm lại được Lâm Nghị khi cậu ấy rời đi ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro