
✦ Chương 28 - Quái Thú Dị Thời Và Dấu Chân Người Xuyên Không ✦
Rạng sáng.
Khi sương mù còn phủ trắng mặt đất như tấm khăn mỏng, An Tường lặng lẽ rời khỏi khu lều cùng Hàn Kính và Gar-uk.
Hai người nguyên thủy đi theo sau Gar-uk, tay cầm giáo và rìu đá.
Họ được cử để bảo vệ An Tường — vì đêm trước, cả bộ lạc đã nhìn thấy dấu vết Sangu và tin rằng rừng đang "thức giấc".
Gar-uk nói:
"Mu-ra... ti'm."
(Rừng... có tím.)
Câu nói đơn giản, nhưng sắc mặt Gar-uk rất nghiêm trọng.
Bộ lạc chưa bao giờ thấy ánh tím nhiều như vậy.
Họ tin rằng đó là dấu hiệu... thần linh đang giận dữ.
An Tường nghĩ ngược lại:
"Không phải thần linh...
mà là thời gian đang rách thêm."
✦ 1. Vết nứt đầu tiên – khi thời gian lệch nhịp
Họ đi sâu vào khu rừng mà Gar-uk bảo rằng "đã nghe tiếng lạ suốt mấy đêm".
Không khí nơi đây lạnh hơn rõ rệt, khác với hơi nóng của rừng nguyên thủy.
Hàn Kính khẽ chạm vào một thân cây:
"Nó lạnh... như đá ở mùa đông.
Nhưng đây đang là mùa nóng nhất."
An Tường nheo mắt:
"Không phải nhiệt độ tự nhiên.
Là dao động thời gian."
Cả đoàn dừng lại khi thấy một cảnh tượng kỳ dị:
Một cây cổ thụ to hơn cả nhà Minh gia...
bị tách đôi làm hai nửa, nhưng không phải do thú cắn hay do gió bão.
Mà như thể bị cắt bằng lưỡi dao khổng lồ, sắc tuyệt đối đến mức không để lại sợi gỗ nào gãy.
Ngay giữa vết cắt, những hạt sáng tím li ti trôi như bụi sao.
Gar-uk lùi lại, mặt tái đi:
"Ti'm... ra'kha."
(Ánh tím... ăn cây.)
Hàn Kính hỏi nhỏ:
"Minh Tường... ai có thể làm được như thế?
Con thú nào... có thể chém cả cây cổ thụ to như vậy?"
An Tường chậm rãi đáp:
"Không phải thú.
Là không gian."
Anh chỉ vào mép vết cắt:
"Giống hệt đường rạn của xoáy thời gian ở Trạm Châu."
Đột nhiên, mặt đất rung nhẹ.
Hàn Kính siết giáo:
"Có gì đó... đang đến."
✦ 2. Quái thú trái thời đại – không thuộc về nguyên thủy
Tiếng bước chân vang lên từ góc rừng phải.
Không phải tiếng thú rừng — bước chân quá nặng, quá nhịp, quá... đều.
Gar-uk ra hiệu mọi người núp sau đá.
Qua khe lá, họ nhìn thấy—
Một sinh vật không thuộc về thế giới này.
Không lông.
Không vảy.
Da nó như kim loại đen ánh dầu.
Bốn chân dài bất thường, khớp gồ ghề như được ghép từ những mảnh không ăn khớp.
Đầu nó giống thú... nhưng méo mó như sản phẩm bị kéo giãn.
Đáng sợ nhất:
Mắt nó có ba đồng tử.
Và cả ba... đều ánh tím.
Hàn Kính thở mạnh, giọng run nhưng căm giận:
"Nó... không phải con vật nguyên thủy.
Không thể nào."
An Tường đồng ý, thì thầm:
"Không chỉ không nguyên thủy...
nó còn không thuộc về bất cứ thời đại nào."
Gar-uk thì thầm:
"Sangu... gadu."
(Sangu... nhưng lớn hơn.)
An Tường nhíu mày.
Không phải Sangu.
Sangu là quái của rạn thời gian — chỉ xuất hiện nơi dao động nhẹ.
Còn thứ này...
Sinh vật cúi xuống...
và liếm vết rạn thời gian trên cây.
Ngay lập tức, nó giật mạnh đầu, như thể đang... hút ánh tím vào trong.
Hàn Kính nghẹn giọng:
"Nó đang... ăn ánh tím?"
Sinh vật ấy sống bằng năng lượng thời gian — chỉ có thể xuất hiện trong thế giới đang bị xé rách.
Không thể nào là ngẫu nhiên.
An Tường cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng:
"Có ai đó... hoặc thứ gì đó... đã mở vết rạn đủ rộng để loài này lọt vào."
Và người duy nhất có thể làm vậy—
Kẻ phá thời gian.
Nhưng họ chưa kịp suy nghĩ tiếp thì sinh vật giật mình quay sang hướng họ đang núp.
Ba mắt tím lóe lên.
Hàn Kính siết chặt tay An Tường.
"Minh Tường... nó phát hiện rồi!"
✦ 3. Truy đuổi – khi rừng hoang gặp bóng của tương lai
Sinh vật rít lên một tiếng như kim loại gãy:
"GRRRAAAA—"
Và lao tới, tốc độ nhanh đến mức mặt đất bốc bụi.
Gar-uk hét:
"Run! Mu-ra! RUN!"
Cả đoàn bỏ chạy.
Sinh vật bốn chân đuổi phía sau, tiếng bước chân mạnh như búa gõ đất.
An Tường bị Hàn Kính kéo chạy, nhưng anh vẫn kịp quan sát:
dưới chân sinh vật, đất đọng lại vệt tím mờ.
"Đừng để nó chạm vào dấu đó!"
An Tường hét.
"Dấu gì?!"
Hàn Kính hoảng.
"Đó không phải dấu chân —
đó là tàn dư của rạn thời gian.
Chạm vào sẽ bị kéo lệch!"
Gar-uk hiểu bằng bản năng.
Anh ta kéo cả nhóm đổi hướng, tránh khỏi những vệt tím đang loang dưới đất.
Nhưng sinh vật càng lao nhanh.
Nó bật lên một cú—
vượt qua ba thân cây—
rồi rơi xuống ngay trước mặt họ!
Gar-uk hét lên, đẩy An Tường sang bên:
"TI'M-RASU!"
Ngay khoảnh khắc sinh vật nhảy xổ tới, Hàn Kính xoay người ôm lấy An Tường, cả hai lăn xuống một dốc đất.
Tiếng gầm vang lên ngay trên đầu.
Đá vỡ.
Đất tung.
An Tường ngước lên—
chỉ thấy móng chân sinh vật cách mặt mình vài gang tay.
Nếu Hàn Kính chậm một chút thôi...
✦ 4. Dấu chân của người xuyên không đời trước
Cả hai lăn đến đáy dốc.
Hàn Kính đau nhưng vẫn ôm chặt An Tường:
"Ngươi không sao?"
"Không... ta ổn.
Còn ngươi?"
"Chưa chết."
Tiếng sinh vật rượt đến gần.
Không còn đường lên.
Không còn lối chạy.
An Tường nhìn quanh —
và thấy một khoảng đất bằng bất thường dưới chân dốc, như ai đó đã từng đứng ở đây rất lâu.
Trên đất—
một dấu giày.
Không phải giày da thú.
Không phải chân trần.
Giày...
cao su hiện đại.
Hàn Kính nhìn thấy cùng lúc:
"Minh Tường... cái này... là của người ở thời đại ngươi!"
Không chỉ một —
có ba dấu, mờ nhưng rõ hình rãnh cao su.
Mà bên cạnh dấu giày ấy...
Có một dòng chữ khắc bằng vật kim loại:
"Không đi tiếp sẽ chết."
"Nhảy xuống khe."
Hàn Kính lắp bắp:
"Có người... đã từng bị dồn đến đường này..."
An Tường thì thầm:
"Người đó... đã sống sót."
Tiếng gầm vang lên sau lưng.
Sinh vật đang lao đến.
Không còn thời gian suy nghĩ.
Hàn Kính nắm tay An Tường:
"Tin dấu chân kia không?!"
An Tường gật mạnh:
"Đi!"
Cả hai nhảy xuống khe đá mà người xuyên không đời trước đã dùng.
Khoảnh khắc họ rơi xuống—
bên tai vang lên tiếng gầm xé gió của sinh vật.
Và khi họ rơi vào bóng tối—
An Tường nhìn thấy vệt tím trên đá...
ngưng đọng lại thành hình một bàn tay.
Không phải dấu vết tự nhiên.
Mà như ai đó đang chạm vào từ bên kia thời gian.
✦ Kết chương ✦
Trong bóng tối của khe nứt, một tiếng vọng mơ hồ vang lên:
"Minh Tường... ngươi đến đúng nơi rồi."
Tiếng nói...
không thuộc về Hàn Kính, không thuộc về Gar-uk, càng không thuộc về bộ lạc.
Nó đến từ kẻ đang ở giữa các tầng thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro