Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✦ Chương 27 - Người Xuyên Không Trước Và Lời Thì Thầm Của Thần Ánh Tím✦

Buổi sáng trong thung lũng nguyên thủy tràn ngập ánh nắng vàng chói, phản chiếu lên dòng suối trong vắt chạy qua khu bộ lạc.

Khói bếp bay nhẹ, tiếng trẻ con cười vang, âm thanh của một thế giới vẫn còn hoang sơ nhưng đầy sinh khí.

Sau đêm sống sót, An Tường và Hàn Kính không còn bị nhìn với ánh mắt nghi ngờ nữa.
Người trong bộ lạc không biết lời nói để diễn tả, nhưng thái độ của họ đã thay đổi:

Đàn ông gật đầu kính trọng

Phụ nữ trao thức ăn

Trẻ con trốn sau lều nhưng mắt long lanh tò mò nhìn hai người

Gar-uk bước đến, đặt tay lên ngực mình rồi lên ngực An Tường.

"Hru-ga."

An Tường suy đoán:

"Có lẽ nghĩa là... 'bạn của bộ lạc'."

Khi anh lặp lại từ ấy, Gar-uk mỉm cười — nụ cười đầu tiên họ thấy trên gương mặt người đàn ông này.

✦ 1. Học ngôn ngữ bộ lạc – bài học đầu tiên về thời tiền sử

Ngôn ngữ của họ không có cấu trúc, chỉ là tổ hợp:

Âm thanh

Cử chỉ

Tốc độ thở

Và sự nhấn mạnh bằng ánh mắt

An Tường ghi nhận:

"Ngôn ngữ này chưa hình thành cú pháp.
Nhưng lại giàu cảm xúc.
Nó là bước sơ khai của hệ thống giao tiếp loài người."

Hàn Kính nhìn anh:

"Minh Tường, ngươi... hứng thú hả?"

An Tường mỉm cười nhẹ:

"Hứng thú chứ.
Chúng ta đang đứng ngay thời điểm con người học cách... trở thành con người."

Gar-uk dẫn họ đi quanh bộ lạc, chỉ vào các vật:

"Ga'ak!" (đá)
"Mu-ra!" (rừng, hoặc bóng tối — tùy ngữ cảnh)
"Dan'ka!" (thịt)
"Ru!" (nước)

An Tường học rất nhanh, còn Hàn Kính thì... hơi chậm hơn.

Một phụ nữ nói:

"Gar-u!"

Hàn Kính gật đầu... rồi vô tình đáp:

"...Ga'ru-tass."

Cả bộ lạc lập tức nhìn anh với vẻ kinh hãi.

Hàn Kính tái mặt:

"Ta... ta vừa nói gì sai à?!"

An Tường bật cười:

"Ga'ru-tass nghĩa là... 'kẻ thách thức rừng'.
Họ nghĩ ngươi đang tuyên chiến với rừng đây."

Hàn Kính muốn độn thổ.

Nhưng Gar-uk lại phá lên cười — một âm trầm vang như tiếng đá lăn.

Cả bộ lạc cũng cười theo.

Không khí ấm áp lan ra.

Lần đầu sau khi xuyên thời nguyên thủy... họ cảm thấy mình thuộc về nơi này một chút.

✦ 2. Gặp người từng xuyên không đời trước

Buổi chiều, có một người già chống gậy đến tìm họ.

Ông ta gầy, tóc xoăn bạc như sợi mây, mắt sâu và sáng đến bất thường.

Trên tay ông là một mảnh kim loại gỉ — thứ không thể thuộc về thời đại này.

Ông đưa cho An Tường, nói chậm:

"Nga...lu... shi.
Ru-ru... ti'm."

An Tường run nhẹ.

"Ông ấy nói... ông ấy đã từng nghe về ánh tím?"

Gar-uk đứng cạnh, giải thích bằng cử chỉ:

Ông già từng "biến mất" vào rừng.
Sau nhiều ngày, ông quay lại.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Từ đó, ông được gọi là "Ngalu" – người chạm vào bầu trời.

An Tường hỏi bằng ngôn ngữ bộ lạc:

"Nga-lu... ti'm-ga?"
(Ông đã thấy ánh tím?)

Ngalu gật rất chậm.

Rồi ông vẽ xuống đất một hình xoáy — giống hệt xoáy nước thời không — và sau đó là...

một hình người.

An Tường và Hàn Kính thở mạnh.

Hàn Kính hỏi:

"Ông ấy gặp... một người xuyên không khác?"

An Tường nhìn kỹ mảnh kim loại.
Dù gỉ, anh vẫn nhận ra:

Đó là mảnh của đồng hồ đeo tay hiện đại.

Anh sững sờ:

"Người đó... có lẽ đến trước chúng ta rất lâu."

Ngalu nắm tay An Tường, run rẩy:

"Ga'...ru...sha..."

An Tường chậm rãi dịch:

"... 'Người ấy bảo: Thời gian không phải của chúng ta.' "

Một cơn gió lạnh lướt qua.

Cả hai đứng lặng.

Ngalu nói tiếp vài âm rời rạc, rồi hàng lông mày trắng run lên:

"Ti'm... gu'rus.
Mu-ra... ta'ma... ru."

An Tường cảm giác gai sống lưng dựng lên.

Câu nói ấy...
anh hiểu được tinh thần dù không rõ từng từ.

"Ánh tím là cánh cửa.
Nhưng không phải chỉ dẫn đường về —
mà là thử thách."

Rồi ông già chỉ sâu vào rừng đen như vực:

"Shar... uk.
Ti'm... Shar."

Hàn Kính hỏi khẽ:

"Shar...?"

An Tường khẽ đáp, lòng nặng như đá:

"'Shar' là 'kẻ giữ ánh tím'."
"Người ấy... là kẻ nắm bí mật của thời không."

Ngalu đột nhiên thở dốc.
Ông run bần bật, rồi chỉ vào An Tường, ánh mắt mở to:

"Ti'm... ra... sa'nu...
Tu'rrii... saa..."

Hơi thở đứt quãng.
Giọng vỡ ra.

Nhưng hai từ cuối cùng, ông nói rõ nhất:

"Giáo... sư..."

Cả An Tường và Hàn Kính đều giật mình đến lạnh cả ngực.

Người già ở thời nguyên thủy...
nhưng lại gọi đúng nghề của An Tường bằng tiếng Việt?

Không thể nào...

Ngalu mỉm cười yếu ớt:

"Saa... ga'ru...
Minh... Tường..."

Rồi ông ngất lịm.

Gar-uk và vài người trong bộ lạc lập tức đưa ông về lều của thầy thuốc.

Nhưng không ai trong bộ lạc giải thích được vì sao ông gọi tên An Tường.

Chỉ có một điều rõ ràng:

Ông đã gặp người xuyên không trước —
và người ấy đã để lại dấu ấn trong trí nhớ không chỉ của ông, mà của... thời gian.

✦ 3. "Thần Ánh Tím" – manh mối thần bí đầu tiên

Tối hôm đó, trong lễ đốt lửa của bộ lạc, An Tường nhìn thấy một nghi thức kỳ lạ:

Người đứng đầu bộ lạc vẽ xoáy tím bằng tro lên trán họ

Họ quỳ trước hướng rừng tối

Họ đọc âm trầm sâu khó hiểu, như đang gọi điều gì

An Tường hỏi Gar-uk:

"Phuk... ti'm... sha'r?"
(Đây... có liên quan... ánh tím?)

Gar-uk gật đầu, đặt tay lên ngực và chỉ lên trời:

"Ti'm... Shar.
Gur-ra... ru'ka."

Hàn Kính hỏi:

"Ý hắn là gì?"

An Tường im lặng một chút rồi dịch:

"Họ thờ một vị gọi là 'Thần Ánh Tím'.
Ngài... bảo vệ lối đi giữa rừng và trời."

Hàn Kính rùng mình:

"Trời... tức là thời không?"

An Tường gật:

"Họ tin ánh tím là... thứ nối thế giới này với thế giới khác."

Cậu thở mạnh:

"Vậy vị tăng nhân... cũng cùng bản chất?"

An Tường nhìn vào lửa, ánh lửa phản chiếu vào mắt anh thành hai vòng xoáy:

"Tăng nhân... không đại diện cho thiện hay ác.
Ông ấy đại diện cho sự cân bằng."

Hàn Kính cúi đầu:

"Nhưng nếu 'Shar' là thần giữ cánh cửa...
thì... ai là người cố phá nó?"

An Tường siết chặt mảnh đồng hồ trong tay.

Nó rung một cái — rất nhẹ, giống như bắt tín hiệu từ nơi xa.

Anh thì thầm:

"Câu trả lời đang nằm trong rừng.
Trong chính nơi 'Thần Ánh Tím' ngự."

Hàn Kính quay sang anh, hiểu rõ trong mắt An Tường:

"Ngươi định... đi tìm Shar?"

An Tường đáp bằng giọng trầm như mặt suối khi trời chìm vào đêm:

"Không phải định."
"Mà là bắt buộc."

Anh nhìn sâu vào bóng tối, nơi Sangu đã bỏ đi đêm hôm trước.
Nơi ánh tím từng lóe lên.

"Vì Shar... không chỉ giữ cánh cửa.
Shar giữ... vận mệnh của những người xuyên không."

✦ Kết chương ✦

Trong đêm, khi mọi người ngủ, một vệt ánh tím rất mảnh lóe lên giữa rừng như tiếng thì thầm của ai đó:

"Minh Tường... đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro