Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✦ Chương 20 - Xoáy Tím Thức Giấc, Danh Tính Người Xuyên Không ✦

Vật thể kim loại chìm nửa dưới lớp đất đá, nửa còn lại lấp lánh dưới ánh sáng tím.

An Tường bước đến, tim thắt lại từng nhịp.

Đó là một chiếc huy hiệu, méo mó vì va đập, nhưng logo vẫn hiện rõ:

Trường Đại học Thiên Hoàng – Khoa Học Công Nghệ.

Một nơi...
Anh từng giảng dạy.

Mắt anh mở lớn.

"Đây là của... giáo sư Hạ Minh."
Giọng anh khàn đi.

Hàn Kính quay lại, kinh ngạc:

"Người quen của ngươi?"

An Tường gật, tay run nhẹ:

"Ông ấy... mất tích ba năm trước khi ta rơi vào hố đen."

Câu nói ấy khiến không khí lạnh như đông cứng.

✦ 1. Sự thật gây rúng động: Một người xuyên không trước anh

Hàn Kính nhìn huy hiệu, rồi nhìn xoáy tím đang sôi trào trên mặt nước:

"Ý ngươi là... trước ngươi và Lâm Khê, đã có người bị kéo đến nơi này?"

"Không."
An Tường nheo mắt, giọng sâu như vực:

"Không chỉ bị kéo đến...
mà có thể đã... chết ở đây."

Hàn Kính sững sờ.

Gió xoáy nổi lên như tiếng gào của đất trời.
Ánh tím nhấp nháy như mắt thú.

Dòng nước đen không còn chỉ là lũ—
mà là vết rách của thời không.

✦ 2. Xoáy tím bộc phát lần hai – sức mạnh muốn nuốt tất cả

Ngay lúc An Tường chạm vào mặt huy hiệu—

ẦM!!!

Xoáy tím nổ tung ánh sáng.
Sóng nước bắn cao hàng chục mét.

Hàn Kính kéo mạnh An Tường:

"KHÔNG ĐƯỢC LẠI GẦN!"

Nhưng lực hút quá mạnh.
Mặt đất dưới chân họ rung lên, từng mảng đá vỡ ra bị hút vào tâm xoáy.

An Tường hét lên:

"HÀN KÍNH, NGƯỜI LÙI RA!"

"KHÔNG!"
Hàn Kính ôm chặt lấy anh, nghiến răng:
"Nếu ngươi bị hút, ta sẽ không bỏ ngươi lại!"

Lực xoáy như móng vuốt vô hình, tóm lấy hai người.

Mặt đất nứt toạc.
Bầu trời tím rực lên như bị xé.

Cả hai bị kéo về phía vực xoáy, thân thể nghiêng ngả.

Người ta nói:
Trong thời khắc cận kề sinh tử, con người sẽ nhìn thấy chân tâm của mình.

Hàn Kính hét lên giữa bụi đá bay mù:

"Minh Tường...!"
"Ta không để ngươi đi một mình lần nữa!"

✦ 3. Lựa chọn sống chết – Lời quyết định của An Tường

Ngay khi sắp bị kéo vào, An Tường nắm cổ áo Hàn Kính:

"Nếu ta xuyên về... ngươi có thể không sống được trong thế giới của ta!"

"Ta không sợ!"
Hàn Kính gào lên, mắt đỏ như máu:
"Ngươi từng nói:
Ta sẽ đỡ ngươi đứng dậy.
Giờ đến lượt ta!"

Một cú sét đánh ngang nền trời.

Xoáy tím lập tức mạnh gấp đôi—

Không còn thời gian nghĩ.

Chỉ có một quyết định:

► Ở lại – chấp nhận bị xoáy xé xác dưới dòng nước kỳ dị.
► Hoặc bước vào xoáy – nơi không rõ sống chết hay phương hướng.

An Tường nhìn Hàn Kính một giây.
Chỉ một giây.

Nhưng trong giây đó, anh thấy:

Những học trò năm nào đang khóc cười bên anh

Minh phủ, phu nhân, lão gia

Lâm Khê với ánh mắt sâu thẳm

Và Hàn Kính... người bạn, tri kỷ, người đã tin anh đến mức đặt cược mạng sống

Ôi... sao thế giới cổ đại này lại để anh yêu thương nhiều như thế?

Nhưng—

Một giọng nói vô hình vang lên, mơ hồ:

"Thí chủ... đã đến lúc."

Là giọng của vị tăng nhân.

Đất trời xoắn lại lần cuối.

An Tường siết tay Hàn Kính:

"Được.
Cùng đi."

Cả hai lao vào xoáy tím.

✦ 4. Xuyên về hiện đại – khoảnh khắc thời không rạn vỡ

Khoảnh khắc họ bị hút vào tâm xoáy—

Không còn nước.
Không còn đất.
Không còn gió.

Chỉ có ánh tím bao trùm, như đi trong vô số gương phản chiếu chính linh hồn.

Hàn Kính cố nắm chặt tay anh:

"Minh Tường! Ngươi còn đó không?!"

"Ta đây!"

Cả hai xoay cuộn như lá rơi giữa bão.

Những hình ảnh xẹt qua mắt:

Trạm Châu lũ lụt

Lâm Khê đứng bên bờ sông, nhìn theo bóng họ

Vị tăng nhân đứng dưới cây liễu, chắp tay niệm

Hố đen đầu tiên tại núi Tu Di

Và... dòng xe hơi hiện đại chạy dưới ánh đèn neon

Ánh sáng chói lòa—

ẦM!

Hai người bị hất mạnh xuống một nền đất cứng.

An Tường mở mắt, đau buốt cả người.
Âm thanh đầu tiên anh nghe:

"Xe buýt tuyến 04 chuẩn bị khởi hành..."

Anh bật dậy—

Trước mặt anh là một con đường hiện đại, đèn đỏ đang nhấp nháy, biển quảng cáo điện tử sáng rực.

Hàn Kính nằm bên cạnh, ho sặc sụa:

"Đây... là đâu?
Sao mùi không khí... lạ quá...?"

An Tường siết vai bạn mình, giọng run:

"...Đây là thế giới của ta."
"Chúng ta... đã trở về."

Tiếng còi xe vang lên.
Gió mang theo mùi xăng và cafe.
Người qua đường nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên.

Họ đã trở lại hiện đại.

Cùng nhau.

✦ Kết chương – Bước sang chương mới của vận mệnh

An Tường đứng giữa ngã tư, nhìn trời đêm đầy ánh đèn thành phố hiện đại.

Không còn tiếng gió rừng.
Không còn tiếng nước lũ.
Không còn tiếng nấc của dân chạy nạn.

Chỉ còn:

Một thế giới anh từng thuộc về

Một người bạn từ thế giới cổ đại

Và một câu hỏi lớn:
Vì sao thời không chọn họ trở về... cùng lúc?

Trong bóng đêm, Hàn Kính thở hắt, nhìn những tòa nhà cao tầng:

"Minh Tường...
Thế giới của ngươi...
đẹp thật."

An Tường cười nhẹ, mắt ươn ướt:

"Và từ giờ... cũng là thế giới của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro