Tschüss
"Yoichi không thuộc về mày!" Ness gầm lên, giọng tràn đầy sự phẫn uất và căm hận.
Stefan vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi cái chết đang đến gần. Ness đưa ánh mắt đầy hận thù nhìn hắn, rồi bất ngờ dùng một xúc tu quấn chặt quanh cổ Stefan. "Tao sẽ không để mày làm hại Isagi nữa." Ness quấn chặt hơn, siết chặt cổ hắn cho đến khi hơi thở của hắn dừng lại.
Những tiếng thét hoảng loạn vang lên khi những nhân viên nghiên cứu tới phòng thí nghiệm và chứng kiến được toàn bộ sự việc. Một số người chạy đến cứu hắn, nhưng tất cả đều vô ích. Những xúc tu của Ness, như những cơn sóng chết chóc, vung lên và tóm gọn từng người một. Những người cố cứu Stefan bị quấn lấy và bị giết sạch. Những người khác cố gắng chạy trốn, nhưng không ai có thể thoát được cái chết, bằng tốc độ siêu thanh do bản chất đặc biệt cơ thể mình, Ness theo sát và hủy diệt tất cả những ai đã từng gây tổn thương tới anh khi giam giữ anh ở đây.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Máu vương vãi khắp nơi, và sự sống nơi đây dần tắt đi dưới tay của Ness. Anh không còn là một sinh vật yếu đuối bị nhốt trong phòng thí nghiệm, mà là một con quái vật giải thoát mình khỏi mọi xiềng xích. Từng ngóc ngách của viện nghiên cứu, từ các phòng điều khiển đến các khu nghiên cứu, đều bị phá huỷ và nghiền nát, không còn ai sống sót. Khi tất cả im lặng, Ness đứng giữa đống đổ nát, thở hổn hển, nhìn quanh. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ của một nơi đã chết, nơi mà anh từng bị giam cầm. Mọi thứ đều đã kết thúc.
Sau khi tiêu diệt toàn bộ những người ở viện thí nghiệm, Ness quay lại tìm Isagi, người mà dẫn đến anh có những hành động không thể ngờ được trong ngày hôm nay.
Chợt, anh cảm thấy một bàn tay dịu dàng chạm vào vai mình. Là Isagi. Em đứng sau lưng Ness, khuôn mặt vừa đầy sợ hãi, vừa đau buồn, nhưng cũng tràn ngập sự thông cảm. Em biết, dù Ness đã huỷ diệt toàn bộ nơi này, nhưng hành động này là sự trỗi dậy và phản kháng tất yếu của một con người bị giam cầm và tra tấn đi bảo vệ bản thân và người mà anh ấy yêu.
"Chúng ta phải đi thôi," Isagi nói, giọng nhẹ nhàng và tràn đầy sự thấu hiểu.
Ness không nói gì, đôi mắt màu magenta đầy ma mị nhìn chằm chằm vào Isagi. Anh nhẹ nhàng nhưng cũng đồng thời quyết đoán đưa các xúc tu đan xen sắc hồng tím lẫn chút đỏ hồng của máu, vươn ra quấn quanh eo của Isagi. Isagi giật mình, nhưng sức mạnh của Ness vượt xa một con người bình thường nên Isagi tự hiểu được mà không có chút hành động phản kháng nào. Đôi mắt của vị người lai kia giờ không còn hằn lên sự thù hận mà là một ánh mắt dịu dàng, nhưng cũng đầy đau khổ, bởi đây là lần đầu anh phải ra tay với nhiều người cùng một lúc như vậy. "Em sẽ không bỏ anh, đúng không?"
Isagi nhẹ nhàng gật đầu.
Sau hành động giúp giải thoát cho anh của Isagi dành cho mình khi ở phòng quản lý trung tâm, cũng như sự quyết đoán của em ấy khi đối phó với tên trưởng phòng dã thú kia, Ness hiểu được phần nào tình cảm của Isagi dành cho mình.
Và cả hai rời khỏi phòng thí nghiệm, để lại đằng sau những tàn tích của một quá khứ đầy bạo lực và đau đớn, bước vào một tương lai mà họ có thể tự do yêu thương nhau mà không bị bất cứ ai cản trở. Sự quyết liệt và tàn nhẫn của Ness trong việc bảo vệ tình yêu của mình dành cho Isagi, đồng thời điều đó lại chứng minh được sự đồng cảm và thấu hiểu mà Isagi dành cho anh khi em không hề cảm thấy ghê tởm sau tất cả hành động ghê rợn vừa rồi của anh
"Đừng sợ," Ness thì thầm bằng giọng trầm ấm, nhưng hơi thở của anh mang một luồng hơi lạnh lẽo, như một hơi thở sâu dưới đại dương. "Em sẽ an toàn bên anh. Chúng ta phải rời khỏi nơi này, ngay bây giờ."
Không đợi Isagi trả lời, Ness siết chặt xúc tu đang cuốn quanh cậu và nhảy qua cửa sổ lớn của phòng thí nghiệm, lao xuống bờ biển ngay gần đó. Trong bóng tối, khả năng biến đổi màu sắc của Ness giúp anh và Isagi như hòa vào bóng đêm, trốn thoát khỏi tầm mắt của bất kỳ kẻ truy đuổi nào. Dù rằng đã giết rất nhiều người, Ness vẫn không thể rõ được viện nghiên cứu giờ còn xót lại ai không, hoặc bây giờ anh và Isagi đã đang bị truy nã chưa. Gió biển lạnh buốt phả vào mặt Isagi khi Ness chạy nhanh trên những mỏm đá gồ ghề trên bờ biển, sức mạnh phi thường của anh giúp họ vượt qua địa hình khó khăn mà không hề chậm lại.
Khi đến mép nước, Ness dừng lại, nhìn Isagi một cách nghiêm túc. "Chúng ta phải đi qua đại dương. Em phải tin anh, đừng sợ hãi, bên anh em sẽ luôn an toàn"
Isagi còn chưa kịp phản ứng thì Ness đã lao xuống nước, kéo anh theo. Các xúc tu giữ chặt lấy cơ thể Isagi, bảo vệ anh khỏi áp lực của dòng nước và nâng nửa người của Isagi khỏi mặt nước để thở. Ness bơi với tốc độ kinh ngạc, nửa như đang lướt trên mặt nước, nửa như đang bơi, các xúc tu uyển chuyển như cánh chèo, xé toạc làn nước đen kịt. Lớp da của Ness đổi màu liên tục để ngụy trang trong ánh trăng nhợt nhạt.
Dưới nước, Isagi dần cảm nhận được sự an toàn kỳ lạ. Dù hơi hoảng sợ vì tình huống bất ngờ, anh không thể phủ nhận rằng Ness mang lại cho anh cảm giác an tâm. Hơi ấm từ cơ thể con người lai truyền đến, xua tan phần nào nỗi sợ hãi trong lòng Isagi.
Họ bơi qua những rặng san hô, những vực thẳm sâu hun hút mà chỉ Ness biết rõ. Cuối cùng, họ đến một hòn đảo hoang rất xa, và tiến sâu tới một hang động ẩn sâu trong vách đá lớn. Ness nhẹ nhàng đặt Isagi lên một phiến đá khô ráo trong hang, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng vẫn toát lên vẻ kỳ bí.
"Đây sẽ là nơi anh bảo vệ em," Ness thì thầm, giọng trầm lắng nhưng chứa đựng quyết tâm mạnh.
Mặc dù đang không rõ về thời gian lẫn địa điểm nữa, Isagi vẫn cảm nhận được anh và Ness đã vượt qua một hành trình rất dài, từ phòng thí nghiệm đầy máu me đến nơi ẩn náu bí mật của Ness. Isagi vẫn chưa hết choáng váng do tốc độ bơi hay đi trên nước vừa rồi của Ness khá nhanh cho dù anh chàng bạch tuộc đó đã cố gắng giảm tốc độ siêu thanh của mình thành về tốc độ chậm hơn nhiều. Hiện tại quần áo của Isagi ướt sũng, bám chặt vào da, làm anh vừa lạnh vừa cảm thấy không thoải mái. Sau khi đặt cậu lên một phiến đá khô ráo trong hang, Ness cuối cùng cũng thả xúc tu đang cuốn quanh eo Isagi suốt mấy tiếng đồng hồ kia. Đôi mắt hồng tím của Ness nhìn Isagi chăm chú, ánh lên vẻ lo lắng.
"Em lạnh không?" Ness hỏi, giọng trầm ấm, nhưng khuôn mặt anh lại có vẻ ngờ nghệch như không quen xử lý những tình huống thế này.
Isagi rùng mình, đôi má hơi đỏ lên khi nhận ra quần áo của mình gần như dính sát vào cơ thể, phô ra từng đường nét trên cơ thể cậu. Anh hơi xấu hổ khi bắt gặp ánh mắt của Ness nhìn chằm chằm mình như vậy
"Em... ổn" anh nói, cố né ánh mắt của Ness.
Ness không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi biến mất vào một góc hang. Một lát sau, anh quay lại, trên tay là một bộ quần áo khô. Đó là một chiếc áo len cũ và một chiếc quần dài đơn giản, có lẽ là những món đồ mà Ness từng nhặt được từ bờ biển.
"Thay đi," Ness nói, giọng cộc lốc, như thể anh không biết cách diễn đạt mềm mại hơn. Nhưng đôi mắt anh vẫn giữ nguyên sự quan tâm, điều mà Isagi không thể không nhận ra.
"Ở đây à?" Isagi hỏi, giọng hơi run, vừa vì lạnh vừa vì bối rối.
Ness nghiêng đầu, dường như không hiểu câu hỏi. "Ở đây thì có sao đâu? Chỉ có em và anh."
Lời nói đơn giản của Ness khiến má Isagi đỏ bừng. "Em... không quen thay đồ khi có người nhìn."
Ness nhíu mày, như thể đang cố gắng giải mã vấn đề. Một lúc sau, anh gật gù như vừa hiểu ra điều gì đó. "À, em xấu hổ à? Được rồi, anh sẽ quay đi." Ness nói xong, liền quay người lại. Nhưng thay vì bước ra xa, anh chỉ đứng đó, quay lưng về phía Isagi, các xúc tu dài vẫn khẽ động đậy, như đang giám sát xung quanh.
"Anh có thể đi xa thêm chút được không?" Isagi hỏi, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm.
Ness thở dài. "Được, nhưng nếu em bị gì thì đừng trách anh." Anh đi xa hơn một chút, nhưng vẫn trong tầm mắt của Isagi. "Nhanh lên, đừng để lạnh."
Isagi lắc đầu, thầm nghĩ Ness đúng là không biết chút gì về sự riêng tư. Anh nhanh chóng thay quần áo, nhưng trong lúc vội vàng, anh trượt chân, suýt bị ngã. Tiếng động vang lên làm Ness lập tức quay lại. Anh lao về phía Isagi nhanh như chớp, các xúc tu vươn ra đỡ lấy cậu.
"Em bị sao thế? Ai làm em ngã?" Ness hỏi, giọng đầy nghiêm trọng, ánh mắt sắc lạnh quét khắp xung quanh như đang tìm kiếm kẻ thù.
"Em... em tự trượt thôi!"
Isagi nói nhanh, mặt đỏ ửng khi nhận ra Ness đã nhìn thấy mình trong tình trạng chưa chỉnh tề. "Đừng nhìn nữa!"
Nhận ra tình huống, Ness bỗng khựng lại. Anh không nói gì, nhưng khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, dù làn da nhợt nhạt của anh làm điều đó khó nhận ra. Ness quay đi ngay lập tức, thả Isagi nhẹ nhàng xuống đất.
"Được rồi, xong thì gọi anh."
Sau khi thay xong quần áo, Isagi ngồi xuống phiến đá, tay ôm lấy đầu gối để giữ ấm. Anh liếc nhìn Ness, người đang đứng ở xa, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ.
"Cảm ơn," Isagi nói, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Ness quay lại, đôi mắt ánh lên niềm vui nho nhỏ. "Không có gì. Anh sẽ làm mọi thứ để em thấy thoải mái."
Câu nói đơn giản nhưng chân thành khiến Isagi không kìm được mà bật cười nhẹ. "Anh thực sự không giỏi che giấu cảm xúc của mình đâu."
"Che giấu làm gì?" Ness đáp, đôi mắt vẫn nhìn Isagi một cách mãnh liệt nhưng dịu dàng. "Anh yêu em, Isagi. Anh chỉ cần em biết điều đó."
Không gian bỗng trở nên yên lặng. Isagi nhìn Ness, cảm nhận được sự chân thật trong từng lời nói của anh. Giữa một nơi xa lạ, giữa lòng đại dương lạnh lẽo, Isagi cảm thấy như được sưởi ấm bằng trái tim ấm áp, luôn hướng về mình của Ness.
Anh mỉm cười. "Được rồi. Nhưng lần sau đừng nhìn khi em thay đồ nữa."
Ness gật đầu, khuôn mặt ánh lên chút sự láu cá. "Anh hứa. Nhưng nếu em lại ngã, đừng trách anh vì nhìn thấy."
Isagi bật cười lớn, quên đi hết mệt mỏi và sợ hãi. Dù hoàn cảnh của họ có kỳ lạ và nguy hiểm đến đâu, cậu vẫn thấy dễ chịu khi cảm nhận được sự yên bình giữa những phút giây giản dị này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro